Sa Vào Đêm Xuân

Chương 7

2024-09-13 20:45:26

Không hiểu sao Ô Mạn cảm thấy tim mình đập mạnh, rồi cô nghe Truy Dã lười biếng bổ sung: “Nếu có khác biệt với hình ảnh Đặng Lệ Chi trong tưởng tượng của tôi khi đọc kịch bản thì sẽ ảnh hưởng đến việc nhập vai đấy, hơi phiền."

Tim cô trở lại chỗ cũ nhưng gân xanh trên trán cô giật giật.

Cô thầm nhủ, bụng dạ rộng lượng không so đo với trẻ con.

Trước khi quay, đạo diễn Uông cho hai người đi qua vị trí một lượt, xác định vị trí máy quay và khung hình rồi bắt đầu chính thức quay.

Trợ lý đạo diễn gõ bảng, máy quay bắt đầu chuyển động.

Nước mưa mà tổ đạo cụ chuẩn bị đổ xuống như trút, ngay lập tức làm ướt áo sơ mi trắng của Truy Dã, những giọt nước đọng lại trên những sợi tóc ngắn nhọn, giống như một bé nhím nhỏ không có nhà để về.

Bé nhím nhỏ ướt sũng này ngại ngùng ngồi xổm dưới cửa cuốn bên đường để trú mưa, xung quanh người qua lại vội vàng, không ai dừng lại vì anh.

Anh gục đầu xuống, tháo dây giày ra rồi buộc lại, rồi lại tháo ra, cứ thế lặp lại không biết mệt.

Không rõ đã tháo ra đến lần thứ mấy, có một đôi tay nhanh hơn anh nắm lấy dây giày.

Trần Nam do Truy Dã đóng ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy Ô Mạn, tức là Đặng Lệ Chi, vai kẹp một chiếc ô màu xám, cúi xuống buộc dây giày cho cậu.

Quần áo của cô và ô đều dính bụi bẩn, vạt áo dính mưa gió làm mất đi mùi dầu mỡ, giờ trên người cô chỉ còn lại một mùi ẩm ướt mê hoặc lòng người.

Hai người không nói gì, Trần Nam sững sờ nhìn tay cô buộc lại dây giày cho mình. Đôi tay vốn rất đẹp, thon dài, mềm mại nhưng lại đầy những vết chai sạn lâu năm.

Đó là chứng cứ của nhiều năm sống hơn cậu.

Cậu ủ rũ nói: "Sao chị lại buộc nút phức tạp vậy?"

"Để lần tới khi cậu tháo ra, có lẽ sẽ có niềm vui của việc tìm ra lời giải?"

"Chị không hỏi tại sao tôi không về à?"

"Tôi không cần hỏi, tôi rất hiểu..." Đặng Lệ Chi ngừng lại: "Có những lúc sau khi mua đồ về, dù đã gần đến giờ ăn cơm nên về nấu ăn nhưng tôi lại đột nhiên đứng bên lề đường chờ đèn đỏ chuyển xanh rồi lại chuyển đỏ..."

"Đó là chị lười thôi."

Đặng Lệ Chi cười: "Cậu muốn nói vậy cũng được."

Uông Thành đang giám sát từ xa, cầm bộ đàm lên: "Dừng lại một chút.”

Tổ đạo cụ ngừng phun mưa nhân tạo, họ đứng dậy nhìn về phía đạo diễn. Ô Mạn lo lắng hỏi: “Có phải vừa rồi cảm xúc chưa đúng không?”

Uông Thành quay sang hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy chỗ nào chưa đúng?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại studio quay phim, Uông Thành như biến thành người khác, không biểu lộ chút cảm xúc thừa thãi nào. Thân hình thấp hơn Ô Mạn một chút nhưng lại mang đến áp lực đỉnh cao.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía cô, cô mở miệng nhưng không biết nên nói gì.

Cô đã rất lâu không bị người khác ngắt lời lúc quay phim sau đó lại chỉ trỏ nói rằng cô diễn không được khiến cô không có chỗ mà đứng.

Vì vậy, trong nhất thời Ô Mạn không kịp xoay sở, đầu óc có chút mơ hồ và rối loạn. Lúc thì nghĩ Đặng Lệ Chi đứng như thế nào lúc nói, lúc thì nghĩ mọi người đang nhìn mình thật xấu hổ, lúc thì nghĩ mới ngay cảnh đầu tiên đã xảy ra sự cố, liệu cô có thật sự vô dụng quá rồi không?

Bầu không khí ngưng trệ, đột nhiên Truy Dã hắt hơi một cái.

“Cứ tiếp tục thế này tôi sẽ bị cảm mất, đạo diễn đợi tôi một chút, tôi sẽ đi dán thêm hai miếng giữ ấm.” Nói xong, anh ung dung bỏ đi, bỏ lại mọi người.

Uông Thành nói: “Vừa hay, mọi người đều nghỉ ngơi chút đi.”

Bầu không khí ngột ngạt được giải tỏa, hiện trường quay phim lại trở nên ồn ào.

Ô Mạn cũng ngồi nghỉ ngơi ở ghế xếp, cầm kịch bản trong tay, chăm chú nhìn vào dòng chữ trong kịch bản: “Đặng Lệ Chi thắt chặt dây giày nhìn Trần Nam rồi bình tĩnh nói với cậu ấy…”

“Cô nghĩ bình tĩnh này thực sự là bình tĩnh sao?”

Đột nhiên Uông Thành ngồi xuống ở phía đối diện cô, liếc nhìn kịch bản dày đặc chú thích trong tay cô, sắc mặt dịu đi một chút.

“Không phải.” Ô Mạn bật thốt ra, rồi từ từ cân nhắc nói: "Cô ấy biết cuộc sống của mình rất tệ nhưng vẫn luôn giả vờ ổn. Có điều vì muốn an ủi Trần Nam, cô ấy vẫn thổ lộ phần này với cậu ấy. Nhưng cô ấy thấy điều này thật xấu hổ, vì lý do sâu xa đằng sau là cuộc hôn nhân không tình dục. Điều này đối với một người phụ nữ là rất nhục nhã nên cô ấy chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.”

“Những điều cô hiểu về Đặng Lệ Chi vẫn còn quá phiến diện.” Uông Thành lắc đầu: "Như cô đã nói trong lúc thử vai, cô ấy có thể chịu đựng cuộc sống như vậy suốt tám năm, một mặt là do cô ấy tự kiềm chế bản thân nhưng khi sự kiềm chế đạt đến cực hạn, cô nghĩ con người sẽ thay đổi thế nào?”

Ô Mạn lưỡng lự nói: “…Sẽ tự ghét bản thân chăng.”

“Không, là chấp nhận. Một phần tính cách của cô ấy đã bị đồng hóa. Cô ấy không chỉ bị giam cầm trong một cuộc hôn nhân không có dục vọng mà còn bị giam cầm trong mảnh đất tâm hồn cằn cỗi tựa đã chết của chính mình. Và tất cả những điều này thường xảy ra một cách từ từ, chậm rãi. Nếu không có cơ hội, một số người có thể đến chết cũng không hiểu ra. Vì vậy, sự bình tĩnh của Đặng Lệ Chi không phải là giả vờ mà là một sự không nhận thức được.”

Ô Mạn cảm thấy như có kim đâm vào tim mình, cảm giác đó rất kỳ diệu. Giống như một con cá voi trên đảo hoang nghe thấy lời kêu gọi nào đó xuyên suốt thời gian dài, tại khoảnh khắc này, linh hồn cô cộng hưởng với Đặng Lệ Chi.

“Cảm ơn đạo diễn, hình như tôi đã hiểu ra chút gì đó rồi.”

Trước khi quay lần thứ hai, Ô Mạn đứng trên phố, cứ như vậy không nói lời nào, lặng lẽ chuẩn bị cảm xúc.

Xung quanh là dòng người qua lại, đều là diễn viên quần chúng địa phương. Tranh thủ lúc chưa quay phim, họ có đủ loại hành động như chụp lén, thì thầm bàn tán nhưng Ô Mạn không hề hay biết.

Cô mông lung nhìn về phía con đường, đèn đỏ ở ngã tư, phía sau ngã rẽ là một chợ hải sản lớn, nơi Đặng Lệ Chi thường xuyên mua cá sau đó một mình mang về nhà.

Các góc tường dọc đường luôn luôn có bùn đen không bao giờ sạch, những viên gạch vỉa hè bị vỡ một nửa cũng nằm mãi ở đó không được sửa. Trong cảnh phố xá muốn khen cũng không biết khen gì này bỗng xuất hiện một mảng trắng sáng lên.

Đó là cậu thiếu niên Trần Nam mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu lặng lẽ ngồi thu mình trước cánh cửa cuốn cũ kỹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ô Mạn không nhớ Uông Thành đã hô ‘bắt đầu’ lúc nào, cô chỉ cảm thấy bầu trời đêm bỗng bắt đầu mưa, từng giọt tí tách rơi trên chiếc ô cô đang che. Cô nghĩ, hóa ra người này trông cũng cô đơn như mình.

Cô ngược dòng người, đi đến trước mặt cậu trong cơn mưa lớn, thấy cậu đang nghịch dây giày một mình. Thân thể nhanh hơn ý thức, cô cúi xuống phá vỡ sự cô đơn của cậu.

Trần Nam ngây ngô nhìn động tác của cô, nói: “Tại sao lại thắt nút phức tạp thế này?”

“Như vậy lần sau khi cậu cởi ra, có lẽ sẽ có niềm vui khi tìm ra lời giải?”

“Chị không hỏi tại sao tôi không về nhà à?”

“Tôi không cần hỏi, tôi rất hiểu.” Giọng Đặng Lệ Chi rất bình tĩnh: "Có lúc mua xong thức ăn về nhà, rõ ràng gần đến giờ cơm rồi, phải về nhà nấu cơm nhưng tôi lại đột nhiên đứng bên lề đường chờ đèn đỏ biến thành đèn xanh rồi đèn xanh lại biến thành đèn đỏ…”

Trong sự bình tĩnh của cô ẩn chứa sự mơ hồ khó nhận ra, nói xong cô lặng im.

“Đó là vì chị đang lười biếng thôi.”

Đặng Lệ Chi sững sờ: “Vậy à?”

Cô không diễn theo kịch bản, vô thức phản bác lại hai từ này. Nói xong mới giật mình nhưng Uông Thành không hô dừng lại.

Cảnh quay vẫn tiếp tục, cảnh này suôn sẻ qua.

Ô Mạn không dừng lại ngay, cô vẫn ngồi xổm tại chỗ nhớ lại trạng thái của mình vừa rồi.

Cảm giác không kiểm soát được khi diễn xuất. Dù chỉ là vài phút ngắn ngủi lại mang đến cảm giác thành tựu lớn hơn nhiều so với khi đứng trên sân khấu tại Trung tâm Văn hóa Hong Kong. Đây là điều mà sau nhiều năm đóng phim như vậy Ô Mạn chưa được trải nghiệm qua.

Triệu Bác Ngữ nói không sai. Nếu cô muốn vượt qua giới hạn của bản thân thì cô phải nhờ vào một đạo diễn giỏi và... một bạn diễn xuất sắc.

Màn biểu diễn vừa rồi của Truy Dã hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gượng ép nào, thậm chí khẩu âm của anh còn có chút giọng phổ thông Hong Kong. Lưng của anh còn hơi khom xuống một cách không tự chủ, điều này chỉ có thể là do anh ngồi học lâu năm. Thực tế, lưng của anh lúc bình thường thẳng tắp, không có bất kỳ lỗi tư thế nào.

Truy Dã quá xuất sắc đến nỗi Ô Mạn từ ghen tị cũng phải sinh ra một chút khâm phục bên trong.

Thế nhưng, Truy Dã xuất sắc như vậy vẫn không thể ngay lập tức chuyển trạng thái mượt mà. Anh vẫn ngồi xổm trước mặt Ô Mạn, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.

Xung quanh rất ồn ào, đoàn phim đang chuẩn bị quay cảnh tiếp theo cần phải thay đổi địa điểm, thiết bị ánh sáng cũng phải di chuyển theo. Mọi người bận rộn vô cùng, không ai chú ý đến hai diễn viên chính vẫn còn lưu luyến ngồi xổm trước cửa cuốn. Đặc biệt là khi đèn vừa được mang đi, khu vực họ đang đứng như một sân khấu hạ màn "phụt" một cái tối đen.

Hai người không ai động đậy, giữ nguyên khoảng cách như lúc nãy quay, trong bóng tối gần gũi mà cũng xa cách.

Ô Mạn nhận thấy ánh mắt của Truy Dã đang dừng lại ở môi cô. Cái nhìn của anh rất tập trung, hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ khi trò chuyện với cô trước đây.

Xa xa có tiếng mèo hoang kêu vào mùa giao phối, kêu từng tiếng, từng tiếng một. Tiếng kêu khiến tâm trí người nghe rối bời.

Cô nghĩ, có lẽ Truy Dã vẫn đang đắm chìm trong vai diễn Trần Nam. Bởi vì cảnh tiếp theo cần quay là cảnh hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Vào Đêm Xuân

Số ký tự: 0