Chương 10
2024-09-13 20:45:26
Khi Ô Mạn nhìn thấy tin nhắn, rượu cô vừa uống vào lập tức tỉnh hơn nửa.
Đây đúng là chuyện Úc Gia Trạch có thể làm ra, rõ ràng hôm qua anh ta còn ở Bắc Kinh. Giờ đột nhiên lại bay đến Quảng Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra đột xuất.
Cô vội vàng nhắn tin cho Úc Gia Trạch: "Trong đoàn phim có người sinh nhật, sắp kết thúc rồi. Ngài không cần đến đâu."
Người có hình đại diện chú chim nhỏ ấy trả lời ba chữ: "Đón em về."
Một lúc sau, Úc Gia Trạch nhắn thêm: "Ra ngoài."
Ô Mạn không dám nán lại lâu, đứng dậy nói với mọi người: "Hôm nay quay phim có chút mệt, tôi về nghỉ trước, mọi người tiếp tục nhé."
Trong phòng bao, người tỉnh táo không còn nhiều, không ai để ý đến sự ra đi của cô. Trước khi mở cửa, cô vô thức liếc nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Truy Dã.
*
Úc Gia Trạch bảo tài xế đỗ xe ở đầu ngõ đối diện. Từ xa, Ô Mạn thấy cửa sổ xe mở, người ngồi bên trong mờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra ngay.
Cô bước tới, mở cửa ghế sau. Úc Gia Trạch đang giả vờ ngủ, mắt không nhắm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Ô Mạn lặng lẽ ngồi sát lại, tựa vào vai anh ta.
Úc Gia Trạch nâng tay như đang đùa nghịch với tóc cô, ngửi ngửi: "Tóc em toàn mùi rượu."
"Bởi vì ngài không bao giờ báo trước khi đến. Nếu biết trước, tôi đã không tham gia rồi."
"Bé chim nhỏ lại trách tôi sao?" Úc Gia Trạch cười khẽ: "Đi công tác đột xuất, nhớ ra em đang quay phim ở đây nên ghé qua."
Anh ta cởi áo khoác ngoài đắp lên vai Ô Mạn: "Không muốn làm phiền em và đồng nghiệp nhưng em cũng phải biết giữ chừng mực."
Ô Mạn cúi mắt: "Vâng, tôi biết."
"À, tôi có món quà tặng em đây."
Úc Gia Trạch lấy ra một hộp nhỏ vuông, nhìn như trang sức.
Ô Mạn không quá ngạc nhiên khi nhận lấy, anh ta thường hay đột ngột tặng những món đồ nhỏ như vậy.
Cô vừa nói cảm ơn vừa mở hộp, đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, cả hộp rơi xuống đất.
Một đoạn ngón tay rơi ra, lăn vào khe ghế sau.
Úc Gia Trạch ôm lấy Ô Mạn, cảm nhận cô đang run rẩy trong lòng mình, anh ta xoa đầu cô một cách thương xót.
"Sao vậy bé chim nhỏ, em không thích sao?"
"… Đó là ngón tay?" Cô không tin nổi, run rẩy hỏi.
Anh ta mỉm cười: "Em đoán xem của ai?"
"…"
Mặt Ô Mạn trắng bệch.
"Tổng giám đốc Hứa dùng ngón tay trái chạm vào em, đúng không? Anh nhớ không sai." Úc Gia Trạch dùng ngón tay khác chỉ vào cửa xe: "Dù là thứ tôi không cần, hắn cũng không xứng."
Trán Ô Mạn đẫm mồ hôi lạnh như vừa được vớt lên từ dưới nước. Cô không thể ngờ Úc Gia Trạch lại trả thù người khác như vậy, hơn nữa anh ta còn cố tình dẫn dụ người ta làm vậy.
Sự điên cuồng của anh ta ngày càng nghiêm trọng đến mức khó có thể lý giải.
Lúc này, Ô Mạn muốn bất chấp tất cả mà nhảy ra khỏi xe để trốn thoát.
Đột nhiên Úc Gia Trạch cười ha hả, cười đến mức cả người run lên.
"Em không phải sẽ thực sự tin chứ? Bây giờ là xã hội pháp trị mà." Anh ta nhặt ngón tay từ dưới đất lên, ném vào lòng Ô Mạn: "Chỉ là trò đùa thôi, em biết mà, tôi thích nhất là làm bảo bối của ngạc nhiên mà."
Ô Mạn phản xạ có điều kiện, định vung tay ném nó ra nhưng khi chạm vào mới nhận ra đó chỉ là đạo cụ sinh học giả.
"Lúc đợi em ở khách sạn, thấy nhóm đạo cụ có món đồ nhỏ này, tôi lấy chơi thôi. Dù sao em để tôi đợi lâu quá, tôi cũng chán."
Ô Mạn mệt mỏi ngả lưng vào ghế không muốn nói gì thêm, trong lòng muốn xé nát Úc Gia Trạch hàng trăm hàng ngàn lần.
"Giận rồi?"
Úc Gia Trạch lại lấy ra một hộp quà vuông nhỏ: "Đây mới là món quà thực sự cho em."
Lần này Ô Mạn không chịu nhận, cô đã mắc hội chứng PTSD (*) mở quà.
(*): PTSD là hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Đây là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh phải chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, suy nghĩ về ký ức đau buồn, bị ám ảnh.
Úc Gia Trạch cười khẽ, tự tay mở hộp, bên trong là dây chuyền hình chữ "Y", mỗi chữ đều được đính hồng ngọc.
Anh ta vén mái tóc đỏ sẫm của Ô Mạn, đeo vào cổ cô từ phía sau, nhân tiện ôm cô, cằm đặt trên vai cô nói: "Ngoài lúc quay phim tôi cho phép em tháo ra, còn lại không được phép tháo."
Ô Mạn vuốt nhẹ ngực, thấy như một dấu ấn máu đỏ in sâu vào người cô.
Cô không hiểu sao lại nghĩ đến món quà Truy Dã tặng Đinh Giai Kỳ, đó mới là món quà thực sự đứng trên góc độ của người khác, mong muốn làm người nhận vui vẻ.
Úc Gia Trạch thì thầm, giọng có chút không vui: "Em đang thất thần gì vậy?"
"… Vẫn chưa hoàn hồn." Ô Mạn nở nụ cười: "Tôi rất thích."
"Vừa rồi món quà kia làm em giật mình, xin lỗi nhé bảo bối."
Anh ta khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng đến khó tin.
Ô Mạn rời mắt khỏi dây chuyền, khi ngước lên thì cả người rùng mình.
Truy Dã đứng ngoài KTV hút thuốc. Mặc dù đứng khá xa, Ô Mạn không biết anh đứng đó từ bao giờ cũng không chắc anh có nhìn thấy hay không.
Cô nhanh chóng duỗi tay, nhấn một cái, đóng cửa sổ xe lại.
"Có chuyện gì?"
"Tôi sợ paparazzi chụp trộm."
Úc Gia Trạch khinh miệt: "Chụp thì chụp, họ dám đăng sao?"
Ánh mắt Ô Mạn lướt qua cửa sổ xe nhìn bóng người mờ mờ đó dập tắt điếu thuốc, không quay đầu mà bước vào KTV.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, dựa vào lòng Úc Gia Trạch, khẽ nói: "Chúng ta về đi."
*
Ngày thứ hai quay chụp là tới cảnh quay của Ô Mạn, Truy Dã và Chung Nhạc Thanh cùng đối diễn. Cảnh này là vào một ngày cuối tuần trước kỳ thi đại học, chồng của Đặng Lệ Chi thấy Trần Nam cứ buồn rầu không vui nên đề nghị ra ngoài câu cá cũng coi như bù đắp cho kỷ niệm ngày cưới với vợ. Cảnh này nằm giữa kịch bản, giữa Trần Nam và Đặng Lệ Chi đã có những sóng ngầm mãnh liệt, trong khi chồng của Đặng Lệ Chi lại hoàn toàn không hay biết gì.
Ô Mạn vốn cho rằng Úc Gia Trạch sẽ đi sớm nhưng do máy bay trễ giờ nên anh ta quyết định đi cùng cô đến trường quay.
Hai năm đầu quen nhau, Úc Gia Trạch thường xuyên đến trường quay xem cô diễn. Thế nhưng sau này tuổi ngày càng lớn, công ty lại có nhiều việc hơn, anh ta phải tiếp quản nhiều thứ nên ít có thời gian rảnh như vậy.
Thật ra Ô Mạn không muốn anh ta đi nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài đã dành thời gian đi cùng tôi."
Úc Gia Trạch liếc nhẹ nhìn bộ dạng đã thay đổi sau khi trang điểm của cô, chán nản nói: "Trông thật giống như một con quạ đen lem nhem."
Họ lái xe đến địa điểm quay phim, tại một đoạn sông hẻo lánh ở Châu Giang. Tại đó, đông người phức tạp, người chỉnh trang và chỉnh ánh sáng chạy tới chạy lui, bụi cát bay mịt mù trên bãi cát đen.
Úc Gia Trạch chán ghét nhìn ra ngoài một cái, uể oải nói: "Tôi sẽ ở lại trong xe quan sát."
"Vậy tôi xuống trước."
Úc Gia Trạch “ừ” một tiếng, nắm lấy tay cô lắc lư không buông.
Ô Mạn nhỏ giọng nói: "Tôi phải xuống rồi."
Úc Gia Trạch dùng lực kéo tay cô, Ô Mạn không kịp phản ứng, ngã vào lòng anh ta.
Anh ta nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ ở cổ cô, cắn nhẹ, không lâu sau đã để lại dấu hôn đỏ sậm trên da.
Ô Mạn vùng vẫy đứng dậy, che cổ giận dữ nhìn anh ta: "Tôi sắp phải quay phim rồi!"
"Bảo người trang điểm che đi một chút là được." Úc Gia Trạch cúi đầu chỉnh lại điện thoại: "Xuống xe trang điểm đi, chuyến bay của tôi lại sớm hơn rồi, tài xế sẽ đưa tôi ra sân bay trước."
Anh ta là cố ý. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, dấu hôn ở cổ rõ ràng nhìn thấy được.
Ô Mạn che cổ xuống xe, đóng cửa xe cái rầm.
Cô vừa định bảo Vi Vi gọi thợ trang điểm tới thì thấy Chung Nhạc Thanh đi đến.
"Cô đến đúng lúc lắm, đạo diễn Uông Thành vừa thay đổi kịch bản một chút, chúng ta phải đi xem lại cảnh quay."
Ô Mạn mặt tối sầm lại, không tiến cũng không lùi được.
"Cổ cô bị sao vậy?" Chung Nhạc Thanh thấy cô cứ che cổ, không nhịn được hỏi.
"...Không sao, tối qua tôi bị trật cổ."
"Ồ không sao đâu, tôi cũng thường bị trật, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cái máy mát xa."
"...Cảm ơn."
Che mãi cũng kỳ, Ô Mạn đành từ từ bỏ tay xuống thấy Chung Nhạc Thanh không để ý gì, cô mới yên tâm. Bây giờ chỉ còn cách đi xem lại cảnh quay trước, việc che vết hôn để sau.
Cô bất lực đi theo Chung Nhạc Thanh đến chỗ máy quay, Truy Dã đã cầm kịch bản mới ngồi một bên đọc. Ô Mạn nhận kịch bản mới, vùi đầu vào chăm chú đọc kịch bản. Khi đã nắm rõ để diễn với hai người kia, Truy Dã lại đột nhiên đứng lên nói chờ tôi một lát rồi bỏ đi.
Chung Nhạc Thanh nhún vai: "Cậu ảnh đế trẻ này thật là tùy hứng."
Ngược lại, Ô Mạn thấy anh đi lại cảm thấy nhẹ nhõm: "Kệ cậu ấy, chúng ta diễn thử một phần trước."
Cô và Chung Nhạc Thanh diễn thử một phần, dù chỉ là tập dượt, Ô Mạn cũng ép bản thân phải nhập tâm. Vì vậy cô hoàn toàn không phát hiện có người âm thầm đứng sau lưng.
Khi một chiếc áo khoác thể thao choàng lên vai cô, cô mới giật mình.
Truy Dã nhìn cô một cách có chủ ý, ánh mắt lướt qua cổ bị che, mặt không biểu cảm nói: "Chị, bờ biển gió lớn."
Ô Mạn gần như ngay lập tức quay đầu nhìn xe bảo mẫu.
Nơi xe đậu lúc nãy trống trơn, Úc Gia Trạch đã đi.
Ô Mạn thở phào nhẹ nhõm, nếu bị Úc Gia Trạch thấy cô khoác áo của người khác, cô chết chắc.
"Chị sợ anh ta nhìn thấy sao?" Truy Dã dùng âm lượng chỉ đủ cô nghe thấy: "Giống như tối qua sợ tôi thấy vậy.”
Đây đúng là chuyện Úc Gia Trạch có thể làm ra, rõ ràng hôm qua anh ta còn ở Bắc Kinh. Giờ đột nhiên lại bay đến Quảng Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra đột xuất.
Cô vội vàng nhắn tin cho Úc Gia Trạch: "Trong đoàn phim có người sinh nhật, sắp kết thúc rồi. Ngài không cần đến đâu."
Người có hình đại diện chú chim nhỏ ấy trả lời ba chữ: "Đón em về."
Một lúc sau, Úc Gia Trạch nhắn thêm: "Ra ngoài."
Ô Mạn không dám nán lại lâu, đứng dậy nói với mọi người: "Hôm nay quay phim có chút mệt, tôi về nghỉ trước, mọi người tiếp tục nhé."
Trong phòng bao, người tỉnh táo không còn nhiều, không ai để ý đến sự ra đi của cô. Trước khi mở cửa, cô vô thức liếc nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Truy Dã.
*
Úc Gia Trạch bảo tài xế đỗ xe ở đầu ngõ đối diện. Từ xa, Ô Mạn thấy cửa sổ xe mở, người ngồi bên trong mờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra ngay.
Cô bước tới, mở cửa ghế sau. Úc Gia Trạch đang giả vờ ngủ, mắt không nhắm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Ô Mạn lặng lẽ ngồi sát lại, tựa vào vai anh ta.
Úc Gia Trạch nâng tay như đang đùa nghịch với tóc cô, ngửi ngửi: "Tóc em toàn mùi rượu."
"Bởi vì ngài không bao giờ báo trước khi đến. Nếu biết trước, tôi đã không tham gia rồi."
"Bé chim nhỏ lại trách tôi sao?" Úc Gia Trạch cười khẽ: "Đi công tác đột xuất, nhớ ra em đang quay phim ở đây nên ghé qua."
Anh ta cởi áo khoác ngoài đắp lên vai Ô Mạn: "Không muốn làm phiền em và đồng nghiệp nhưng em cũng phải biết giữ chừng mực."
Ô Mạn cúi mắt: "Vâng, tôi biết."
"À, tôi có món quà tặng em đây."
Úc Gia Trạch lấy ra một hộp nhỏ vuông, nhìn như trang sức.
Ô Mạn không quá ngạc nhiên khi nhận lấy, anh ta thường hay đột ngột tặng những món đồ nhỏ như vậy.
Cô vừa nói cảm ơn vừa mở hộp, đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, cả hộp rơi xuống đất.
Một đoạn ngón tay rơi ra, lăn vào khe ghế sau.
Úc Gia Trạch ôm lấy Ô Mạn, cảm nhận cô đang run rẩy trong lòng mình, anh ta xoa đầu cô một cách thương xót.
"Sao vậy bé chim nhỏ, em không thích sao?"
"… Đó là ngón tay?" Cô không tin nổi, run rẩy hỏi.
Anh ta mỉm cười: "Em đoán xem của ai?"
"…"
Mặt Ô Mạn trắng bệch.
"Tổng giám đốc Hứa dùng ngón tay trái chạm vào em, đúng không? Anh nhớ không sai." Úc Gia Trạch dùng ngón tay khác chỉ vào cửa xe: "Dù là thứ tôi không cần, hắn cũng không xứng."
Trán Ô Mạn đẫm mồ hôi lạnh như vừa được vớt lên từ dưới nước. Cô không thể ngờ Úc Gia Trạch lại trả thù người khác như vậy, hơn nữa anh ta còn cố tình dẫn dụ người ta làm vậy.
Sự điên cuồng của anh ta ngày càng nghiêm trọng đến mức khó có thể lý giải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Ô Mạn muốn bất chấp tất cả mà nhảy ra khỏi xe để trốn thoát.
Đột nhiên Úc Gia Trạch cười ha hả, cười đến mức cả người run lên.
"Em không phải sẽ thực sự tin chứ? Bây giờ là xã hội pháp trị mà." Anh ta nhặt ngón tay từ dưới đất lên, ném vào lòng Ô Mạn: "Chỉ là trò đùa thôi, em biết mà, tôi thích nhất là làm bảo bối của ngạc nhiên mà."
Ô Mạn phản xạ có điều kiện, định vung tay ném nó ra nhưng khi chạm vào mới nhận ra đó chỉ là đạo cụ sinh học giả.
"Lúc đợi em ở khách sạn, thấy nhóm đạo cụ có món đồ nhỏ này, tôi lấy chơi thôi. Dù sao em để tôi đợi lâu quá, tôi cũng chán."
Ô Mạn mệt mỏi ngả lưng vào ghế không muốn nói gì thêm, trong lòng muốn xé nát Úc Gia Trạch hàng trăm hàng ngàn lần.
"Giận rồi?"
Úc Gia Trạch lại lấy ra một hộp quà vuông nhỏ: "Đây mới là món quà thực sự cho em."
Lần này Ô Mạn không chịu nhận, cô đã mắc hội chứng PTSD (*) mở quà.
(*): PTSD là hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Đây là tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh phải chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, suy nghĩ về ký ức đau buồn, bị ám ảnh.
Úc Gia Trạch cười khẽ, tự tay mở hộp, bên trong là dây chuyền hình chữ "Y", mỗi chữ đều được đính hồng ngọc.
Anh ta vén mái tóc đỏ sẫm của Ô Mạn, đeo vào cổ cô từ phía sau, nhân tiện ôm cô, cằm đặt trên vai cô nói: "Ngoài lúc quay phim tôi cho phép em tháo ra, còn lại không được phép tháo."
Ô Mạn vuốt nhẹ ngực, thấy như một dấu ấn máu đỏ in sâu vào người cô.
Cô không hiểu sao lại nghĩ đến món quà Truy Dã tặng Đinh Giai Kỳ, đó mới là món quà thực sự đứng trên góc độ của người khác, mong muốn làm người nhận vui vẻ.
Úc Gia Trạch thì thầm, giọng có chút không vui: "Em đang thất thần gì vậy?"
"… Vẫn chưa hoàn hồn." Ô Mạn nở nụ cười: "Tôi rất thích."
"Vừa rồi món quà kia làm em giật mình, xin lỗi nhé bảo bối."
Anh ta khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, dịu dàng đến khó tin.
Ô Mạn rời mắt khỏi dây chuyền, khi ngước lên thì cả người rùng mình.
Truy Dã đứng ngoài KTV hút thuốc. Mặc dù đứng khá xa, Ô Mạn không biết anh đứng đó từ bao giờ cũng không chắc anh có nhìn thấy hay không.
Cô nhanh chóng duỗi tay, nhấn một cái, đóng cửa sổ xe lại.
"Có chuyện gì?"
"Tôi sợ paparazzi chụp trộm."
Úc Gia Trạch khinh miệt: "Chụp thì chụp, họ dám đăng sao?"
Ánh mắt Ô Mạn lướt qua cửa sổ xe nhìn bóng người mờ mờ đó dập tắt điếu thuốc, không quay đầu mà bước vào KTV.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, dựa vào lòng Úc Gia Trạch, khẽ nói: "Chúng ta về đi."
*
Ngày thứ hai quay chụp là tới cảnh quay của Ô Mạn, Truy Dã và Chung Nhạc Thanh cùng đối diễn. Cảnh này là vào một ngày cuối tuần trước kỳ thi đại học, chồng của Đặng Lệ Chi thấy Trần Nam cứ buồn rầu không vui nên đề nghị ra ngoài câu cá cũng coi như bù đắp cho kỷ niệm ngày cưới với vợ. Cảnh này nằm giữa kịch bản, giữa Trần Nam và Đặng Lệ Chi đã có những sóng ngầm mãnh liệt, trong khi chồng của Đặng Lệ Chi lại hoàn toàn không hay biết gì.
Ô Mạn vốn cho rằng Úc Gia Trạch sẽ đi sớm nhưng do máy bay trễ giờ nên anh ta quyết định đi cùng cô đến trường quay.
Hai năm đầu quen nhau, Úc Gia Trạch thường xuyên đến trường quay xem cô diễn. Thế nhưng sau này tuổi ngày càng lớn, công ty lại có nhiều việc hơn, anh ta phải tiếp quản nhiều thứ nên ít có thời gian rảnh như vậy.
Thật ra Ô Mạn không muốn anh ta đi nhưng vẫn mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài đã dành thời gian đi cùng tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Gia Trạch liếc nhẹ nhìn bộ dạng đã thay đổi sau khi trang điểm của cô, chán nản nói: "Trông thật giống như một con quạ đen lem nhem."
Họ lái xe đến địa điểm quay phim, tại một đoạn sông hẻo lánh ở Châu Giang. Tại đó, đông người phức tạp, người chỉnh trang và chỉnh ánh sáng chạy tới chạy lui, bụi cát bay mịt mù trên bãi cát đen.
Úc Gia Trạch chán ghét nhìn ra ngoài một cái, uể oải nói: "Tôi sẽ ở lại trong xe quan sát."
"Vậy tôi xuống trước."
Úc Gia Trạch “ừ” một tiếng, nắm lấy tay cô lắc lư không buông.
Ô Mạn nhỏ giọng nói: "Tôi phải xuống rồi."
Úc Gia Trạch dùng lực kéo tay cô, Ô Mạn không kịp phản ứng, ngã vào lòng anh ta.
Anh ta nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ ở cổ cô, cắn nhẹ, không lâu sau đã để lại dấu hôn đỏ sậm trên da.
Ô Mạn vùng vẫy đứng dậy, che cổ giận dữ nhìn anh ta: "Tôi sắp phải quay phim rồi!"
"Bảo người trang điểm che đi một chút là được." Úc Gia Trạch cúi đầu chỉnh lại điện thoại: "Xuống xe trang điểm đi, chuyến bay của tôi lại sớm hơn rồi, tài xế sẽ đưa tôi ra sân bay trước."
Anh ta là cố ý. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, dấu hôn ở cổ rõ ràng nhìn thấy được.
Ô Mạn che cổ xuống xe, đóng cửa xe cái rầm.
Cô vừa định bảo Vi Vi gọi thợ trang điểm tới thì thấy Chung Nhạc Thanh đi đến.
"Cô đến đúng lúc lắm, đạo diễn Uông Thành vừa thay đổi kịch bản một chút, chúng ta phải đi xem lại cảnh quay."
Ô Mạn mặt tối sầm lại, không tiến cũng không lùi được.
"Cổ cô bị sao vậy?" Chung Nhạc Thanh thấy cô cứ che cổ, không nhịn được hỏi.
"...Không sao, tối qua tôi bị trật cổ."
"Ồ không sao đâu, tôi cũng thường bị trật, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cái máy mát xa."
"...Cảm ơn."
Che mãi cũng kỳ, Ô Mạn đành từ từ bỏ tay xuống thấy Chung Nhạc Thanh không để ý gì, cô mới yên tâm. Bây giờ chỉ còn cách đi xem lại cảnh quay trước, việc che vết hôn để sau.
Cô bất lực đi theo Chung Nhạc Thanh đến chỗ máy quay, Truy Dã đã cầm kịch bản mới ngồi một bên đọc. Ô Mạn nhận kịch bản mới, vùi đầu vào chăm chú đọc kịch bản. Khi đã nắm rõ để diễn với hai người kia, Truy Dã lại đột nhiên đứng lên nói chờ tôi một lát rồi bỏ đi.
Chung Nhạc Thanh nhún vai: "Cậu ảnh đế trẻ này thật là tùy hứng."
Ngược lại, Ô Mạn thấy anh đi lại cảm thấy nhẹ nhõm: "Kệ cậu ấy, chúng ta diễn thử một phần trước."
Cô và Chung Nhạc Thanh diễn thử một phần, dù chỉ là tập dượt, Ô Mạn cũng ép bản thân phải nhập tâm. Vì vậy cô hoàn toàn không phát hiện có người âm thầm đứng sau lưng.
Khi một chiếc áo khoác thể thao choàng lên vai cô, cô mới giật mình.
Truy Dã nhìn cô một cách có chủ ý, ánh mắt lướt qua cổ bị che, mặt không biểu cảm nói: "Chị, bờ biển gió lớn."
Ô Mạn gần như ngay lập tức quay đầu nhìn xe bảo mẫu.
Nơi xe đậu lúc nãy trống trơn, Úc Gia Trạch đã đi.
Ô Mạn thở phào nhẹ nhõm, nếu bị Úc Gia Trạch thấy cô khoác áo của người khác, cô chết chắc.
"Chị sợ anh ta nhìn thấy sao?" Truy Dã dùng âm lượng chỉ đủ cô nghe thấy: "Giống như tối qua sợ tôi thấy vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro