Chương 35
2024-09-13 20:45:26
Giữa các fan có một cuốn sổ tay quan sát rất phổ biến. Nếu thần tượng mà mình yêu thích có một trong các dấu hiệu dưới đây thì khả năng rất lớn là họ đang lén lút yêu đương và chín mươi chín phần trăm là couple nhà mình đã sụp đổ.
1. Không còn cập nhật mạng xã hội nhiều như trước nhưng lại có nhiều lời ngọt ngào hơn so với trước kia.
2. Nội dung cập nhật từ “các bạn” dành cho fan thành “bạn” dành riêng.
3. Các bài hát chia sẻ thường có ẩn ý.
4. Hình mẫu lý tưởng trở nên rất cụ thể.
5. ...
Ô Mạn không theo dõi Hà Tuệ Ngữ, hai người chỉ có liên lạc qua WeChat nhưng cô rất ít khi lướt xem. Từ sau lần ghi hình đầu tiên đến giờ, hai người không có nhiều giao thiệp, vì vậy cô cũng không rõ tình hình của đối phương.
Bây giờ mở Weibo của Hà Tuệ Ngữ ra xem, quả thực là mỗi dòng đều trùng khớp.
Lần cập nhật gần nhất là ba ngày trước, cô ấy chia sẻ một câu lời bài hát.
"Phong cảnh đẹp chưa ngắm hết, tôi đã vì bạn mà cảm lạnh."
Lần trước nữa là ngày quay xong tập đầu tiên của "Phái Diễn Xuất", cô ấy đăng một tấm selfie kèm một emoji trái tim cùng dòng chữ "Bạn thích không?"
Ô Mạn lại mở WeChat của Hà Tuệ Ngữ vì chỉ thấy được trong ba ngày nên chỉ nhìn thấy một tấm ảnh đã đăng.
Nhưng nội dung của tấm ảnh đó so với trên Weibo thì rõ ràng hơn.
"Giờ mấy chàng trai trẻ thích gì nhỉ? (Dòng này đã chặn một người xem)"
Bạn bè chung của họ liên tiếp bình luận.
"Lại yêu đương rồi à?"
"Là người đó sao, chị thật lợi hại quá."
"Xem như tự tặng mình làm quà luôn đi!"
Ô Mạn như một kẻ rình mò, lặng lẽ theo dõi toàn bộ động thái trên mạng xã hội của Hà Tuệ Ngữ, cơ bản có thể xác định cô ấy đã cưa đổ Truy Dã.
Lúc này cô có chút hối hận vì đã xóa Truy Dã, cô cũng không biết anh có động thái gì để khoe tình yêu hay không.
Luôn cảm thấy hành động tầm thường như vậy anh sẽ không làm nhưng tình yêu có thể thay đổi một người, ai cũng dễ trở nên tầm thường trước tình yêu. Huống chi đây là lần đầu yêu của một chàng trai trẻ.
Cô lén lút lướt qua Weibo của Truy Dã, vẫn như trước kia, im lặng không có gì thay đổi, ngoài lời chúc mừng sinh nhật từ hệ thống ra thì không có gì.
Nếu anh là núi Phú Sĩ thì tuyết trên đỉnh núi cũng sẽ tan chảy vì người mình thích. Hiện tại không có nhưng không có nghĩa là vài ngày, vài tuần, vài tháng tới sẽ không có thay đổi. Mặt trời của anh đã đến, tan biến chỉ là vấn đề thời gian.
Ô Mạn đi ra ban công, lấy bật lửa châm điếu thuốc, nhả một vòng khói lên không trung.
Từ sau lần quay đó bị phá vỡ thói quen, cô đã từ bỏ sự kiên trì. Bắt đầu lén lút sau lưng Úc Gia Trạch hút thuốc trở lại. Dù sao anh ta phải ở trong bệnh viện một thời gian, còn phải xử lý một đống chuyện, tạm thời không có thời gian để quản cô.
Cùng lắm đến lúc đó lại cai thuốc.
Giống như khi chìm đắm vào vai Đặng Lệ Chi trong “Xuân Dạ”, giờ cũng quyết tâm dứt bỏ. Tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn tách rời nhưng khi nghe tin này vẫn có một cảm giác buồn không nói nên lời.
Nhưng điều này rõ ràng là một điều tốt, đó là dấu hiệu Truy Dã đã thoát vai, gián tiếp chứng minh những phán đoán của cô là đúng.
Anh đã nhập vai thành Trần Nam, những mập mờ kia đều là sự kéo dài từ trong phim đối với Đặng Lệ Chi.
Còn Ô Mạn sẽ không có ai đến tặng cô tình yêu cả.
Một người ích kỷ, lạnh lùng, không tình cảm như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm rồi nhả một vòng khói dài cô đơn.
* * *
Ghi hình tập thứ hai của “Phái Diễn Xuất”, hình thức thi đấu so với tập đầu tiên đã thay đổi.
Các diễn viên trong cùng một đội sẽ ghép đôi, thi đấu với nhau, chỉ có một cặp chiến thắng.
Nhưng lần này khó khăn ở chỗ, kịch bản không được lấy sẵn mà phải tự nghĩ ra. Diễn viên phải đảm nhận cả vai trò biên kịch nhưng sẽ có một chủ đề chung, chủ đề này do các đạo diễn đưa ra.
Ô Mạn cuối cùng đã chọn được người hướng dẫn là đạo diễn đoạt giải Kim Tượng, tên là Phương Chính. Ông và Uông Thành là bạn cùng lớp trong Học viện Điện ảnh nhưng so với Uông Thành thì ông thuộc dạng thành danh muộn, gần đây mới tạo được chút danh tiếng. Tuy rằng tài năng không bằng Uông Thành nhưng cũng là một đạo diễn có phong cách cá nhân rất rõ ràng.
Cô đã nghe bài phát biểu nhận giải của ông tại lễ trao giải Kim Tượng, là một người kiên trì với điện ảnh.
Vì vậy cô đã chọn ông.
Việc Ngụy Cảnh Hoa không chọn mình, tuy cô có chút tiếc nuối nhưng lại không chịu thua, càng quyết tâm hơn. Đã không công nhận cô thì cô sẽ cố gắng để làm cho ông ấy hối hận vì đã không chọn cô.
Tiếc là khởi đầu không thuận lợi, khi bốc thăm chọn bạn diễn, cô đã bốc phải thẻ bài thấp nhất.
——Kỷ Chu.
Cậu ấy cũng vào đội của Phương Chính, là một trong số ít những diễn viên nổi tiếng trong số rất nhiều người. Chương trình mời cậu ấy hoàn toàn là để tăng độ hot.
Thành thật mà nói, loại diễn viên này nhiều nhất cũng chỉ thích hợp đóng phim thần tượng. Đây cũng là lý do trước đây Kỷ Chu luôn muốn thông qua cô để gặp Uông Thành nhưng lại bị cô từ chối.
Lần này bốc trúng cậu này, vận may của Ô Mạn xem như đã hết.
Nhưng còn khó khăn hơn là chủ đề mà Phương Chính đưa ra: Muộn màng.
Cái này phải biên kịch thế nào đây?
Ô Mạn và Kỷ Chu đều rất đau đầu, tụ tập trong phòng tập cả buổi cũng không thảo luận được hướng đi tốt.
Họ nghiên cứu lý lịch cá nhân của Phương Chính, Kỷ Chu đề nghị: “Ông ấy đề xuất chủ đề này chắc chắn là do kinh nghiệm cá nhân khiến ông ấy có loại tình cảm này. Chúng ta có thể lấy một đạo diễn khi còn trẻ làm nhân vật chính, kể câu chuyện ông ấy lúc còn trẻ có tài năng nhưng không được trọng dụng, gặp người phụ nữ mình thích nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ?”
Ô Mạn trầm ngâm một lúc, cau mày nói: “Như vậy chẳng phải có vẻ quá tính toán hay sao và cảm giác ám chỉ mạnh như thế, nếu nhân vật này không được diễn đạt tốt rất khó đảm bảo không bị Phương Chính phản đối.”
“... Chị nói cũng có lý.”
“Hơn nữa, tôi nghĩ nhóm khác cũng sẽ nghĩ như vậy, vì đây là suy nghĩ đơn giản nhất.”
Kỷ Chu thở dài: “Vậy thì viết thế nào đây, từ nhỏ em đã không giỏi văn.”
Ô Mạn đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Vậy cậu có sở trường gì?”
“Hát, nhảy múa và em cũng có thể chơi nhạc cụ, guitar, piano,… em đều rành.”
“Vậy chúng ta bắt đầu từ khía cạnh này đi cũng có thể thể hiện thế mạnh của cậu.”
Kỷ Chu không khỏi cảm động, mắt sáng lên nhìn cô nói: “Chị Mạn, chị quá quan tâm đến em rồi.”
Cũng chỉ vì diễn xuất của cậu thật sự không tốt, tôi chỉ có thể bổ sung từ khía cạnh khác để cậu không kéo chân tôi.
Ô Mạn mỉm cười thầm nghĩ.
*
Vì không thể trông cậy vào Kỷ Chu nên Ô Mạn chỉ có thể tự mình gánh vác nhiệm vụ biên kịch.
Là một diễn viên, bao nhiêu năm qua kịch bản cô đã xem vô số, kỹ năng cơ bản về kịch nghệ cô vẫn có. Đôi khi kịch bản không tốt, cô cũng sẽ đưa ra gợi ý cùng đạo diễn và biên kịch bàn bạc để chỉnh sửa.
Nhưng lần này phải tự mình làm từ đầu, từ con số không xây dựng một câu chuyện hoàn chỉnh, khác hoàn toàn với việc chỉ chỉnh sửa trang trí cho hay hơn.
Ô Mạn lấy lại cuốn “Câu chuyện” đã phủ bụi trên giá sách, đọc lại thâu đêm. Cảm thấy vẫn khó tiêu hóa, cô nhờ Triệu Bác Ngữ đăng ký cho mình một khóa học nâng cao biên kịch của khoa văn trường điện ảnh.
Triệu Bác Ngữ bị sự quyết tâm của cô làm cho kinh ngạc không nói nên lời: “Chỉ là một chương trình tạp kỹ thôi, không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Ô Mạn kiên quyết nói: “Học nhiều một chút không bao giờ là sai. Dù cho kỳ này tôi bị loại, khóa học này tôi vẫn sẽ kiên trì hoàn thành.”
Cô đeo khẩu trang, đội mũ, lén lút vào khuôn viên trường để học với một tuổi tác và thân phận không hợp thời.
Còn ở độ tuổi thích hợp nhất, cô đang đơn thương độc mã bước vào giới giải trí để tự thân lập nghiệp.
Không phải cô chưa từng trải qua cuộc sống đại học mà chỉ là trong phim. Trong lớp học lớn, cùng bạn bè đi ăn ở căng tin, hát thâu đêm, bước về ký túc xá lúc bình minh và ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh.
Lúc đó, cô chỉ là “bạn” của nữ chính đi hát cùng bạn bè.
Sau khi máy quay tắt, cô trở về hiện thực. Cơm là cơm hộp do đoàn phim cung cấp, ngồi ăn dưới ánh nắng chói chang trong gian lều đơn sơ.
Vì sợ lên hình không đẹp, cô không dám ăn nhiều chỉ ăn rau ở góc, đói đến hoa mắt chóng mặt. Không dám uống nhiều nước, sợ lên hình bị phù nề, sợ đi vệ sinh làm chậm trễ mọi người. Ngủ cũng không ngủ đủ giấc, thường xuyên thức thâu đêm quay phim, trước máy quay dù buồn ngủ đến mấy cũng không dám ngáp, sợ bị đạo diễn mắng.
Lo sợ điều này điều kia, cuối cùng háo hức chờ đợi bản phát hành chỉ để thấy mình chỉ có một cảnh mờ nhạt.
Sự đam mê diễn xuất ban đầu của cô bị giẫm đạp qua ngày tháng thất vọng vô vọng cùng phai mờ dần với cảnh mờ nhạt đó.
1. Không còn cập nhật mạng xã hội nhiều như trước nhưng lại có nhiều lời ngọt ngào hơn so với trước kia.
2. Nội dung cập nhật từ “các bạn” dành cho fan thành “bạn” dành riêng.
3. Các bài hát chia sẻ thường có ẩn ý.
4. Hình mẫu lý tưởng trở nên rất cụ thể.
5. ...
Ô Mạn không theo dõi Hà Tuệ Ngữ, hai người chỉ có liên lạc qua WeChat nhưng cô rất ít khi lướt xem. Từ sau lần ghi hình đầu tiên đến giờ, hai người không có nhiều giao thiệp, vì vậy cô cũng không rõ tình hình của đối phương.
Bây giờ mở Weibo của Hà Tuệ Ngữ ra xem, quả thực là mỗi dòng đều trùng khớp.
Lần cập nhật gần nhất là ba ngày trước, cô ấy chia sẻ một câu lời bài hát.
"Phong cảnh đẹp chưa ngắm hết, tôi đã vì bạn mà cảm lạnh."
Lần trước nữa là ngày quay xong tập đầu tiên của "Phái Diễn Xuất", cô ấy đăng một tấm selfie kèm một emoji trái tim cùng dòng chữ "Bạn thích không?"
Ô Mạn lại mở WeChat của Hà Tuệ Ngữ vì chỉ thấy được trong ba ngày nên chỉ nhìn thấy một tấm ảnh đã đăng.
Nhưng nội dung của tấm ảnh đó so với trên Weibo thì rõ ràng hơn.
"Giờ mấy chàng trai trẻ thích gì nhỉ? (Dòng này đã chặn một người xem)"
Bạn bè chung của họ liên tiếp bình luận.
"Lại yêu đương rồi à?"
"Là người đó sao, chị thật lợi hại quá."
"Xem như tự tặng mình làm quà luôn đi!"
Ô Mạn như một kẻ rình mò, lặng lẽ theo dõi toàn bộ động thái trên mạng xã hội của Hà Tuệ Ngữ, cơ bản có thể xác định cô ấy đã cưa đổ Truy Dã.
Lúc này cô có chút hối hận vì đã xóa Truy Dã, cô cũng không biết anh có động thái gì để khoe tình yêu hay không.
Luôn cảm thấy hành động tầm thường như vậy anh sẽ không làm nhưng tình yêu có thể thay đổi một người, ai cũng dễ trở nên tầm thường trước tình yêu. Huống chi đây là lần đầu yêu của một chàng trai trẻ.
Cô lén lút lướt qua Weibo của Truy Dã, vẫn như trước kia, im lặng không có gì thay đổi, ngoài lời chúc mừng sinh nhật từ hệ thống ra thì không có gì.
Nếu anh là núi Phú Sĩ thì tuyết trên đỉnh núi cũng sẽ tan chảy vì người mình thích. Hiện tại không có nhưng không có nghĩa là vài ngày, vài tuần, vài tháng tới sẽ không có thay đổi. Mặt trời của anh đã đến, tan biến chỉ là vấn đề thời gian.
Ô Mạn đi ra ban công, lấy bật lửa châm điếu thuốc, nhả một vòng khói lên không trung.
Từ sau lần quay đó bị phá vỡ thói quen, cô đã từ bỏ sự kiên trì. Bắt đầu lén lút sau lưng Úc Gia Trạch hút thuốc trở lại. Dù sao anh ta phải ở trong bệnh viện một thời gian, còn phải xử lý một đống chuyện, tạm thời không có thời gian để quản cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lắm đến lúc đó lại cai thuốc.
Giống như khi chìm đắm vào vai Đặng Lệ Chi trong “Xuân Dạ”, giờ cũng quyết tâm dứt bỏ. Tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn tách rời nhưng khi nghe tin này vẫn có một cảm giác buồn không nói nên lời.
Nhưng điều này rõ ràng là một điều tốt, đó là dấu hiệu Truy Dã đã thoát vai, gián tiếp chứng minh những phán đoán của cô là đúng.
Anh đã nhập vai thành Trần Nam, những mập mờ kia đều là sự kéo dài từ trong phim đối với Đặng Lệ Chi.
Còn Ô Mạn sẽ không có ai đến tặng cô tình yêu cả.
Một người ích kỷ, lạnh lùng, không tình cảm như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm rồi nhả một vòng khói dài cô đơn.
* * *
Ghi hình tập thứ hai của “Phái Diễn Xuất”, hình thức thi đấu so với tập đầu tiên đã thay đổi.
Các diễn viên trong cùng một đội sẽ ghép đôi, thi đấu với nhau, chỉ có một cặp chiến thắng.
Nhưng lần này khó khăn ở chỗ, kịch bản không được lấy sẵn mà phải tự nghĩ ra. Diễn viên phải đảm nhận cả vai trò biên kịch nhưng sẽ có một chủ đề chung, chủ đề này do các đạo diễn đưa ra.
Ô Mạn cuối cùng đã chọn được người hướng dẫn là đạo diễn đoạt giải Kim Tượng, tên là Phương Chính. Ông và Uông Thành là bạn cùng lớp trong Học viện Điện ảnh nhưng so với Uông Thành thì ông thuộc dạng thành danh muộn, gần đây mới tạo được chút danh tiếng. Tuy rằng tài năng không bằng Uông Thành nhưng cũng là một đạo diễn có phong cách cá nhân rất rõ ràng.
Cô đã nghe bài phát biểu nhận giải của ông tại lễ trao giải Kim Tượng, là một người kiên trì với điện ảnh.
Vì vậy cô đã chọn ông.
Việc Ngụy Cảnh Hoa không chọn mình, tuy cô có chút tiếc nuối nhưng lại không chịu thua, càng quyết tâm hơn. Đã không công nhận cô thì cô sẽ cố gắng để làm cho ông ấy hối hận vì đã không chọn cô.
Tiếc là khởi đầu không thuận lợi, khi bốc thăm chọn bạn diễn, cô đã bốc phải thẻ bài thấp nhất.
——Kỷ Chu.
Cậu ấy cũng vào đội của Phương Chính, là một trong số ít những diễn viên nổi tiếng trong số rất nhiều người. Chương trình mời cậu ấy hoàn toàn là để tăng độ hot.
Thành thật mà nói, loại diễn viên này nhiều nhất cũng chỉ thích hợp đóng phim thần tượng. Đây cũng là lý do trước đây Kỷ Chu luôn muốn thông qua cô để gặp Uông Thành nhưng lại bị cô từ chối.
Lần này bốc trúng cậu này, vận may của Ô Mạn xem như đã hết.
Nhưng còn khó khăn hơn là chủ đề mà Phương Chính đưa ra: Muộn màng.
Cái này phải biên kịch thế nào đây?
Ô Mạn và Kỷ Chu đều rất đau đầu, tụ tập trong phòng tập cả buổi cũng không thảo luận được hướng đi tốt.
Họ nghiên cứu lý lịch cá nhân của Phương Chính, Kỷ Chu đề nghị: “Ông ấy đề xuất chủ đề này chắc chắn là do kinh nghiệm cá nhân khiến ông ấy có loại tình cảm này. Chúng ta có thể lấy một đạo diễn khi còn trẻ làm nhân vật chính, kể câu chuyện ông ấy lúc còn trẻ có tài năng nhưng không được trọng dụng, gặp người phụ nữ mình thích nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô Mạn trầm ngâm một lúc, cau mày nói: “Như vậy chẳng phải có vẻ quá tính toán hay sao và cảm giác ám chỉ mạnh như thế, nếu nhân vật này không được diễn đạt tốt rất khó đảm bảo không bị Phương Chính phản đối.”
“... Chị nói cũng có lý.”
“Hơn nữa, tôi nghĩ nhóm khác cũng sẽ nghĩ như vậy, vì đây là suy nghĩ đơn giản nhất.”
Kỷ Chu thở dài: “Vậy thì viết thế nào đây, từ nhỏ em đã không giỏi văn.”
Ô Mạn đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Vậy cậu có sở trường gì?”
“Hát, nhảy múa và em cũng có thể chơi nhạc cụ, guitar, piano,… em đều rành.”
“Vậy chúng ta bắt đầu từ khía cạnh này đi cũng có thể thể hiện thế mạnh của cậu.”
Kỷ Chu không khỏi cảm động, mắt sáng lên nhìn cô nói: “Chị Mạn, chị quá quan tâm đến em rồi.”
Cũng chỉ vì diễn xuất của cậu thật sự không tốt, tôi chỉ có thể bổ sung từ khía cạnh khác để cậu không kéo chân tôi.
Ô Mạn mỉm cười thầm nghĩ.
*
Vì không thể trông cậy vào Kỷ Chu nên Ô Mạn chỉ có thể tự mình gánh vác nhiệm vụ biên kịch.
Là một diễn viên, bao nhiêu năm qua kịch bản cô đã xem vô số, kỹ năng cơ bản về kịch nghệ cô vẫn có. Đôi khi kịch bản không tốt, cô cũng sẽ đưa ra gợi ý cùng đạo diễn và biên kịch bàn bạc để chỉnh sửa.
Nhưng lần này phải tự mình làm từ đầu, từ con số không xây dựng một câu chuyện hoàn chỉnh, khác hoàn toàn với việc chỉ chỉnh sửa trang trí cho hay hơn.
Ô Mạn lấy lại cuốn “Câu chuyện” đã phủ bụi trên giá sách, đọc lại thâu đêm. Cảm thấy vẫn khó tiêu hóa, cô nhờ Triệu Bác Ngữ đăng ký cho mình một khóa học nâng cao biên kịch của khoa văn trường điện ảnh.
Triệu Bác Ngữ bị sự quyết tâm của cô làm cho kinh ngạc không nói nên lời: “Chỉ là một chương trình tạp kỹ thôi, không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Ô Mạn kiên quyết nói: “Học nhiều một chút không bao giờ là sai. Dù cho kỳ này tôi bị loại, khóa học này tôi vẫn sẽ kiên trì hoàn thành.”
Cô đeo khẩu trang, đội mũ, lén lút vào khuôn viên trường để học với một tuổi tác và thân phận không hợp thời.
Còn ở độ tuổi thích hợp nhất, cô đang đơn thương độc mã bước vào giới giải trí để tự thân lập nghiệp.
Không phải cô chưa từng trải qua cuộc sống đại học mà chỉ là trong phim. Trong lớp học lớn, cùng bạn bè đi ăn ở căng tin, hát thâu đêm, bước về ký túc xá lúc bình minh và ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh.
Lúc đó, cô chỉ là “bạn” của nữ chính đi hát cùng bạn bè.
Sau khi máy quay tắt, cô trở về hiện thực. Cơm là cơm hộp do đoàn phim cung cấp, ngồi ăn dưới ánh nắng chói chang trong gian lều đơn sơ.
Vì sợ lên hình không đẹp, cô không dám ăn nhiều chỉ ăn rau ở góc, đói đến hoa mắt chóng mặt. Không dám uống nhiều nước, sợ lên hình bị phù nề, sợ đi vệ sinh làm chậm trễ mọi người. Ngủ cũng không ngủ đủ giấc, thường xuyên thức thâu đêm quay phim, trước máy quay dù buồn ngủ đến mấy cũng không dám ngáp, sợ bị đạo diễn mắng.
Lo sợ điều này điều kia, cuối cùng háo hức chờ đợi bản phát hành chỉ để thấy mình chỉ có một cảnh mờ nhạt.
Sự đam mê diễn xuất ban đầu của cô bị giẫm đạp qua ngày tháng thất vọng vô vọng cùng phai mờ dần với cảnh mờ nhạt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro