Chương 24
2024-09-13 20:45:26
Buổi tối ồn ào và nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc nhưng Ô Mạn vẫn chưa thể rời đi. Đoàn chương trình tổ chức một buổi tiệc mừng, cô phải đến đó để xuất hiện lấy lệ rồi mới có thể rời đi.
Xe dừng trước một quán lẩu, Ô Mạn bước vào phòng riêng trên tầng hai, không khí đã vô cùng náo nhiệt.
“Chị Mạn!"
Người đầu tiên chào cô là Kỷ Chu, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, như thể giữa hai người chưa từng có chuyện tranh giành tài nguyên và fan hâm mộ cãi nhau om sòm.
Trong giới này, mọi người luôn cố gắng chôn vùi những thứ thối nát dưới đất rồi cắm lên một bông hoa nhựa tạo ra một bức tranh phồn thịnh. Anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.
Kỷ Chu kéo ghế cho cô, cười tươi: "Lâu lắm rồi không gặp chị Mạn, chị về Bắc Kinh rồi à?"
"Ừ, bây giờ đang quay phim ở Bắc Kinh."
"Ồ, vậy em nhất định phải dành thời gian đến thăm chị Mạn!"
Ô Mạn thầm đảo mắt, thằng nhóc này trước đây đã tìm cớ muốn đến Quảng Châu thăm cô bị cô từ chối vì quá xa, giờ vẫn không từ bỏ, chỉ muốn gặp đạo diễn Uông Thành.
Cô rất muốn nói thẳng với cậu ấy, dù cậu có cởi hết quần áo trước mặt Uông Thành, ông ấy cũng sẽ không để ý đến cậu.
Nếu Truy Dã cũng có mặt ở đây, có lẽ cô đã nói thẳng ra như vậy.
Ô Mạn bỗng nhiên sững lại, sao tự nhiên lại nghĩ đến Truy Dã?
“Chị Mạn?"
"Ồ, vậy cậu phải nhanh lên." Ô Mạn lấy lại tinh thần, "Sắp quay xong rồi."
Cô cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi, hai ba lượt đã chuyển đề tài. Đũa di chuyển giữa miếng thịt và rau, cuối cùng cô tiếc nuối gắp một cọng rau.
Nhóm nữ thần tượng mới nổi ngồi ở bàn khác, lúc này chín người cầm ly rượu đến bàn Ô Mạn, lần lượt chúc rượu.
Đến lượt Ô Mạn, người đứng đầu là Đường Ánh Tuyết lễ phép nói: “Cô giáo Ô Mạn, hôm nay chị đến đây chứng kiến chúng em ra mắt, sau này nếu có làm phiền chị thì mong chị giúp đỡ nhiều hơn."
Không thể nhận ra chút kiêu ngạo nào lúc trên sân khấu khi hai người ôm nhau.
Ô Mạn đáp lại: "Hậu sinh khả úy."
Sau đó, tám người còn lại lần lượt nói những lời tương tự, cảm ơn và tạm biệt. Cuối cùng mới bỏ qua cô để đi về phía Kỷ Chu.
Ô Mạn mở WeChat bảo Vi Vi lấy xe đến, ở đây xong rồi.
Cô chào hỏi người phụ trách của nền tảng rồi muốn rời đi, đúng lúc chín người kia chúc rượu xong quay về, gặp nhau trên đường.
Trong chớp mắt, khi Đường Ánh Tuyết đến gần cô, giày cao gót bị trẹo, rượu trong ly cô ta đều bị hắt vào bộ vest trắng của Ô Mạn.
"Trời ơi. Em xin lỗi, em xin lỗi!"
Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, Ô Mạn không khỏi nhíu mày, ba lần bảy lượt khiêu khích cô, lại còn dùng mấy chiêu trò tầm thường như vậy. Ngu ngốc thật đấy.
"Không sao." Cô xoa trán định bước qua đi tiếp nhưng Đường Ánh Tuyết nhanh tay hơn, rút khăn tay ra lau vết bẩn cho cô.
Ô Mạn dừng bước.
Cô cúi đầu nhìn chiếc khăn tay trong tay Đường Ánh Tuyết, nền đen họa tiết vàng.
Chiếc khăn mà Úc Gia Trạch thường dùng.
Cô thu lại ánh mắt làm như không thấy, nói một câu không cần lau rồi bước nhanh ra ngoài.
*
Ô Mạn nhớ lại năm cô hai mươi hai tuổi, khi đó cô đã theo Úc Gia Trạch được một năm.
Đã lâu hơn tất cả những người từng theo anh ta trước đây cộng lại.
Nhưng Úc Gia Trạch đã dần không dẫn cô đến một số buổi tụ họp, đối với Ô Mạn lúc đó, đây là một tín hiệu.
Vì vậy khi nhìn thấy bức ảnh anh ta dẫn theo một nữ ngôi sao trẻ đi ăn tối trên vòng bạn bè, Ô Mạn nghĩ đây có lẽ là cách anh ta nói lời tạm biệt.
Cô dọn sạch đồ đạc trong biệt thự, để lại một tờ giấy cho Úc Gia Trạch, kết thúc trong hòa bình.
Trong mấy tháng sau đó họ không liên lạc lại. Lúc cô quay về sau khi hoàn thành bộ phim ở nơi khác, phát hiện ra căn hộ mình mới thuê đã bị dọn trống, chỉ còn lại một chiếc ghế sofa.
Úc Gia Trạch ngồi trong căn phòng trống trải đọc sách, liếc nhìn cô rồi nói: "Chuyến bay của em bị muộn 45 phút, công ty chuyển nhà đã dọn đồ của em về rồi."
Ánh mắt của Ô Mạn dừng lại ở cuốn sách anh ta cầm, đó là một cuốn Kinh Thánh. Ngón tay anh ta dài, có thể cầm cả cuốn sách dày cộp trong lòng bàn tay bằng một tay.
Cô ngơ ngác đặt hành lý xuống: "Sao ngài lại ở đây?"
“Bé chim nhỏ của tôi đã bay mất." Úc Gia Trạch đặt cuốn sách sang một bên, giọng nói dịu dàng: "Tôi để em bay vài tháng, đã đến lúc trở về rồi chứ?”
Ô Mạn rụt rè cúi mắt xuống: “Không phải ngài đã dẫn người mới đi ăn tối rồi sao?”
Úc Gia Trạch bước tới trước mặt cô, giữ lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Người đó tên gì tôi còn quên mất.” Úc Gia Trạch thì thầm, “Trên thế giới này tôi có thể có rất nhiều phụ nữ nhưng tôi chỉ nuôi một con chim duy nhất.”
“Ngài có ý nói tôi không phải người sao?”
Úc Gia Trạch ngẩn người một chút, sau đó cười nhẹ, lồng ngực rung động ép cô vào lòng.
“Em lúc nào cũng đáng yêu như thế.” Anh ta càng ôm chặt hơn, “Có phải không thích tôi có người khác?”
Ô Mạn không trả lời.
Cô nhẹ nhàng cắn môi: “Không. Tôi biết mối quan hệ giữa chúng ta, tôi không có tư cách yêu cầu gì.”
“Chim nhỏ thật thông minh.” Úc Gia Trạch ôm cô lắc nhẹ như dỗ dành trẻ con, “Vậy em thành thật nói với tôi, khi thấy bức ảnh đó có phải trong lòng không thoải mái?”
Ô Mạn chôn đầu vào ngực Úc Gia Trạch, sau một thời gian rất dài im lặng, Úc Gia Trạch nghe thấy một tiếng “ừ” rất khẽ.
Anh ta cong mắt lên, cúi người xuống, cọ vào đầu cô.
“Tôi không nói kết thúc, giữa chúng ta sẽ không có kết thúc, hiểu không?”
Cuốn Kinh Thánh trên ghế sofa bị gió thổi lật một trang, có một câu bị bút đen gạch chân.
[Hỡi các con gái của Jerusalem, ta chỉ vào con linh dương hoặc con nai cái của cánh đồng, ta căn dặn các ngươi, đừng đả động đến tình yêu của ta, cho đến khi nàng tự nguyện.]
*
Kể từ đó, Ô Mạn không nghe thấy hoặc nhìn thấy Úc Gia Trạch dây dưa cùng người phụ nữ khác nữa.
Có lẽ thật sự anh ta không tìm người khác hoặc có lẽ anh ta giấu kín hơn để cô không biết.
Tóm lại sau nhiều năm, cô không thấy bên cạnh Úc Gia Trạch có dấu vết của người phụ nữ khác. Cho đến khi Đường Ánh Tuyết xuất hiện.
Nhưng điều đó thì sao chứ? Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Có lẽ không cần đợi phim chiếu, mối quan hệ mơ hồ giữa cô và Úc Gia Trạch sẽ kết thúc. Ngược lại cô không phải đau đầu làm sao giải thích những cảnh hôn thật với Úc Gia Trạch.
Thật tốt.
Ô Mạn rời khỏi hồi ức, vỗ nhẹ mặt, tập trung vào cảnh quay tiếp theo.
Cảnh này là cô và Chung Nhạc Thanh đối diễn, trong đoạn cuối của kịch bản, cuối cùng hai người nói rõ mọi chuyện, Đặng Lệ Chi bùng nổ với Từ Long.
*
Đặng Lệ Chi bưng đĩa thức ăn đi tới bàn ăn, Từ Long ngồi dựa vào ghế đang lau cần câu.
Anh ta liếc mắt nhìn bể cá: “Sao con cá đen này còn ở đây?”
Đặng Lệ Chi ngồi xuống: “Cũng không có cá khác, để trống trơn nhìn không đẹp nên cứ để đó luôn.”
“Vậy ngày mai anh ra chợ mua cho em vài con cá vàng.”
Đặng Lệ Chi cúi đầu cười nhạt: “Đã bao lâu rồi, cuối cùng anh cũng nhớ ra bể cá vẫn còn trống sao?”
Từ Long dừng tay lau cần câu.
“Em không muốn thì thôi.”
“Là tôi không muốn sao?”
“Em làm sao vậy? Mãn kinh sớm à?”
“Tôi là người, tôi có đủ thất tình lục dục. Tức giận, cãi nhau là mãn kinh kiếm chuyện, muốn làm tình là như sói như hổ không biết xấu hổ?”
“... Lúc mới ở bên nhau em không như vậy.”
Dưới bàn Đặng Lệ Chi dùng lực đè mạnh tay, giọng run run: “Vậy lúc mới bắt đầu tôi như thế nào?”
Từ Long ngơ ngác một lúc, ấp úng nói: “Em rất ngoan, rất nghe lời, rất đáng yêu...”
Đặng Lệ Chi ngắt lời anh ta: “Anh đừng nói nữa, đó hoàn toàn không phải tôi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một khoảng im lặng.
Cô đứng dậy lẩm bẩm: “Tôi đi cho cá ăn.”
Đặng Lệ Chi bước đến bên bể cá, tay rải thức ăn không vững, đổ ra rất nhiều.
“Lệ Chi...”
Cô không quay người lại, lưng đối diện với máy quay, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi và bờ bờ vai run rẩy của cô.
“A Long, thực ra tôi rất dễ ghen tuông, tôi cũng rất thiếu an toàn. Tôi yêu anh nhưng tôi chưa bao giờ dám nói thẳng với anh những điều này dù chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi. Hoặc nói cách khác, chính vì kết hôn nhiều năm rồi, nếu nói những điều này anh sẽ thấy tôi càng ủy mị. Còn lúc đầu tôi không nói vì tôi chỉ có thể giả vờ những điều này để thu hút anh.”
Từ Long ngạc nhiên sau đó thở dài: “Rất lâu rồi em không nói yêu anh.”
“A Long, tôi từng yêu anh.”
Từ Long nắm chặt cần câu trong tay.
Đặng Lệ Chi đặt thức ăn xuống, quay người, bình tĩnh nhìn anh.
“Vậy chúng ta dừng ở đây đi.”
Từ Long ném cần câu xuống một bên khiến nó vỡ làm đôi, kêu lên đau đớn: “Anh không đồng ý!”
“Khi anh đến phòng tắm hơi mát xa có nghĩ tôi sẽ không đồng ý không?”
Cả người Từ Long sụp đổ, khí thế vừa rồi tan biến. Một lúc lâu sau mới tìm lại được lời.
“Đó chỉ là tìm chút kích thích, không phải đàn ông ai cũng như vậy sao? Người anh yêu là em, yêu ghèn mắt khi em thức dậy, yêu em ợ sau khi ăn, yêu mùi mồ hôi mùa hè, nước mũi khi cảm, nước dãi khi ngủ, những điều này anh đều yêu. Nhưng yêu những điều này, tiền đề là anh không còn dục vọng với em.”
Đặng Lệ Chi cười một cái rồi cười ra nước mắt.
“Anh cứ nói thẳng ra là anh ghê tởm tôi thì khó lắm sao? Vậy mà khi tôi yêu anh, tôi lại thấy những điều này dễ thương. Từ Long, tôi đã tưởng rằng anh yêu tôi, hóa ra là là tôi đã sai.”
Cô lấy ra từ túi một tờ đơn ly hôn nhăn nhúm, rõ ràng đã bị vò nát rồi lại nhặt lên.
“Tôi đã ký xong rồi.” Cô đặt lên bàn, “Đến lượt anh.”
Đặng Lệ Chi thẳng lưng, quay lưng bỏ đi, không quay đầu lại một lần nào.
“Cắt”
Đạo diễn Uông Thành hô dừng, Ô Mạn vẫn còn mơ màng bước tiếp, nước mắt to như hạt đậu cứ rơi xuống.
Cuối cùng, cô va vào lòng một người.
Cô không nhìn rõ là ai, chỉ cảm thấy hơi ấm từ vòng tay này làm cô cảm thấy an tâm. Cô không nhúc nhích, mặc cho nước mắt rơi trên người đối phương.
“Được rồi chị. Nếu chị còn khóc nữa, tôi sẽ đi đánh Chung Nhạc Thanh một trận.”
Chung Nhạc Thanh tiến lại kêu oan: “Mạn Mạn, cô đừng khóc nữa, cô thế này khiến tôi thật sự không yên tâm.”
Truy Dã đưa ngón tay cái lau nước mắt của cô, Ô Mạn tỉnh lại, gạt tay anh ra và đứng thẳng.
“Không có cảnh của cậu, cậu đến làm gì?”
Cô vẫn còn nhớ đứa nhỏ này lần trước đã lạm quyền trong quá trình quay phim.
“Thoát vai rồi hung dữ thế, vừa rồi còn mềm mại như vậy.” Truy Dã lẩm bẩm, “Tất nhiên là đến xem chị và người đàn ông của chị chia tay rồi. Cảnh thú vị thế này làm sao có thể bỏ qua được.”
Chung Nhạc Thanh đùa: “Nhóc con, cậu đào góc tường của tôi mà nói thản nhiên quá ha!”
Ô Mạn cúi đầu lau nước mắt, nghe thấy Truy Dã nói trên đầu cô: “Anh chọc chị tôi khóc, tất nhiên tôi sẽ giành lại.”
“... Cả hai người đủ rồi.” Cô bất lực ngắt lời họ, ngẩng đầu lên, vượt qua Truy Dã và nhìn thấy Úc Gia Trạch ở cửa trường quay.
Anh ta cầm một hộp bánh của Lady M, mỉm cười nhìn vào trong trường quay.
Xe dừng trước một quán lẩu, Ô Mạn bước vào phòng riêng trên tầng hai, không khí đã vô cùng náo nhiệt.
“Chị Mạn!"
Người đầu tiên chào cô là Kỷ Chu, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, như thể giữa hai người chưa từng có chuyện tranh giành tài nguyên và fan hâm mộ cãi nhau om sòm.
Trong giới này, mọi người luôn cố gắng chôn vùi những thứ thối nát dưới đất rồi cắm lên một bông hoa nhựa tạo ra một bức tranh phồn thịnh. Anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.
Kỷ Chu kéo ghế cho cô, cười tươi: "Lâu lắm rồi không gặp chị Mạn, chị về Bắc Kinh rồi à?"
"Ừ, bây giờ đang quay phim ở Bắc Kinh."
"Ồ, vậy em nhất định phải dành thời gian đến thăm chị Mạn!"
Ô Mạn thầm đảo mắt, thằng nhóc này trước đây đã tìm cớ muốn đến Quảng Châu thăm cô bị cô từ chối vì quá xa, giờ vẫn không từ bỏ, chỉ muốn gặp đạo diễn Uông Thành.
Cô rất muốn nói thẳng với cậu ấy, dù cậu có cởi hết quần áo trước mặt Uông Thành, ông ấy cũng sẽ không để ý đến cậu.
Nếu Truy Dã cũng có mặt ở đây, có lẽ cô đã nói thẳng ra như vậy.
Ô Mạn bỗng nhiên sững lại, sao tự nhiên lại nghĩ đến Truy Dã?
“Chị Mạn?"
"Ồ, vậy cậu phải nhanh lên." Ô Mạn lấy lại tinh thần, "Sắp quay xong rồi."
Cô cầm đũa gắp đồ ăn trong nồi, hai ba lượt đã chuyển đề tài. Đũa di chuyển giữa miếng thịt và rau, cuối cùng cô tiếc nuối gắp một cọng rau.
Nhóm nữ thần tượng mới nổi ngồi ở bàn khác, lúc này chín người cầm ly rượu đến bàn Ô Mạn, lần lượt chúc rượu.
Đến lượt Ô Mạn, người đứng đầu là Đường Ánh Tuyết lễ phép nói: “Cô giáo Ô Mạn, hôm nay chị đến đây chứng kiến chúng em ra mắt, sau này nếu có làm phiền chị thì mong chị giúp đỡ nhiều hơn."
Không thể nhận ra chút kiêu ngạo nào lúc trên sân khấu khi hai người ôm nhau.
Ô Mạn đáp lại: "Hậu sinh khả úy."
Sau đó, tám người còn lại lần lượt nói những lời tương tự, cảm ơn và tạm biệt. Cuối cùng mới bỏ qua cô để đi về phía Kỷ Chu.
Ô Mạn mở WeChat bảo Vi Vi lấy xe đến, ở đây xong rồi.
Cô chào hỏi người phụ trách của nền tảng rồi muốn rời đi, đúng lúc chín người kia chúc rượu xong quay về, gặp nhau trên đường.
Trong chớp mắt, khi Đường Ánh Tuyết đến gần cô, giày cao gót bị trẹo, rượu trong ly cô ta đều bị hắt vào bộ vest trắng của Ô Mạn.
"Trời ơi. Em xin lỗi, em xin lỗi!"
Vẻ mặt cô ta hoảng hốt, Ô Mạn không khỏi nhíu mày, ba lần bảy lượt khiêu khích cô, lại còn dùng mấy chiêu trò tầm thường như vậy. Ngu ngốc thật đấy.
"Không sao." Cô xoa trán định bước qua đi tiếp nhưng Đường Ánh Tuyết nhanh tay hơn, rút khăn tay ra lau vết bẩn cho cô.
Ô Mạn dừng bước.
Cô cúi đầu nhìn chiếc khăn tay trong tay Đường Ánh Tuyết, nền đen họa tiết vàng.
Chiếc khăn mà Úc Gia Trạch thường dùng.
Cô thu lại ánh mắt làm như không thấy, nói một câu không cần lau rồi bước nhanh ra ngoài.
*
Ô Mạn nhớ lại năm cô hai mươi hai tuổi, khi đó cô đã theo Úc Gia Trạch được một năm.
Đã lâu hơn tất cả những người từng theo anh ta trước đây cộng lại.
Nhưng Úc Gia Trạch đã dần không dẫn cô đến một số buổi tụ họp, đối với Ô Mạn lúc đó, đây là một tín hiệu.
Vì vậy khi nhìn thấy bức ảnh anh ta dẫn theo một nữ ngôi sao trẻ đi ăn tối trên vòng bạn bè, Ô Mạn nghĩ đây có lẽ là cách anh ta nói lời tạm biệt.
Cô dọn sạch đồ đạc trong biệt thự, để lại một tờ giấy cho Úc Gia Trạch, kết thúc trong hòa bình.
Trong mấy tháng sau đó họ không liên lạc lại. Lúc cô quay về sau khi hoàn thành bộ phim ở nơi khác, phát hiện ra căn hộ mình mới thuê đã bị dọn trống, chỉ còn lại một chiếc ghế sofa.
Úc Gia Trạch ngồi trong căn phòng trống trải đọc sách, liếc nhìn cô rồi nói: "Chuyến bay của em bị muộn 45 phút, công ty chuyển nhà đã dọn đồ của em về rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Ô Mạn dừng lại ở cuốn sách anh ta cầm, đó là một cuốn Kinh Thánh. Ngón tay anh ta dài, có thể cầm cả cuốn sách dày cộp trong lòng bàn tay bằng một tay.
Cô ngơ ngác đặt hành lý xuống: "Sao ngài lại ở đây?"
“Bé chim nhỏ của tôi đã bay mất." Úc Gia Trạch đặt cuốn sách sang một bên, giọng nói dịu dàng: "Tôi để em bay vài tháng, đã đến lúc trở về rồi chứ?”
Ô Mạn rụt rè cúi mắt xuống: “Không phải ngài đã dẫn người mới đi ăn tối rồi sao?”
Úc Gia Trạch bước tới trước mặt cô, giữ lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Người đó tên gì tôi còn quên mất.” Úc Gia Trạch thì thầm, “Trên thế giới này tôi có thể có rất nhiều phụ nữ nhưng tôi chỉ nuôi một con chim duy nhất.”
“Ngài có ý nói tôi không phải người sao?”
Úc Gia Trạch ngẩn người một chút, sau đó cười nhẹ, lồng ngực rung động ép cô vào lòng.
“Em lúc nào cũng đáng yêu như thế.” Anh ta càng ôm chặt hơn, “Có phải không thích tôi có người khác?”
Ô Mạn không trả lời.
Cô nhẹ nhàng cắn môi: “Không. Tôi biết mối quan hệ giữa chúng ta, tôi không có tư cách yêu cầu gì.”
“Chim nhỏ thật thông minh.” Úc Gia Trạch ôm cô lắc nhẹ như dỗ dành trẻ con, “Vậy em thành thật nói với tôi, khi thấy bức ảnh đó có phải trong lòng không thoải mái?”
Ô Mạn chôn đầu vào ngực Úc Gia Trạch, sau một thời gian rất dài im lặng, Úc Gia Trạch nghe thấy một tiếng “ừ” rất khẽ.
Anh ta cong mắt lên, cúi người xuống, cọ vào đầu cô.
“Tôi không nói kết thúc, giữa chúng ta sẽ không có kết thúc, hiểu không?”
Cuốn Kinh Thánh trên ghế sofa bị gió thổi lật một trang, có một câu bị bút đen gạch chân.
[Hỡi các con gái của Jerusalem, ta chỉ vào con linh dương hoặc con nai cái của cánh đồng, ta căn dặn các ngươi, đừng đả động đến tình yêu của ta, cho đến khi nàng tự nguyện.]
*
Kể từ đó, Ô Mạn không nghe thấy hoặc nhìn thấy Úc Gia Trạch dây dưa cùng người phụ nữ khác nữa.
Có lẽ thật sự anh ta không tìm người khác hoặc có lẽ anh ta giấu kín hơn để cô không biết.
Tóm lại sau nhiều năm, cô không thấy bên cạnh Úc Gia Trạch có dấu vết của người phụ nữ khác. Cho đến khi Đường Ánh Tuyết xuất hiện.
Nhưng điều đó thì sao chứ? Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Có lẽ không cần đợi phim chiếu, mối quan hệ mơ hồ giữa cô và Úc Gia Trạch sẽ kết thúc. Ngược lại cô không phải đau đầu làm sao giải thích những cảnh hôn thật với Úc Gia Trạch.
Thật tốt.
Ô Mạn rời khỏi hồi ức, vỗ nhẹ mặt, tập trung vào cảnh quay tiếp theo.
Cảnh này là cô và Chung Nhạc Thanh đối diễn, trong đoạn cuối của kịch bản, cuối cùng hai người nói rõ mọi chuyện, Đặng Lệ Chi bùng nổ với Từ Long.
*
Đặng Lệ Chi bưng đĩa thức ăn đi tới bàn ăn, Từ Long ngồi dựa vào ghế đang lau cần câu.
Anh ta liếc mắt nhìn bể cá: “Sao con cá đen này còn ở đây?”
Đặng Lệ Chi ngồi xuống: “Cũng không có cá khác, để trống trơn nhìn không đẹp nên cứ để đó luôn.”
“Vậy ngày mai anh ra chợ mua cho em vài con cá vàng.”
Đặng Lệ Chi cúi đầu cười nhạt: “Đã bao lâu rồi, cuối cùng anh cũng nhớ ra bể cá vẫn còn trống sao?”
Từ Long dừng tay lau cần câu.
“Em không muốn thì thôi.”
“Là tôi không muốn sao?”
“Em làm sao vậy? Mãn kinh sớm à?”
“Tôi là người, tôi có đủ thất tình lục dục. Tức giận, cãi nhau là mãn kinh kiếm chuyện, muốn làm tình là như sói như hổ không biết xấu hổ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“... Lúc mới ở bên nhau em không như vậy.”
Dưới bàn Đặng Lệ Chi dùng lực đè mạnh tay, giọng run run: “Vậy lúc mới bắt đầu tôi như thế nào?”
Từ Long ngơ ngác một lúc, ấp úng nói: “Em rất ngoan, rất nghe lời, rất đáng yêu...”
Đặng Lệ Chi ngắt lời anh ta: “Anh đừng nói nữa, đó hoàn toàn không phải tôi.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một khoảng im lặng.
Cô đứng dậy lẩm bẩm: “Tôi đi cho cá ăn.”
Đặng Lệ Chi bước đến bên bể cá, tay rải thức ăn không vững, đổ ra rất nhiều.
“Lệ Chi...”
Cô không quay người lại, lưng đối diện với máy quay, chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi và bờ bờ vai run rẩy của cô.
“A Long, thực ra tôi rất dễ ghen tuông, tôi cũng rất thiếu an toàn. Tôi yêu anh nhưng tôi chưa bao giờ dám nói thẳng với anh những điều này dù chúng ta đã kết hôn nhiều năm rồi. Hoặc nói cách khác, chính vì kết hôn nhiều năm rồi, nếu nói những điều này anh sẽ thấy tôi càng ủy mị. Còn lúc đầu tôi không nói vì tôi chỉ có thể giả vờ những điều này để thu hút anh.”
Từ Long ngạc nhiên sau đó thở dài: “Rất lâu rồi em không nói yêu anh.”
“A Long, tôi từng yêu anh.”
Từ Long nắm chặt cần câu trong tay.
Đặng Lệ Chi đặt thức ăn xuống, quay người, bình tĩnh nhìn anh.
“Vậy chúng ta dừng ở đây đi.”
Từ Long ném cần câu xuống một bên khiến nó vỡ làm đôi, kêu lên đau đớn: “Anh không đồng ý!”
“Khi anh đến phòng tắm hơi mát xa có nghĩ tôi sẽ không đồng ý không?”
Cả người Từ Long sụp đổ, khí thế vừa rồi tan biến. Một lúc lâu sau mới tìm lại được lời.
“Đó chỉ là tìm chút kích thích, không phải đàn ông ai cũng như vậy sao? Người anh yêu là em, yêu ghèn mắt khi em thức dậy, yêu em ợ sau khi ăn, yêu mùi mồ hôi mùa hè, nước mũi khi cảm, nước dãi khi ngủ, những điều này anh đều yêu. Nhưng yêu những điều này, tiền đề là anh không còn dục vọng với em.”
Đặng Lệ Chi cười một cái rồi cười ra nước mắt.
“Anh cứ nói thẳng ra là anh ghê tởm tôi thì khó lắm sao? Vậy mà khi tôi yêu anh, tôi lại thấy những điều này dễ thương. Từ Long, tôi đã tưởng rằng anh yêu tôi, hóa ra là là tôi đã sai.”
Cô lấy ra từ túi một tờ đơn ly hôn nhăn nhúm, rõ ràng đã bị vò nát rồi lại nhặt lên.
“Tôi đã ký xong rồi.” Cô đặt lên bàn, “Đến lượt anh.”
Đặng Lệ Chi thẳng lưng, quay lưng bỏ đi, không quay đầu lại một lần nào.
“Cắt”
Đạo diễn Uông Thành hô dừng, Ô Mạn vẫn còn mơ màng bước tiếp, nước mắt to như hạt đậu cứ rơi xuống.
Cuối cùng, cô va vào lòng một người.
Cô không nhìn rõ là ai, chỉ cảm thấy hơi ấm từ vòng tay này làm cô cảm thấy an tâm. Cô không nhúc nhích, mặc cho nước mắt rơi trên người đối phương.
“Được rồi chị. Nếu chị còn khóc nữa, tôi sẽ đi đánh Chung Nhạc Thanh một trận.”
Chung Nhạc Thanh tiến lại kêu oan: “Mạn Mạn, cô đừng khóc nữa, cô thế này khiến tôi thật sự không yên tâm.”
Truy Dã đưa ngón tay cái lau nước mắt của cô, Ô Mạn tỉnh lại, gạt tay anh ra và đứng thẳng.
“Không có cảnh của cậu, cậu đến làm gì?”
Cô vẫn còn nhớ đứa nhỏ này lần trước đã lạm quyền trong quá trình quay phim.
“Thoát vai rồi hung dữ thế, vừa rồi còn mềm mại như vậy.” Truy Dã lẩm bẩm, “Tất nhiên là đến xem chị và người đàn ông của chị chia tay rồi. Cảnh thú vị thế này làm sao có thể bỏ qua được.”
Chung Nhạc Thanh đùa: “Nhóc con, cậu đào góc tường của tôi mà nói thản nhiên quá ha!”
Ô Mạn cúi đầu lau nước mắt, nghe thấy Truy Dã nói trên đầu cô: “Anh chọc chị tôi khóc, tất nhiên tôi sẽ giành lại.”
“... Cả hai người đủ rồi.” Cô bất lực ngắt lời họ, ngẩng đầu lên, vượt qua Truy Dã và nhìn thấy Úc Gia Trạch ở cửa trường quay.
Anh ta cầm một hộp bánh của Lady M, mỉm cười nhìn vào trong trường quay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro