Chương 47
2024-09-13 20:45:26
Truy Dã cầm điện thoại của Ô Mạn lên nghe, khẽ nghiêng người, chú ý đến cửa nhà vệ sinh. Giọng nói không vội vàng cũng không chậm chạp.
"Đùa thôi, tất nhiên tôi biết anh là ai."
Úc Gia Trạch ở đầu dây bên kia cười nhẹ đầy ẩn ý: "Truy Dã?"
"Tai anh cũng tinh đấy."
Cách xa mười vạn tám nghìn dặm, ngọn lửa chiến tranh giữa chàng thanh niên và người đàn ông trên hai bờ sông bùng cháy.
Bỗng nhiên giọng Úc Gia Trạch trầm xuống: "Cô ấy đâu?"
Truy Dã hỏi lại: "Có phải anh đã bắt nạt cô ấy không?"
“Cậu lấy lập trường gì để hỏi tôi câu này?" Úc Gia Trạch cười khẩy, "Là đồng nghiệp bị xoá kết bạn? Haha."
Truy Dã lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay rồi từ từ thả lỏng, cầm lấy bật lửa trên bàn chơi đùa.
"Nhưng vào dịp lễ Giáng Sinh này, cô ấy thà đón lễ cùng tôi - đồng nghiệp bị hủy kết bạn chứ không muốn đón cùng người đã ở bên cô ấy mười năm qua. Vì sao vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gõ ngón tay, Úc Gia Trạch trầm giọng: “Cậu không có tư cách nói chuyện với tôi. Đưa cô ấy nghe điện thoại, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
"Đừng để tôi thấy Ô Mạn vì anh mà lâm vào cảnh khốn đốn nữa. Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không còn để ý đến nguyện vọng của cô ấy mà sẽ kéo cô ấy về bên tôi."
Đầu dây bên kia khẽ sững sờ, sau đó bật cười.
"Người sống trên đời quan trọng nhất là phải biết tự lượng sức mình. Đó là lý do vì sao từ một người từng là Ảnh đế Cannes, giờ cậu chỉ còn có thể lăn lộn trong các chương trình tạp kỹ hạng ba, hiểu chưa?" Giọng anh ta chậm rãi, "Ngay cả tài nguyên của mình cậu còn không đảm bảo nổi thì có thể mang đến cho Ô Mạn tài nguyên gì? Dựa vào đâu mà đòi tranh với tôi?"
"Những gì anh có thể mang lại cho cô ấy, một ngày nào đó tôi cũng có thể mang lại cho cô ấy. Nhưng những gì tôi có thể mang lại cho cô ấy... thì anh cả đời cũng không thể."
Truy Dã nhận thấy có người từ trong nhà vệ sinh sắp bước ra, nhanh chóng nói, "Không tin thì anh cứ đợi mà xem."
Anh dứt khoát cắt cuộc gọi, tắt điện thoại và lấy lại sạc dự phòng.
Ô Mạn vung tay đi tới, vừa vặn nhìn thấy động tác anh thu lại sạc dự phòng.
"Sao vậy?"
Anh không đổi sắc mặt nói dối: "Hết pin rồi."
Ô Mạn nhấn vào điện thoại vẫn tối đen, lẩm bẩm: "Vẫn chưa sạc được."
Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trốn tránh an toàn khiến cô yên tâm thêm chút nữa. Đây là ý trời, cô có thể yên tâm mà trốn thêm một lúc, không phải nghĩ đến hiệu ứng cánh bướm sau này.
"Ăn nữa không?"
Ô Mạn xoa bụng, mặt hơi tái: "... Không ăn nữa."
"Có phải bị đau bụng không?" Truy Dã mở Google Maps tra cứu, "Gần đây có cửa hàng Don Quijote, mua chút thuốc nhé."
Cô nhún mũi, không quan tâm lắc đầu: "Có gì mà ngạc nhiên, không cần phải làm phiền."
Truy Dã khựng lại, ngước đầu lên nghiêm túc.
"Chị, chị có thể coi trọng bản thân mình một chút được không?"
Ô Mạn bị khí thế nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, giọng dần nhỏ: "... Chuyện này vốn dĩ không có gì mà."
Truy Dã lại cúi đầu xuống, vẻ mặt mơ hồ.
"Tôi không chỉ nói về chuyện này."
*
Hai người bước ra khỏi quán nhậu, trận tuyết lớn đã ngừng rơi nhưng tuyết đọng lại dày hơn, đôi giày cao gót của Ô Mạn hoàn toàn không thể bước đi được.
Truy Dã cúi xuống trước mặt cô, vỗ nhẹ vào lưng: "Lên đi, tôi cõng chị."
Ô Mạn ngập ngừng: "Thôi hay là không đi nữa. Gọi xe về thẳng."
"Không cho tôi cõng?" Truy Dã đứng dậy, "Vậy tôi bế chị."
"..."
Ô Mạn vội vàng ôm lấy cổ anh trước khi Truy Dã kịp đưa tay ôm eo cô.
Sau đó, cánh tay khỏe mạnh của anh xuyên qua áo khoác, xuyên từ bên ngoài vào trong ôm chặt lấy cô nhưng không quá chặt khiến cô khó chịu.
Rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô nhiều nhưng tấm lưng này lại rất đáng tin cậy. Là khúc gỗ duy nhất giữa biển trắng mênh mông.
Trèo lên bờ vai cao 1m87 của anh, đột ngột tầm nhìn trở nên rộng lớn, toàn cảnh Sapporo như một mô hình thu nhỏ trong quả cầu tuyết. Ô Mạn thấy tuyết trắng phủ đầy trên xe ô tô, nắp cống và những con hẻm nhỏ giữa các tòa nhà. Đẹp đến nỗi không nỡ dẫm lên.
Tiếng tuyết kêu kẽo kẹt, trên nền tuyết trắng Truy Dã không thương tiếc mà giẫm lên.
Ô Mạn cúi đầu nhìn tuyết bị giẫm nát, trêu ghẹo nói: "Đột nhiên thấy, bây giờ người không hiểu phong tình lại là cậu."
Dường như Truy Dã hiểu ý cô, không chút do dự nói: "Bởi vì bây giờ việc quan trọng nhất là mua thuốc cho chị."
Ô Mạn được anh bế trong lòng lập tức im lặng.
Thân thể cô theo từng bước chân của Truy Dã lên xuống, anh bước đi trong tuyết, hơi thở tỏa ra khí trắng là sức sống nóng bỏng trong đêm lạnh giá, sẽ làm tan chảy tuyết đồng thời cũng làm tan chảy trái tim lạnh lùng.
Cô lặng lẽ siết chặt tay, rúc mình đặt cằm lên vai anh.
*
Khách sạn mà đội tạp chí đặt là khu nghỉ dưỡng Hoshino, cách xa trung tâm thành phố Sapporo, khi hai người mua xong thuốc ở Don Quijote, trở về thì trời đã gần sáng.
Họ tạm biệt nhau ở hành lang vì cửa phòng của họ đối diện nhau.
Ô Mạn cởi áo khoác ra đưa lại cho Truy Dã và nói: "Cảm ơn, nghỉ sớm đi." Nói xong, cô liền tự đẩy cửa phòng và bước vào, sợ bị người khác nhìn thấy họ ở cùng nhau.
Truy Dã bất lực thả vai xuống, quay người chuẩn bị lấy thẻ phòng từ áo khoác nhưng lại chạm vào một vật lạnh ngắt.
Đây là gì?
Truy Dã ngạc nhiên một chút, lập tức lấy vật đó ra, là một chiếc huy hiệu. Đây là sản phẩm liên quan trong bộ phim hoạt hình "Lâu Đài Di Động Của Howl".
... Đây là chị ấy lén mua ở Don Quijote khi anh không chú ý sao?
Trên huy hiệu, khắc cảnh Howl nắm chặt hai tay Sophie trong tay mình, dẫn cô chạy trốn lên bầu trời, nhảy múa trên mái nhà.
Truy Dã vẫn nhớ trong phim, Sophie hoảng sợ nhìn xuống dưới đám đông còn Howl thì nhìn cô bằng đôi mắt xanh lam ấm áp. Chiếc áo choàng ca rô hồng đen của anh ấy phồng lên theo tóc vàng bay phấp phới, dàn nhạc hoành tráng vang lên vì cuộc trốn chạy của họ.
Anh lại mò trong túi, lấy ra một mẩu giấy.
Trên đó là nét chữ vội vàng của Ô Mạn, viết trong lúc hấp tấp.
"Giáng Sinh vui vẻ, chúc cậu trẻ mãi không già."
*
Ô Mạn thức dậy lần nữa lúc năm giờ chiều, cô theo phản xạ mở điện thoại, phát hiện điện thoại có thể bật nguồn.
Rõ ràng trước khi ngủ cô chưa kịp sạc...
Ô Mạn nghi ngờ thấy pin điện thoại còn khá nhiều.
Có lẽ do nhiệt độ tăng lên, điện thoại mới hoạt động lại. Cô không suy nghĩ nhiều, gọi điện thoại phòng để mượn bộ sạc. Vừa cắm sạc không lâu, Ô Mạn nghe thấy tiếng yêu cầu video call trong phòng tắm.
Nghĩ đến người gọi cuộc gọi này là ai... Tay cô cầm bàn chải đánh răng bỗng chốc run rẩy.
Ô Mạn hít sâu một hơi trước gương, biết rằng không thể tiếp tục trốn tránh.
Cô vội nhổ bọt kem đánh răng, chạy đến đầu giường nhận cuộc gọi.
Kỳ lạ là không thấy Úc Gia Trạch. Màn hình nhấp nháy, từ trần nhà chuyển thành màu đen. Giống như điện thoại bị úp ngược xuống bàn.
Không có hình ảnh nhưng có âm thanh, chỉ là giọng này không phải của Úc Gia Trạch.
“Cậu nói về 'Xuân Dạ', bộ phim này thực sự đã được đưa vào nhóm của chúng tôi để xem xét.”
Nghe thấy hai từ "Xuân Dạ", lòng Ô Mạn siết lại. Mi mắt cô nhảy liên hồi, dự cảm xấu ùn ùn kéo đến.
Tiếp đó, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng của Úc Gia Trạch —
“Bộ phim này mặc dù tôi đã đầu tư nhưng lúc đó chỉ coi trọng danh tiếng của đạo diễn Uông, chưa tìm hiểu kỹ dự án. Sau này xem bản dựng thô, tôi nghĩ là tệ rồi, có lẽ sẽ gây rắc rối cho ngài.”
Người mà Úc Gia Trạch gọi là “ngài”...
Úc Gia Trạch tiếp tục nói: “Quan điểm của bộ phim rất có vấn đề: ngoại tình, ly hôn, dụ dỗ học sinh. Ngài không cần để ý đến tôi, cứ đánh giá bộ phim như cách ngài vẫn làm.”
Người kia nghe vậy liền cười, giọng cười khàn khàn, chói tai.
“Cậu Úc thật sự hiểu chuyện, vậy tôi đã hiểu, yên tâm đi.”
Tiếp đó, màn hình lại bị lật, Ô Mạn thấy trần nhà, giây tiếp theo, cuộc gọi bị ngắt.
Họ muốn ngăn cản “Xuân Dạ” phát hành sao?!
Ô Mạn sững sờ ngồi bệt xuống đất.
Đây không chỉ là bộ phim cô coi trọng nhất trong sự nghiệp mà còn là tác phẩm nghệ thuật mà rất nhiều người đã bỏ công sức tạo ra. Nếu không được cấp phép phát hành thì còn không được chiếu rạp chứ đừng nói đến việc dự thi Cannes.
Sao Úc Gia Trạch có thể dùng cách tàn nhẫn này để trả thù cô?
Cô tưởng rằng cùng lắm chỉ bị sỉ nhục hoặc hành hạ chút thôi.
Diễn biến vượt quá dự đoán của cô, Úc Gia Trạch tức giận đến mức không tiếc tổn hại lợi ích của mình... Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Ô Mạn hoảng loạn, muốn gọi ngay cho anh ta để hỏi rõ nhưng trong giao diện cuộc gọi, cô phát hiện một thông tin kinh khủng —
Có một cuộc gọi từ Úc Gia Trạch vào tối qua, lúc cô và Truy Dã đang ăn lẩu Sukiyaki ở quán rượu.
Cô tức khắc hiểu ra, không kịp nghĩ gì thêm, vội vã lao sang phòng đối diện, giơ tay đập cửa.
Bên trong vang lên tiếng của Truy Dã: “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Lúc này, cô mới bình tĩnh lại, nhìn quanh, may mà không ai đi ngang.
Bên trong lại im lặng vài giây, cửa phòng mở ra từ bên trong, dường như Truy Dã vừa tắm xong, cơ thể vẫn chưa kịp lau khô, nước chảy xuống từ cơ thể, chảy chậm dọc theo cơ bụng vào mép khăn tắm quấn quanh hông.
Cảnh tượng này mang theo sức mạnh hoang dã, những giọt nước biến thành thác nước bắn tung, cơ bắp săn chắc của anh như một dãy núi hứng chịu dòng chảy.
Ô Mạn sững sờ, không dám đứng lâu ở cửa, liền lách mình vào trong.
Cô cố gắng chỉ nhìn phần trên cổ anh, đưa điện thoại ra, giận dữ hỏi: “Giải thích đi?”
Truy Dã liếc qua lịch sử cuộc gọi, bình tĩnh vuốt mái tóc ướt ra sau để lộ vầng trán đẹp.
"Là tôi nghe." Anh không hề hoảng hốt khi bị phát hiện, "Tự ý nghe điện thoại của chị mà không nói với chị là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Nhưng nếu có lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn nghe."
"Cậu nghe để làm gì?"
Truy Dã nói ngắn gọn: "Cảnh cáo anh ta."
Ô Mạn hít một hơi: "Cảnh cáo?! Cậu cảnh cáo anh ta?"
"Chị bay đến Hokkaido một cách bất thường như vậy, chắc chắn có liên quan đến Úc Gia Trạch. Tôi không hỏi chị vì tôi biết chị chắc chắn sẽ không nói." Truy Dã nhìn thẳng vào mắt cô, "Có đúng không?"
"......"
Ô Mạn không ngờ anh lại suy nghĩ tinh tế và chính xác như vậy, chỉ cần nhìn thấy cô ở sân bay là anh đã hiểu rõ mọi chuyện, đoán không sai chút nào.
Nhưng dù có tinh tế thế nào, hành động liều lĩnh là điều tối kỵ.
“Cậu không nghe nói sao? Cậu bị cá mập cắn, nếu cậu ngay lập tức cắn lại nó thì rất có thể cậu sẽ chết. Nhưng cậu biết cá mập nghĩ gì không? Chúng có thể chỉ cảm thấy ngứa thôi." Ô Mạn lạnh lùng nói, "Cậu và Úc Gia Trạch chính là mối quan hệ như vậy. Hành động của cậu quá trẻ con!"
Truy Dã vén một lọn tóc rơi trước mắt, cười.
"Trẻ con?"
Anh từ từ tiến gần Ô Mạn, cơ thể cô cảm thấy một mối nguy hiểm nào đó, thái dương đập thình thịch. Một áp lực mạnh mẽ từ Truy Dã truyền đến khiến cô hơi hối hận vì đã nói câu vừa rồi.
Cô do dự một lúc, không biết liệu mình có nên thẳng thắn như vậy, đánh vào lòng tự trọng của anh không.
Nhưng lời đã nói ra, không thể lấy lại. Sự việc thực sự là do anh làm, dù cho xuất phát điểm là vì cô. Nhưng hiện tại, chuyện này đã bị anh làm thành khó khăn cực độ.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng Úc Gia Trạch sau khi nhận được cuộc gọi, nghe thấy giọng của Truy Dã còn bị anh cảnh cáo sẽ phản ứng thế nào.
Vì vậy, việc Úc Gia Trạch trả thù thế này, cô không hề thấy ngạc nhiên.
Nghĩ đến đây, chút áy náy vừa nảy ra lại rút đi, cô mạnh mẽ nhìn lại, thể hiện rõ thái độ của mình.
Truy Dã đột nhiên bấm vào điều khiển rèm trên tường, tấm rèm cửa sổ lớn tự động kéo lại, ánh sáng bị nén thành một lớp mỏng.
Trong phòng, từ năm giờ chiều bỗng chốc trở thành năm giờ sáng mùa đông đen kịt.
Trong tầm nhìn của Ô Mạn chỉ còn lại bóng tối, cô bất an lùi lại hai bước, vừa giơ tay chạm vào tay nắm cửa, đã cảm thấy Truy Dã tiến tới gần.
Hơi ẩm từ sau khi tắm tràn vào mặt.
Tay cô bị anh nắm chặt, kéo ngược lại ép lên cánh cửa.
Cô trừng mắt nhìn bóng người đang giữ chặt cô: "Thả tay ra."
"Không thả."
Ô Mạn không biết anh định làm gì, một cảm giác ấm ức dâng lên. Tay cô bị anh giữ chặt, cơ thể bị ép lên cánh cửa, toàn thân không thể động đậy, cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
Trước mặt Úc Gia Trạch thì thôi, nhiều năm qua cô chỉ có thể nhịn.
Nhưng trước mặt Truy Dã, cô không muốn che giấu, quyết tâm xả giận ra cho anh biết cảm giác của mình lúc này.
Cô kiễng chân, há miệng cắn vào bắp tay anh.
Truy Dã đau đớn kêu lên một tiếng, quả nhiên thả lỏng lực giữ cô.
Ô Mạn nhân cơ hội vặn người, cúi người ra sau anh, ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
Truy Dã xoa xoa cánh tay, quay lại đối mặt với cô.
"Chị, là do chị không nhận thức."
"Tôi chỉ muốn hành động cho chị thấy, chị đang vào phòng của một người đàn ông."
Giọng anh mềm mại nhưng hành động lại rất mạnh mẽ. Một tay anh nhấc bổng cô lên, tiến thẳng về phía giường lớn trong bóng tối.
"Đùa thôi, tất nhiên tôi biết anh là ai."
Úc Gia Trạch ở đầu dây bên kia cười nhẹ đầy ẩn ý: "Truy Dã?"
"Tai anh cũng tinh đấy."
Cách xa mười vạn tám nghìn dặm, ngọn lửa chiến tranh giữa chàng thanh niên và người đàn ông trên hai bờ sông bùng cháy.
Bỗng nhiên giọng Úc Gia Trạch trầm xuống: "Cô ấy đâu?"
Truy Dã hỏi lại: "Có phải anh đã bắt nạt cô ấy không?"
“Cậu lấy lập trường gì để hỏi tôi câu này?" Úc Gia Trạch cười khẩy, "Là đồng nghiệp bị xoá kết bạn? Haha."
Truy Dã lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay rồi từ từ thả lỏng, cầm lấy bật lửa trên bàn chơi đùa.
"Nhưng vào dịp lễ Giáng Sinh này, cô ấy thà đón lễ cùng tôi - đồng nghiệp bị hủy kết bạn chứ không muốn đón cùng người đã ở bên cô ấy mười năm qua. Vì sao vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gõ ngón tay, Úc Gia Trạch trầm giọng: “Cậu không có tư cách nói chuyện với tôi. Đưa cô ấy nghe điện thoại, đừng để tôi phải nói lần thứ hai."
"Đừng để tôi thấy Ô Mạn vì anh mà lâm vào cảnh khốn đốn nữa. Nếu có lần thứ hai, tôi sẽ không còn để ý đến nguyện vọng của cô ấy mà sẽ kéo cô ấy về bên tôi."
Đầu dây bên kia khẽ sững sờ, sau đó bật cười.
"Người sống trên đời quan trọng nhất là phải biết tự lượng sức mình. Đó là lý do vì sao từ một người từng là Ảnh đế Cannes, giờ cậu chỉ còn có thể lăn lộn trong các chương trình tạp kỹ hạng ba, hiểu chưa?" Giọng anh ta chậm rãi, "Ngay cả tài nguyên của mình cậu còn không đảm bảo nổi thì có thể mang đến cho Ô Mạn tài nguyên gì? Dựa vào đâu mà đòi tranh với tôi?"
"Những gì anh có thể mang lại cho cô ấy, một ngày nào đó tôi cũng có thể mang lại cho cô ấy. Nhưng những gì tôi có thể mang lại cho cô ấy... thì anh cả đời cũng không thể."
Truy Dã nhận thấy có người từ trong nhà vệ sinh sắp bước ra, nhanh chóng nói, "Không tin thì anh cứ đợi mà xem."
Anh dứt khoát cắt cuộc gọi, tắt điện thoại và lấy lại sạc dự phòng.
Ô Mạn vung tay đi tới, vừa vặn nhìn thấy động tác anh thu lại sạc dự phòng.
"Sao vậy?"
Anh không đổi sắc mặt nói dối: "Hết pin rồi."
Ô Mạn nhấn vào điện thoại vẫn tối đen, lẩm bẩm: "Vẫn chưa sạc được."
Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác trốn tránh an toàn khiến cô yên tâm thêm chút nữa. Đây là ý trời, cô có thể yên tâm mà trốn thêm một lúc, không phải nghĩ đến hiệu ứng cánh bướm sau này.
"Ăn nữa không?"
Ô Mạn xoa bụng, mặt hơi tái: "... Không ăn nữa."
"Có phải bị đau bụng không?" Truy Dã mở Google Maps tra cứu, "Gần đây có cửa hàng Don Quijote, mua chút thuốc nhé."
Cô nhún mũi, không quan tâm lắc đầu: "Có gì mà ngạc nhiên, không cần phải làm phiền."
Truy Dã khựng lại, ngước đầu lên nghiêm túc.
"Chị, chị có thể coi trọng bản thân mình một chút được không?"
Ô Mạn bị khí thế nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ, giọng dần nhỏ: "... Chuyện này vốn dĩ không có gì mà."
Truy Dã lại cúi đầu xuống, vẻ mặt mơ hồ.
"Tôi không chỉ nói về chuyện này."
*
Hai người bước ra khỏi quán nhậu, trận tuyết lớn đã ngừng rơi nhưng tuyết đọng lại dày hơn, đôi giày cao gót của Ô Mạn hoàn toàn không thể bước đi được.
Truy Dã cúi xuống trước mặt cô, vỗ nhẹ vào lưng: "Lên đi, tôi cõng chị."
Ô Mạn ngập ngừng: "Thôi hay là không đi nữa. Gọi xe về thẳng."
"Không cho tôi cõng?" Truy Dã đứng dậy, "Vậy tôi bế chị."
"..."
Ô Mạn vội vàng ôm lấy cổ anh trước khi Truy Dã kịp đưa tay ôm eo cô.
Sau đó, cánh tay khỏe mạnh của anh xuyên qua áo khoác, xuyên từ bên ngoài vào trong ôm chặt lấy cô nhưng không quá chặt khiến cô khó chịu.
Rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô nhiều nhưng tấm lưng này lại rất đáng tin cậy. Là khúc gỗ duy nhất giữa biển trắng mênh mông.
Trèo lên bờ vai cao 1m87 của anh, đột ngột tầm nhìn trở nên rộng lớn, toàn cảnh Sapporo như một mô hình thu nhỏ trong quả cầu tuyết. Ô Mạn thấy tuyết trắng phủ đầy trên xe ô tô, nắp cống và những con hẻm nhỏ giữa các tòa nhà. Đẹp đến nỗi không nỡ dẫm lên.
Tiếng tuyết kêu kẽo kẹt, trên nền tuyết trắng Truy Dã không thương tiếc mà giẫm lên.
Ô Mạn cúi đầu nhìn tuyết bị giẫm nát, trêu ghẹo nói: "Đột nhiên thấy, bây giờ người không hiểu phong tình lại là cậu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như Truy Dã hiểu ý cô, không chút do dự nói: "Bởi vì bây giờ việc quan trọng nhất là mua thuốc cho chị."
Ô Mạn được anh bế trong lòng lập tức im lặng.
Thân thể cô theo từng bước chân của Truy Dã lên xuống, anh bước đi trong tuyết, hơi thở tỏa ra khí trắng là sức sống nóng bỏng trong đêm lạnh giá, sẽ làm tan chảy tuyết đồng thời cũng làm tan chảy trái tim lạnh lùng.
Cô lặng lẽ siết chặt tay, rúc mình đặt cằm lên vai anh.
*
Khách sạn mà đội tạp chí đặt là khu nghỉ dưỡng Hoshino, cách xa trung tâm thành phố Sapporo, khi hai người mua xong thuốc ở Don Quijote, trở về thì trời đã gần sáng.
Họ tạm biệt nhau ở hành lang vì cửa phòng của họ đối diện nhau.
Ô Mạn cởi áo khoác ra đưa lại cho Truy Dã và nói: "Cảm ơn, nghỉ sớm đi." Nói xong, cô liền tự đẩy cửa phòng và bước vào, sợ bị người khác nhìn thấy họ ở cùng nhau.
Truy Dã bất lực thả vai xuống, quay người chuẩn bị lấy thẻ phòng từ áo khoác nhưng lại chạm vào một vật lạnh ngắt.
Đây là gì?
Truy Dã ngạc nhiên một chút, lập tức lấy vật đó ra, là một chiếc huy hiệu. Đây là sản phẩm liên quan trong bộ phim hoạt hình "Lâu Đài Di Động Của Howl".
... Đây là chị ấy lén mua ở Don Quijote khi anh không chú ý sao?
Trên huy hiệu, khắc cảnh Howl nắm chặt hai tay Sophie trong tay mình, dẫn cô chạy trốn lên bầu trời, nhảy múa trên mái nhà.
Truy Dã vẫn nhớ trong phim, Sophie hoảng sợ nhìn xuống dưới đám đông còn Howl thì nhìn cô bằng đôi mắt xanh lam ấm áp. Chiếc áo choàng ca rô hồng đen của anh ấy phồng lên theo tóc vàng bay phấp phới, dàn nhạc hoành tráng vang lên vì cuộc trốn chạy của họ.
Anh lại mò trong túi, lấy ra một mẩu giấy.
Trên đó là nét chữ vội vàng của Ô Mạn, viết trong lúc hấp tấp.
"Giáng Sinh vui vẻ, chúc cậu trẻ mãi không già."
*
Ô Mạn thức dậy lần nữa lúc năm giờ chiều, cô theo phản xạ mở điện thoại, phát hiện điện thoại có thể bật nguồn.
Rõ ràng trước khi ngủ cô chưa kịp sạc...
Ô Mạn nghi ngờ thấy pin điện thoại còn khá nhiều.
Có lẽ do nhiệt độ tăng lên, điện thoại mới hoạt động lại. Cô không suy nghĩ nhiều, gọi điện thoại phòng để mượn bộ sạc. Vừa cắm sạc không lâu, Ô Mạn nghe thấy tiếng yêu cầu video call trong phòng tắm.
Nghĩ đến người gọi cuộc gọi này là ai... Tay cô cầm bàn chải đánh răng bỗng chốc run rẩy.
Ô Mạn hít sâu một hơi trước gương, biết rằng không thể tiếp tục trốn tránh.
Cô vội nhổ bọt kem đánh răng, chạy đến đầu giường nhận cuộc gọi.
Kỳ lạ là không thấy Úc Gia Trạch. Màn hình nhấp nháy, từ trần nhà chuyển thành màu đen. Giống như điện thoại bị úp ngược xuống bàn.
Không có hình ảnh nhưng có âm thanh, chỉ là giọng này không phải của Úc Gia Trạch.
“Cậu nói về 'Xuân Dạ', bộ phim này thực sự đã được đưa vào nhóm của chúng tôi để xem xét.”
Nghe thấy hai từ "Xuân Dạ", lòng Ô Mạn siết lại. Mi mắt cô nhảy liên hồi, dự cảm xấu ùn ùn kéo đến.
Tiếp đó, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng của Úc Gia Trạch —
“Bộ phim này mặc dù tôi đã đầu tư nhưng lúc đó chỉ coi trọng danh tiếng của đạo diễn Uông, chưa tìm hiểu kỹ dự án. Sau này xem bản dựng thô, tôi nghĩ là tệ rồi, có lẽ sẽ gây rắc rối cho ngài.”
Người mà Úc Gia Trạch gọi là “ngài”...
Úc Gia Trạch tiếp tục nói: “Quan điểm của bộ phim rất có vấn đề: ngoại tình, ly hôn, dụ dỗ học sinh. Ngài không cần để ý đến tôi, cứ đánh giá bộ phim như cách ngài vẫn làm.”
Người kia nghe vậy liền cười, giọng cười khàn khàn, chói tai.
“Cậu Úc thật sự hiểu chuyện, vậy tôi đã hiểu, yên tâm đi.”
Tiếp đó, màn hình lại bị lật, Ô Mạn thấy trần nhà, giây tiếp theo, cuộc gọi bị ngắt.
Họ muốn ngăn cản “Xuân Dạ” phát hành sao?!
Ô Mạn sững sờ ngồi bệt xuống đất.
Đây không chỉ là bộ phim cô coi trọng nhất trong sự nghiệp mà còn là tác phẩm nghệ thuật mà rất nhiều người đã bỏ công sức tạo ra. Nếu không được cấp phép phát hành thì còn không được chiếu rạp chứ đừng nói đến việc dự thi Cannes.
Sao Úc Gia Trạch có thể dùng cách tàn nhẫn này để trả thù cô?
Cô tưởng rằng cùng lắm chỉ bị sỉ nhục hoặc hành hạ chút thôi.
Diễn biến vượt quá dự đoán của cô, Úc Gia Trạch tức giận đến mức không tiếc tổn hại lợi ích của mình... Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Ô Mạn hoảng loạn, muốn gọi ngay cho anh ta để hỏi rõ nhưng trong giao diện cuộc gọi, cô phát hiện một thông tin kinh khủng —
Có một cuộc gọi từ Úc Gia Trạch vào tối qua, lúc cô và Truy Dã đang ăn lẩu Sukiyaki ở quán rượu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tức khắc hiểu ra, không kịp nghĩ gì thêm, vội vã lao sang phòng đối diện, giơ tay đập cửa.
Bên trong vang lên tiếng của Truy Dã: “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Lúc này, cô mới bình tĩnh lại, nhìn quanh, may mà không ai đi ngang.
Bên trong lại im lặng vài giây, cửa phòng mở ra từ bên trong, dường như Truy Dã vừa tắm xong, cơ thể vẫn chưa kịp lau khô, nước chảy xuống từ cơ thể, chảy chậm dọc theo cơ bụng vào mép khăn tắm quấn quanh hông.
Cảnh tượng này mang theo sức mạnh hoang dã, những giọt nước biến thành thác nước bắn tung, cơ bắp săn chắc của anh như một dãy núi hứng chịu dòng chảy.
Ô Mạn sững sờ, không dám đứng lâu ở cửa, liền lách mình vào trong.
Cô cố gắng chỉ nhìn phần trên cổ anh, đưa điện thoại ra, giận dữ hỏi: “Giải thích đi?”
Truy Dã liếc qua lịch sử cuộc gọi, bình tĩnh vuốt mái tóc ướt ra sau để lộ vầng trán đẹp.
"Là tôi nghe." Anh không hề hoảng hốt khi bị phát hiện, "Tự ý nghe điện thoại của chị mà không nói với chị là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi. Nhưng nếu có lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn nghe."
"Cậu nghe để làm gì?"
Truy Dã nói ngắn gọn: "Cảnh cáo anh ta."
Ô Mạn hít một hơi: "Cảnh cáo?! Cậu cảnh cáo anh ta?"
"Chị bay đến Hokkaido một cách bất thường như vậy, chắc chắn có liên quan đến Úc Gia Trạch. Tôi không hỏi chị vì tôi biết chị chắc chắn sẽ không nói." Truy Dã nhìn thẳng vào mắt cô, "Có đúng không?"
"......"
Ô Mạn không ngờ anh lại suy nghĩ tinh tế và chính xác như vậy, chỉ cần nhìn thấy cô ở sân bay là anh đã hiểu rõ mọi chuyện, đoán không sai chút nào.
Nhưng dù có tinh tế thế nào, hành động liều lĩnh là điều tối kỵ.
“Cậu không nghe nói sao? Cậu bị cá mập cắn, nếu cậu ngay lập tức cắn lại nó thì rất có thể cậu sẽ chết. Nhưng cậu biết cá mập nghĩ gì không? Chúng có thể chỉ cảm thấy ngứa thôi." Ô Mạn lạnh lùng nói, "Cậu và Úc Gia Trạch chính là mối quan hệ như vậy. Hành động của cậu quá trẻ con!"
Truy Dã vén một lọn tóc rơi trước mắt, cười.
"Trẻ con?"
Anh từ từ tiến gần Ô Mạn, cơ thể cô cảm thấy một mối nguy hiểm nào đó, thái dương đập thình thịch. Một áp lực mạnh mẽ từ Truy Dã truyền đến khiến cô hơi hối hận vì đã nói câu vừa rồi.
Cô do dự một lúc, không biết liệu mình có nên thẳng thắn như vậy, đánh vào lòng tự trọng của anh không.
Nhưng lời đã nói ra, không thể lấy lại. Sự việc thực sự là do anh làm, dù cho xuất phát điểm là vì cô. Nhưng hiện tại, chuyện này đã bị anh làm thành khó khăn cực độ.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng Úc Gia Trạch sau khi nhận được cuộc gọi, nghe thấy giọng của Truy Dã còn bị anh cảnh cáo sẽ phản ứng thế nào.
Vì vậy, việc Úc Gia Trạch trả thù thế này, cô không hề thấy ngạc nhiên.
Nghĩ đến đây, chút áy náy vừa nảy ra lại rút đi, cô mạnh mẽ nhìn lại, thể hiện rõ thái độ của mình.
Truy Dã đột nhiên bấm vào điều khiển rèm trên tường, tấm rèm cửa sổ lớn tự động kéo lại, ánh sáng bị nén thành một lớp mỏng.
Trong phòng, từ năm giờ chiều bỗng chốc trở thành năm giờ sáng mùa đông đen kịt.
Trong tầm nhìn của Ô Mạn chỉ còn lại bóng tối, cô bất an lùi lại hai bước, vừa giơ tay chạm vào tay nắm cửa, đã cảm thấy Truy Dã tiến tới gần.
Hơi ẩm từ sau khi tắm tràn vào mặt.
Tay cô bị anh nắm chặt, kéo ngược lại ép lên cánh cửa.
Cô trừng mắt nhìn bóng người đang giữ chặt cô: "Thả tay ra."
"Không thả."
Ô Mạn không biết anh định làm gì, một cảm giác ấm ức dâng lên. Tay cô bị anh giữ chặt, cơ thể bị ép lên cánh cửa, toàn thân không thể động đậy, cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
Trước mặt Úc Gia Trạch thì thôi, nhiều năm qua cô chỉ có thể nhịn.
Nhưng trước mặt Truy Dã, cô không muốn che giấu, quyết tâm xả giận ra cho anh biết cảm giác của mình lúc này.
Cô kiễng chân, há miệng cắn vào bắp tay anh.
Truy Dã đau đớn kêu lên một tiếng, quả nhiên thả lỏng lực giữ cô.
Ô Mạn nhân cơ hội vặn người, cúi người ra sau anh, ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
Truy Dã xoa xoa cánh tay, quay lại đối mặt với cô.
"Chị, là do chị không nhận thức."
"Tôi chỉ muốn hành động cho chị thấy, chị đang vào phòng của một người đàn ông."
Giọng anh mềm mại nhưng hành động lại rất mạnh mẽ. Một tay anh nhấc bổng cô lên, tiến thẳng về phía giường lớn trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro