Rừng Thép H

Chương 30

Khí Ngô Câu

2024-09-30 20:02:59

Trong lòng cô nhanh chóng hiện ra một đáp án, trùng khớp với giọng nói lạnh nhạt của Giang Hàn Thanh: “Tay trái của anh ta.”

Lại Tam có người anh họ Hạ Vũ chống lưng, từ trước đến nay luôn tung hoành ngang dọc, cưỡng hiếp phạm pháp cũng không sợ, cũng không ai dám bắt nạt anh ta.

Anh ta chắc chắn là một người rất kiêu ngạo, tự tin nhưng sau đêm hôm đó lại trở thành một người tàn tật.

Tuy nhiên điều khiến Giang Hàn Thanh không ngờ tới là tối hôm đó Lại Tam cũng bị tấn công tình dục.

Anh nhớ lại trong bản ghi chép khẩu cung của Hồng Vân, nói với Chu Cẩn: “Hồng Vân từng nhắc đến, Tưởng Thành…”

Anh hơi ngừng lại.

Khoảng chừng hai ba giây sau, giọng nói lạnh nhạt của Giang Hàn Thanh mới tiếp tục vang lên: “Sau khi Tưởng Thành rời khỏi thành phố Hải Châu, Lại Tam muốn báo thù nên đã ngược đãi Quan Linh trong thời gian dài.”

Chu Cẩn nhanh chóng kiểm tra bản ghi chép của Hồng Vân, xác nhận lại lời nói của Giang Hàn Thanh.

“Theo quan điểm chuyên môn, xu hướng của loại hành động ngược đãi mạnh mẽ này bắt nguồn từ nhiều động cơ khác nhau, nhưng trong quá trình này thường đi cùng với sự phóng thích tình dục, cũng có nghĩa là trút hết ham muốn ra ngoài.”

***

Tưởng Thành… Tưởng Thành.

Giang Hàn Thanh nhớ lại lúc anh đến đội trọng án, cô gái tên Vu Đan nói cho anh biết, Chu Cẩn đã đi đến Phượng Hoàng Lửa.

Lúc Chu Cẩn quay lại, một chiếc cúc trên cổ áo bị mất cùng với sự hoang mang của cô khi nhìn vào mắt anh.

***

Giang Hàn Thanh không thể tập trung, bỏ kính ra, véo sống mũi, nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, anh mới tiếp tục nói: “Lại Tam gặp phải xâm hại tình dục đồng tính, đồng nghĩa với việc làm mất hết lòng tự tôn của một gã đàn ông, ngược đãi Quan Linh, thực sự chỉ là sự bồi thường và an ủi cho chính anh ta.”

Chu Cẩn chợt hiểu ra: “Ý của anh là có thể Quan Linh nhắc đến việc này nên mới kích động sự phẫn nộ của Lại Tam?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Coi như không phải thì việc này cũng trở thành vũ khí sắc bén phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lại Tam. Nói với đội trưởng Đàm, khi thẩm vấn có thể thử cách này.”

Cô nghe ra sự mệt mỏi trong câu nói của anh, nên dặn dò: “Em biết rồi, anh nghỉ ngơi đi.”

Giang Hàn Thanh hơi ngừng lại, trước khi cúp điện thoại hỏi: “Tối nay em có về không?”

Chu Cẩn tiện tay ghi lại những điểm quan trọng của cuộc thẩm vấn lên sổ ghi chú, trả lời: “Em không về. Mọi người đều bận, ở đây đang thiếu người.”

Giang Hàn Thanh “Ừ” một tiếng rồi nói: “Chu Cẩn.”

“Em nghe đây.”

“Em để nhẫn kết hôn ở đâu?”

Chu Cẩn cẩn thận nhớ lại, nói: “Ở nhà em.”

Cô làm việc ở tuyến đầu, không tiện đeo nhẫn. Sau khi Giang Hàn Thanh cầu hôn cô, thì cô đã để chiếc nhẫn trong tủ quần áo, chưa từng đeo một lần.

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Giang Hàn Thanh nói: “Không có gì, em làm gì làm đi.”

Đêm khuya, trong phòng thẩm vấn.

Lại Tam mệt mỏi ngửa mặt lên thành ghế, nhắm mắt lại, không chú tâm mọi chuyện, thỉnh thoảng trả lời vài câu, như đang khiêu khích cảnh sát trong phòng thẩm vấn.

Chu Cẩn tỉ mỉ quan sát cử chỉ của Lại Tam qua tấm kính chắn một chiều.

Một viên cảnh sát trong phòng đang ôm hộp mì ăn liền, vừa ăn vừa oán trách nói: “Thằng cha này làm tốn sức ghê, nếu không phải Quan Linh có liên quan đến hắn, tôi thật sự hoài nghi có phải chúng ta bắt nhầm người rồi không.”

Vu Đan đưa cho tất cả mọi người một cốc cà phê nóng, ấm áp hỏi: “Cấp trên truy hỏi rất chặt, mọi người vất vả rồi!”

“Cảm ơn chị Đan.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những người nhận được cà phê liền bày tỏ cảm ơn.

Vu Đan chen vào, đưa cho Chu Cẩn một ly, hỏi: “Thế nào rồi? Giáo sư Giang có chỉ dẫn gì mới không?”

Chu Cẩn cười: “Có.”

Cô nhìn tay trái đang rũ xuống bên hông của Lại Tam, một lúc sau mới nói với Vu Đan:

“Vu Đan, cậu theo mình vào đi. Đợi lát mình hỏi thì cậu chỉ việc cười nhạo hắn là được.”

Vu Đan nhíu mày : “Ý cậu là gì?”

Đi vào trong phòng thẩm vấn, Chu Cẩn lên tiếng chào hai vị cảnh sát phía trong, đối phương gật đầu, thế Chu Cẩn và Vu Đan vào trong.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Lại Tam hưng phấn hơn ban nãy, nói:

“Mấy người xem đi, nếu sớm cử tới hai vị đại mỹ nữ, tôi cũng không buồn chán như vậy. Không chừng tôi vui vẻ, lại nhớ ra điểm gì đó…”

Ánh mắt hắn lộ vẻ đen tối, không ngừng nhìn về phía cổ Chu Cẩn.

Chu Cẩn ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:

“Còn nhớ tôi không?”

“Nhớ chứ, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, tại sao lại làm cảnh sát chứ?” Hắn cố ý khiêu khích: “Nói thật, nếu em theo tôi, tôi có thể để em trở thành công chúa nổi tiếng nhất, sẽ có bao nhiêu đàn ông yêu em? Hiện nay trong ngành này chỉ thiếu người như em.”

Vu Đan chau mày, hung hăng đập bàn một cái: “Lại Tam ,chú ý lời nói của mình!“

Chu Cẩn ngược lại không tức giận, hỏi vặn lại : “Vậy tôi được lợi gì?”

Lại Tam đưa ngón cái lên sờ môi, quan sát Chu Cẩn, cười nói: “Ớt nhỏ.”

Hắn cười ha hả, không chút kiêng kỵ: “Cảnh sát này, tôi rất có mắt nhìn người, eo cô nhỏ như vậy mặc đồng phục là đẹp nhất, học hỏi thêm từ tôi này, rất nhiều đàn ông thích bộ đó, một đêm còn kiếm nhiều hơn một tháng lương làm cảnh sát…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0