Sa Vào Đêm Xuân

Chương 33

2024-09-13 20:45:26

Ô Mạn tính toán thời gian, từ ngày cô xoá Truy Dã khỏi danh sách liên lạc cho đến khi cô về nước đã gần hai tuần trôi qua nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ Truy Dã vẫn chưa phát hiện ra cô đã xoá bạn bè.

Ánh mắt cô rơi vào lịch trình hôm nay, tối nay cô sẽ tham dự buổi lễ do nền tảng tổ chức. Trong danh sách khách mời, Truy Dã cũng có tên.

Đây sẽ là lần đầu tiên họ gặp lại nhau kể từ sau khi kết thúc bộ phim.

Trong lòng cô dâng lên một chút căng thẳng, có chút cảm giác tội lỗi vì tự ý xoá anh và cũng có sự mơ hồ khi quay trở lại với vai trò cũ. Điều này khiến cô trong hậu trường trang điểm cứ mãi lơ đãng đến khi thợ trang điểm gọi vài lần cô mới hoàn hồn lại.

“Chị Mạn, kiểu tóc này được không?”

Ô Mạn nhìn mái tóc được búi lên toàn bộ, nhìn một lúc rồi nói: “Có phải trông hơi già không?”

“Chị muốn sửa à? Nhà thiết kế trang phục vừa xác nhận với em là váy dạ hội của chị là màu xanh nước biển, phần xương đòn có những viên đá nhỏ lấp lánh. Em sợ nếu để tóc xuống sẽ trông lộn xộn, búi lên thì cổ chị lộ ra sẽ cân đối hơn.”

Ô Mạn ngẫm nghĩ một lúc: “Vậy cứ để thế này đi.”

Cô thay váy dạ hội, đeo đôi khuyên tai màu xanh đậm hình giọt nước kết hợp hoàn hảo với những viên đá lấp lánh ở xương đòn. Cô trông như nàng tiên cá lẻn lên bờ, những giọt nước trên tai biến thành những viên ngọc quý, rơi xuống hõm xương đòn. Trong tông màu xanh ấy, chiếc dây chuyền hồng ngọc hình chữ “Y” mà Úc Gia Trạch tặng cô đặc biệt nổi bật.

Phim đã quay xong, cô cũng nên đeo lại nó giống như Tôn Ngộ Không đeo lại vòng kim cô.

Buổi lễ không quá trang trọng, khách mời ngồi quanh bàn tròn vừa ăn uống vừa xem biểu diễn trên sân khấu.

Ô Mạn vào chỗ ngồi, không để lộ cảm xúc quét mắt qua bảng tên trên bàn, Truy Dã không ngồi cùng bàn với cô.

Có chút thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm.

Cô chào hỏi nhẹ nhàng với một nữ ca sĩ ngồi cạnh, sau đó tao nhã ngồi xuống.

Khán giả ngoài sân khấu đã vào chỗ, họ giơ cao những bảng đèn đủ màu sắc, đương nhiên không phải dành cho những người như Ô Mạn mà là cho các thần tượng sẽ biểu diễn tối nay. Cô quan sát một vòng, bất ngờ thấy bảng đèn của Truy Dã.

… Tại sao tên anh ấy cũng có bảng đèn?

Thỉnh thoảng cô sẽ lướt Weibo và các diễn đàn nghĩ rằng những diễn viên như Truy Dã, người thường xuyên có tin đồn “sụp đổ hình tượng” sẽ không phải là loại hình mà các cô gái trẻ thích.

Theo lời fan hâm mộ, anh quá dễ gây phản cảm. Mặc dù diễn viên không bị yêu cầu cao trong chuyện tình cảm như thần tượng nhưng fan cũng không muốn thích một người đào hoa như vậy.

Kết quả là cô nhìn quanh một vòng, không những có bảng đèn của Truy Dã mà còn khá nhiều.

Khi ánh mắt cô đang lướt qua, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Truy Dã đang bước vào từ phía bên phải.

Anh không còn mặc bộ đồng phục học sinh nữa, thay vào đó là bộ vest chỉnh tề, quần âu phẳng lì bao bọc đôi chân, ngược lại cổ áo sơ mi mở rộng. Vẻ trầm ổn xen lẫn sự phóng túng không muốn bị ràng buộc.

Ánh mắt Truy Dã nhanh chóng lướt qua cô, không dừng lại một giây nào.

Cô cũng quay đi, tập trung vào sân khấu. Buổi biểu diễn bắt đầu, nữ ca sĩ bên cạnh cô lên sân khấu hát, sau đó trở lại hậu trường mà không quay lại. Chỗ ngồi bên cạnh cô trống không.

Không lâu sau, cô cảm thấy có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, tưởng là nữ ca sĩ trở lại nên không để ý vẫn chăm chú nhìn lên sân khấu.

Cho đến khi người bên cạnh bất ngờ nâng ly rượu, nghiêng người qua cô để kính rượu người ngồi bên kia.

Tim Ô Mạn lỡ một nhịp khi cô nhận ra người đó là Truy Dã.

Anh không nhìn cô chỉ nói với nam diễn viên bên cạnh: “Tôi ngồi bàn kia thấy anh ngồi đây nên qua chào một tiếng.”

Anh ngồi lại chỗ cũ chỉ có tay vẫn đặt trên thành ghế của cô.

Nam diễn viên hơi ngạc nhiên, cười nói: “Sao lại anh lại đổi chỗ thế này, nhiệt tình vậy.”

Truy Dã nhấp một ngụm rượu, nói nhỏ: “Tôi tưởng anh muốn giả vờ không nhận ra tôi.”

“Sao có thể, cậu là đại ảnh đế, ai dám không để ý cậu! Chỉ là tôi không thấy thôi.”

“Vậy sao…” Truy Dã nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Ô Mạn, “Theo tôi biết thì có một người đấy.”

Hai người trò chuyện, Ô Mạn ngồi giữa cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chủ yếu là mỗi câu nói của Truy Dã đều ám chỉ cô. Chắc chắn anh đã biết rồi.

Nam diễn viên tiếp tục: “Chắc là cậu lại chọc giận người ta rồi, cái tính xấu này.”

“Cô ấy lại giận rồi sao?”

Trong tai nam diễn viên, có vẻ Truy Dã chỉ đang lẩm bẩm một mình, mang theo chút bất đắc dĩ “thật không biết làm sao với người đó”.

Đứa ngốc cũng nhận ra sự ám muội trong lời nói, không khỏi tò mò… người mà anh nhắc đến trong tin đồn là ai mà anh lại nói ra ngay giữa công chúng như vậy.

Nam diễn viên không nhận ra Ô Mạn bên cạnh ngồi thẳng lưng, căng thẳng uống một ngụm rượu, ngón tay dưới bàn vặn xoắn chiếc váy.

*

Cùng lúc đó, buổi lễ đang được phát sóng trực tiếp trên các nền tảng mạng, các diễn đàn hoặc Douban đều mở chủ đề thảo luận trực tiếp.

Máy quay trực tiếp thường hướng về sân khấu chính, thỉnh thoảng mới chuyển sang các ngôi sao ở phía dưới vài cảnh.

Lúc đó, cảnh Truy Dã tạm thời đổi bàn và uống rượu trò chuyện với một nam diễn viên tình cờ được chuyển đến và phát trực tiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay lập tức, bài đăng nóng của tối nay xuất hiện: "Trời ơi, bây giờ ngay cả nam Truy Dã cũng không tha sao?"

Bài đăng chính:

[Cạn ly.Gif], tôi không ngờ mình lại phát hiện ra điều này. Có ai biết truyện nào về “Thiên tài Ảnh đế công x diễn viên tầm thường thụ” để tôi xem không.

1L: Tôi cũng muốn xem.

2L: Hai người họ thân thiết đến vậy sao? Truy Dã đặc biệt từ bàn mình chuyển sang ngồi trò chuyện.

3L: Không lẽ chúng ta đoán sai rồi, Ảnh đế thực ra luôn thích nam nhân còn các cô gái trước đây chỉ là hoả mù của anh ấy thôi, vì vậy mới hết người này đến người khác.

4L: Biến đi, em trai của chúng ta thẳng như thép.

5L: Anh ấy ngồi qua đó có phải vì Ô Mạn không, chẳng phải vừa hợp tác xong bộ phim sao, có hai diễn viên quen biết nên Truy Dã qua chào hỏi cũng bình thường mà.

6L: Không liên quan đến Ô Mạn đâu, ôm chị gái xinh đẹp nhà chúng tôi rời đi. Tôi có hình ảnh chụp cả ba, cô ấy không nói chuyện với Truy Dã câu nào, hai người chỉ là đồng nghiệp không quen.

7L: Không quen đến mức này thì hơi ấy nhỉ?... Đồng nghiệp mà còn làm bộ làm tịch nữa.

8L: Thật kỳ lạ, hai người đóng phim cả tháng trời mà đến giờ vẫn chưa theo dõi Weibo của nhau.

9L: Các người quên rồi à, lúc lễ trao giải Kim Tượng hai người còn bóng gió mỉa mai nhau mà? Hai người ngồi chung mà không đánh nhau là may rồi, chào hỏi cái gì chứ, đánh rắm.

*

Lúc này, không khí giữa hai người mà cư dân mạng nói đến đang căng thẳng như thể sắp đánh nhau.

Truy Dã rời khỏi buổi lễ trước khi hoàn toàn kết thúc, trước khi đi chỉ chào tạm biệt nam diễn viên đó.

Ô Mạn quay lại hậu trường khi buổi lễ sắp kết thúc, muốn tránh đám đông.

Cô ấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin WeChat cho Vi Vi, không kịp phòng bị đột nhiên bị kéo vào phòng thử đồ.

Lúc Ô Mạn đứng vững lại, Truy Dã buông cô ra, từ tốn cởi áo vest.

Anh ném áo lên giá treo, tựa vào tường, khoanh tay nhìn cô ấy.

"Giải thích đi."

Anh dừng lại, thẳng thắn hỏi

Ô Mạn tỉnh táo lại, nói ra lời cô ấy đã chuẩn bị từ lâu.

"Tôi cần một thời gian để thoát vai nên tôi mới xóa cậu, hy vọng cậu hiểu cho."

“Chị làm vậy với tất cả đồng nghiệp sao? Đóng xong phim là xóa người ta?"

"Tất nhiên là không..."

Cô ấy nói ra khỏi miệng rồi bối rối.

Giọng Truy Dã như vui mừng nhưng lại pha lẫn bực bội, nói chung thái độ hạch tội ngay lập tức giảm đi một nửa.

Anh ta thả tay xuống, cho vào túi quần, đôi mắt lướt qua khuôn mặt cô ấy: "Vậy tại sao tôi lại được hưởng đãi ngộ đặc biệt này."

Dưới ánh mắt đăm đăm của anh ta, Ô Mạn chỉ có thể trả lời thành thật: "Thật lòng mà nói, “Xuân Dạ” là bộ phim tôi nhập tâm nhất trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Tôi cảm thấy nó ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của tôi. Vì vậy, tôi phải dứt khoát chia tách phần này ra, ít nhất là tách ra trong một thời gian."

Truy Dã lại khoanh tay.

"Vậy trong định nghĩa của chị, tôi là phần cần phải loại bỏ kia."

"... Phim là phim, cuộc sống là cuộc sống. Nếu không tách biệt được phim và cuộc sống thì cuộc sống sẽ rất hỗn loạn. Cậu quay chưa nhiều, có lẽ chưa thể hiểu rõ điều này." Ô Mạn bày ra dáng vẻ của người từng trải, "Đối với cậu, tôi cũng vậy thôi. Là phần cần phải loại bỏ."

Truy Dã tiến lên một bước, Ô Mạn vô thức lùi lại, dính sát vào giá treo đồ phía sau.

Anh ta không dừng bước, cô ấy tiếp tục lùi, đụng phải chân giá.

"Cạch~" một tiếng, giá treo đồ đổ sập, quần áo rơi vãi khắp nơi.

"Có ai đang dùng phòng thử đồ này không?"

Bên ngoài có người nghe thấy động tĩnh, đến gõ cửa. Tiếng bước chân ngoài hành lang ngày càng nhiều, buổi lễ đã kết thúc.

Ô Mạn hoảng loạn nói: "Tôi đang dùng."

Truy Dã liếc cô ấy một cái, mở miệng: "Tôi cũng..."

Ô Mạn lập tức nhào tới bịt miệng anh ta, sau lưng là mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người.

"Ừm...?" Người phụ trách trang phục bên ngoài dường như ngạc nhiên, không chắc mình có nghe thấy âm thanh kỳ lạ hay không.

Ô Mạn ho khan một tiếng nói: "Tôi sẽ ra ngay, không chiếm dụng lâu đâu."

"Ồ, không sao, chị cứ từ từ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng bước chân dần xa, Ô Mạn thả tay ra, phát hiện cả người gần như ngã vào lòng anh ta.

Truy Dã nửa ôm cô ấy, cúi đầu, nói khẽ: "Chị định loại bỏ tôi bằng cách này sao?"

Eo cô ấy nhỏ nhắn như thể chỉ cần một cú chạm nhẹ sẽ gãy khiến anh không dám dùng lực, chỉ dám vòng tay nhẹ nhàng. Tóc dài uốn sóng màu đỏ sẫm rơi xuống, đầu cúi làm tóc lướt qua ngón tay anh. Đôi khuyên tai hình giọt nước vẫn đong đưa, phản chiếu ánh sáng xanh lam, những viên kim cương nhỏ lóe sáng như ánh sóng... Hóa ra trong tay anh là một nàng tiên cá.

Người cá là loài sinh vật xảo quyệt. Đuôi váy của cô ấy chính là đuôi cá, trượt qua từ bàn tay anh. Cô ấy đã thoát ra khỏi chiếc lưới mà anh cẩn thận đan sẵn. Ánh mắt Truy Dã lướt qua chiếc vòng cổ lắc lư của cô, đây là một nàng tiên cá đã giao dịch với ác quỷ để đổi lấy đôi chân và chiếc vòng cổ trên cổ cô là chứng cứ.

"Chính cậu đang làm loạn!" Ô Mạn tức giận trách móc nhỏ giọng. Cô không dám lớn tiếng, sợ lại gây chú ý. Cô thuận tay vén tóc ra sau tai, quay người ngồi xuống nhặt quần áo nhưng bị Truy Dã kéo sang một bên.

Anh nhẹ nhàng nói: "Để tôi làm cho."

Anh quay lưng về phía cô sắp xếp, tranh thủ lúc không phải đối diện với ánh mắt anh, Ô Mạn hít một hơi, nhanh chóng nói: "Khoảng thời gian này chúng ta không cần liên lạc, sau này nếu có công việc thì hãy liên hệ. Tạm biệt."

Cô giả vờ không để ý đẩy cửa phòng trang điểm, nhìn quanh một lượt rồi cúi đầu rời đi.

*

Sau khi "Xuân Dạ" kết thúc, Triệu Bác Ngữ liên tục gửi tới nhiều kịch bản khác nhau nhưng Ô Mạn thật sự không hứng thú với chúng.

Cô nói với Triệu Bác Ngữ: "Bây giờ tôi đã hiểu ăn uống đối với người sành ăn là một việc đau khổ đến nhường nào."

"Chúng ta cần theo đuổi nghệ thuật nhưng cũng phải kiếm tiền." Triệu Bác Ngữ khuyên nhủ, "Tôi thật sự hơi hối hận vì đã giới thiệu cho cô kịch bản “Xuân Dạ”, cảm giác như đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho cô."

Suốt nửa tháng trời lựa chọn kỹ càng, Ô Mạn vẫn chưa quyết định được gì, Triệu Bác Ngữ chuyển hướng nói: "Hay là chúng ta tham gia một chương trình thực tế nhé, nếu không khoảng trống giữa lúc chờ “Xuân Dạ” chiếu mà không có gì để duy trì nhiệt độ thì cũng không ổn."

Anh đưa qua một kế hoạch, đó là dự án chương trình thực tế hạng S mới của nền tảng mang tên "Phái Diễn Xuất". Tất cả các diễn viên tham gia đều được đối xử như nhau, cạnh tranh, tranh tài để giành danh hiệu vua diễn xuất.

"Tôi đã dò hỏi danh sách mời khác, phần lớn là những diễn viên nổi tiếng, có cả một vài thần tượng để tăng lượng người xem, chúng ta tham gia cũng không coi là kém cỏi." Triệu Bác Ngữ tính toán cẩn thận, "Còn một điểm đáng để đi là họ muốn mời bốn đạo diễn nổi tiếng làm giám khảo, trong đó có Ngụy Cảnh Hoa."

Ngụy Cảnh Hoa là đạo diễn có kinh nghiệm sâu rộng nhất hiện nay, ai gặp ông cũng phải kính trọng gọi một tiếng thầy Ngụy.

Ông cũng là đạo diễn trong nước đầu tiên tham gia các liên hoan phim nghệ thuật lớn quốc tế. Mặc dù chưa từng giành giải nhưng không ai có thể phủ nhận ông là người mở đường, mở ra thế giới mới đem lại niềm tin cho những người làm phim trong nước.

Đến nay, chưa ai có thể giành giải phim hay nhất hoặc đạo diễn xuất sắc nhất tại các liên hoan phim nghệ thuật hàng đầu quốc tế bởi vì trình độ phim trong nước vẫn còn chênh lệch rất xa, hệ thống công nghiệp điện ảnh chưa hoàn thiện, ngay cả khi dốc hết tâm sức, cũng rất khó có thể sánh ngang với trình độ phim Âu Mỹ. Ai có thể mong một cậu bé chân ngắn vượt qua thanh niên chân dài? Đi bên cạnh đã là khó lắm rồi.

Chính vì vậy, việc Truy Dã có thể giành được danh hiệu ảnh đế giữa những đối thủ mạnh thực sự là một kỳ tích.

Ô Mạn lơ đãng nghĩ đến tấm bảng đèn có ghi tên anh tại lễ trao giải, đột nhiên cô phần nào hiểu được tại sao có người không ngại những tin đồn mà vẫn ủng hộ, yêu thích anh như vậy.

Khi một người có thực lực vượt trội áp đảo, anh ấy sẽ trở thành huyền thoại.

Mọi người luôn đặc biệt khoan dung với huyền thoại.

"Cô có đang nghe tôi nói không?" Triệu Bác Ngữ giơ năm ngón tay ra trước mặt Ô Mạn đang thẫn thờ, cô "à" một tiếng rồi nói: "Tôi vẫn đang nghe."

"Ngụy Cảnh Hoa đã im hơi lặng tiếng khá lâu, lần này ông ấy đồng ý tham gia chương trình có lẽ cũng vì không muốn tách rời xã hội, điều này có nghĩa là ông ấy muốn trở lại làm phim. Trước đây chúng ta không có cơ hội tiếp xúc với ông ấy, ông ấy là người quá tự cao, không dễ gần. Nếu tham gia vào đội của ông ấy, có thể nhân cơ hội đấy kéo gần mối quan hệ. Có được hợp tác với ông ấy hay không là chuyện khác nhưng được ông ấy chỉ dẫn cũng là một việc có lợi. Cô không muốn rèn luyện diễn xuất sao? Đây là cơ hội tốt đấy."

Ô Mạn nghe thấy bốn chữ "rèn luyện diễn xuất", gương mặt có chút suy tư.

"Vậy thì tham gia đi."

"Có cần nói với Úc Gia Trạch về chuyện này để anh ta nói chuyện với chương trình đảm bảo cô vào vòng chung kết không?"

Ô Mạn làm động tác như muốn giết người bịt miệng.

"Không cần. Tôi đi đến đâu tính đến đó."

Trong suốt quá trình quay phim "Xuân Dạ", Triệu Bác Ngữ không đến thăm trường quay vì Úc Gia Trạch luôn nhớ đến chuyện anh đề xuất kịch bản nên đã giáng anh xuống làm việc với một nhóm diễn viên không có tên tuổi. Vì thế, đánh giá của anh về diễn xuất của cô vẫn dừng lại ở mức trung bình, lo lắng nói: "Nếu vòng đầu tiên bị loại, chẳng phải sẽ bị chế giễu chết đi được sao."

Nghe xong lời của anh, cô lại vô thức lơ đãng nghĩ về đêm sau khi nhận giải Kim Tượng, chàng thanh niên kiêu ngạo khinh thường nhìn vào ống kính, ánh mắt sắc bén như muốn cắt đứt người khác.

"Bị loại qua cửa sau không bị chế giễu à?" Ô Mạn bình tĩnh nhưng kiên định nói, "Thà rằng tôi thực sự đương đầu thì ai mà biết tôi sẽ bị chê hay khen?”

Tóm lại, cô không muốn lại phải đối mặt với những ánh mắt như vậy.

*

Không lâu sau, chương trình đầu tiên của “Phái Diễn Xuất” bắt đầu ghi hình, Ô Mạn gặp Hà Tuệ Ngữ trong hậu trường.

Hai người gặp mặt không còn căng thẳng như thường lệ, Ô Mạn lên tiếng trước: "Cảnh của cô đã quay xong chưa?"

"Chưa. Nhưng đã quay gần xong rồi nên vẫn quyết định tham gia chương trình." Hà Tuệ Ngữ tinh thần phấn chấn, "Lần này tôi nhất định phải lật ngược thế cờ!"

Ô Mạn giống như dỗ trẻ con: "Được rồi, được rồi. Cô cứ tự nhiên."

Chương trình ghi hình đầu tiên là cuộc thi cá nhân, tổng cộng có ba mươi hai diễn viên rút thăm chọn một đoạn để biểu diễn. Bốn vị giám khảo sẽ đánh giá mức độ biểu diễn, nếu hài lòng thì sẽ chọn vào đội của mình, tối đa là bốn người. Điều này có nghĩa là sau khi kết thúc ghi hình tập đầu tiên sẽ có một nửa diễn viên bị loại trực tiếp.

... Nguy cơ bị loại ngay từ vòng đầu là khá lớn.

Cô nhìn thấy tấm bảng tên trên ghế giám khảo khi ở hậu trường, quả nhiên Ngụy Cảnh Hoa đã đến tham gia. Ngoài ra còn có ba vị đạo diễn khác, một là giáo viên của khoa đạo diễn học viện điện ảnh, một là đạo diễn đoạt giải Kim Tượng năm nay và một là người giữ kỷ lục doanh thu phòng vé cao nhất trong nước.

Sự lựa chọn rất cân bằng và mỗi người đều có điểm nổi bật riêng, từ học thuật, nghệ thuật, thương mại cho đến những người kỳ cựu.

Ô Mạn tò mò nhìn về chiếc ghế riêng lẻ bên trái, lưng ghế rất phô trương, khắc ba chữ "Đại Ma Vương".

Lại mời ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Vào Đêm Xuân

Số ký tự: 0