Rừng Thép H

Chương 29

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Hơi thở của Giang Hàn Thanh dần rối loạn.

Chu Cẩn thấy anh đã xiêu lòng, đang muốn thu tay lại nhưng Giang Hàn Thanh lại nắm chặt tay cô.

Giang Hàn Thanh rất ít thể hiện tình cảm. Nếu vui lắm thì cũng chỉ hơi nhếch môi, ví dụ như bây giờ.

Chu Cẩn cảm nhận được bàn tay anh hơi dùng sức.

Giang Hàn Thanh nói: “Anh nghe em.”

Chu Cẩn cười lên, trêu chọc: “Anh thật là biết cách khiến người khác bớt lo đấy.”

***

Thời gian trôi đi rất nhanh, đã qua một buổi chiều, sắc trời dần chuyển sang màu đen.

Giang Hàn Thanh còn có việc khác, không cách nào cứ ngồi mãi ở đội trọng án nên sau khi ăn cơm cùng Chu Cẩn xong thì hai người chia tay.

Chu Cẩn quay lại đội trọng án thấy trong phòng làm việc có thêm người mới mặc đồng phục. Vu Đan đang tiếp khách, hỏi ra mới biết đó là cảnh sát của đồn cảnh sát Quách Sơn.

Vu Đan nói: “Giáo sư Giang yêu cầu mình hỏi một chút về nguyên nhân sự việc Lại Tam bị đánh. Hai đồng chí này là cảnh sát có mặt tại hiện trường lúc đó.”

Chu Cẩn bắt tay họ, giới thiệu: “Tôi là Chu Cẩn, làm phiền các anh phải đến đây một chuyến rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người chào hỏi rồi nói: “Cục cảnh sát thành phố rất coi trọng vụ án lần này, tất nhiên không thể thiếu sự hợp tác của chúng ta, đều là việc nên làm thôi.”

Họ đi đến phòng tiếp khách, nói ngắn gọn về tình huống lúc đó.

Khoảng một năm trước, địa điểm mà Lại Tam đánh nhau là một ngõ cụt tăm tối thuộc khu vực quản lý của đồn cảnh sát Quách Sơn.

Vì con ngõ này đang được sửa lại nên vắng người mà cũng không có đèn. Có người dân đi qua nghe thấy tiếng khóc thảm thiết mới chú ý xem có chuyện gì.

Anh ta nhìn thấy năm, sáu người vây đánh một người, còn nói toàn lời dọa dẫm, sợ xảy ra án mạng nên vội vàng báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát nhận được tin báo thì khoảng mười phút sau, hai đồng chí cảnh sát đến hiện trường, nhanh chóng khống chế những người tham gia đánh nhau đưa về cục.

“Người bị đánh chính là Lại Tam. Vì lúc đó cánh tay của anh ta bị thương nghiêm trọng cho nên được đưa đến bệnh viện, chúng tôi thẩm vấn những người còn lại trước.”

“Đúng rồi, người đàn ông đứng đầu nhóm người đó họ Hồ. Trong nhà còn có một em gái, đang học ở Trường phổ thông Thực nghiệm Quách Sơn. Có lần về nhà sau giờ tự học, cô bé đã đụng phải Lại Tam. Tên đó say rượu nên đã cưỡng hiếp cô bé. Sau khi xảy ra chuyện, cô bé rất sợ hãi, không dám kể với ai, cho đến khi tâm trạng sụp đổ thì tự sát. Lúc đó, người nhà mới biết có việc như thế xảy ra. Nhưng vì thời gian xảy ra vụ án lâu quá rồi, lại khó lấy được chứng cứ, vì thế…”

Đồng chí cảnh sát lấy làm tiếc thở dài, nói: “Anh trai của cô ấy cũng chỉ là tức giận không chịu nổi mới tìm vài người lăn lộn trong xã hội, lôi Lại Tam vào trong ngõ kia đánh cho một trận. Tôi còn nhớ, anh ta bị phế một cánh tay rồi thì phải?”

Chu Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, là tay trái.”

Một cảnh sát khác đang hút điếu thuốc, xuỳ một tiếng cười giễu cợt: “Thực ra, không chỉ mỗi cánh tay…”

Đến cuối câu thì anh ta nói chậm lại, giọng điệu mờ ám, liếc mắt nhìn người còn lại bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng trước mặt Chu Cẩn, họ không nói ra luôn.

Chu Cẩn nhìn ra được có điều gì đó không đúng, vội nói: “Các anh cứ nói, bây giờ bất kỳ manh mối nhỏ nào cũng đều có tác dụng to lớn với việc phá án.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cũng không phải không thể nói, chỉ có điều hơi…” Một người trả lời: “Nói đơn giản là, gậy ông đập lưng ông. Đám hỗn tạp mà anh trai của cô gái đó tìm đến đều có hứng thú với đàn ông. Đúng ra là hôm đó, khi chúng tôi đến hiện trường, Lại Tam không mặc quần…”

Anh ta nói xong thì hơi nhếch mép, tỏ ra dở khóc dở cười.

Cuối cùng, sắc mặt của Chu Cẩn cũng lộ ra một chút ngại ngùng.

Anh ta ho lên vài tiếng, thu lại cảm xúc, tiếp tục nói: “Tôi đoán là vì nguyên nhân này nên sau này Lại Tam mới luôn khẳng định tối đó không có ai đánh anh ta, mà là anh ta không cẩn thận bị ngã. Chúng tôi cũng không thể lập án nên đã xử lý như một vụ ẩu đả thông thường.”

Chu Cẩn: “…”

Sau khi tiễn hai viên cảnh sát đi, Chu Cẩn quay lại gọi điện cho Giang Hàn Thanh.

Trong điện thoại, cô nói cho Giang Hàn Thanh nghe tình hình cụ thể: “Tại sao anh lại nghĩ đến điều tra việc này?”

Giang Hàn Thanh ngồi trước bàn làm việc, đang khuấy cốc cà phê mới pha, rời mắt khỏi tấm ảnh chụp đầy máu trên màn hình.

Anh trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Nếu là kích động giết người thì nhất định Quan Linh đã làm gì hoặc nói gì đó khiến Lại Tam không thể nhẫn nhịn… Chuyện gì có thể kích động sự phẫn nộ của anh ta?”

Bị Quan Linh nắm đằng chuôi? Chu Cẩn lắc đầu, không chắc chắn.

Quan Linh và Lại Tam đã đạt được thỏa thuận, cô ta không thể không màng sống chết đi chọc giận anh ta.

Vậy điều gì là nỗi đau của Lại Tam mà khiến hắn phẫn nộ đến mức không quan tâm đến hậu quả, rút súng bắn chết Quan Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0