Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Bóng đèn 2000 W
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Editor: Nhã Y Đình
"Anh trai anh bảo anh tới đón em? Sao em cảm giác giống như là mình là người bị cho đi nhờ ý nhỉ?" Tiếu Nhiễm cố ý làm ra vẻ bất mãn hỏi.
"Đúng là như thế mà! Cảm giác của chị thật chuẩn nha!" Cố Nhiên dùng sức vỗ gáy Tiếu Nhiễm, không kiềm chế mà cười to.
"Ôi! Anh chẳng có chút khiêm tốn nào cả?" Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Cố Nhiên.
"Đó là bản tính rồi, khiêm tốn không giải quyết được vấn đề!" Cố Nhiên mở cửa, nói với Tiếu Nhiễm, "Lên xe đi!"
Tiếu Nhiễm nhìn Ninh Hạo vẫn trầm mặc ở bên cạnh, xấu hổ nói với cậu: "Lớp trưởng, cảm ơn bạn! Mình ngồi xe của Cố Nhiên về là được rồi!"
"Đi đi!" Ninh Hạo mỉm cười nói.
"Vậy nha!...Bye!" Tiếu Nhiễm vẫy tay với Ninh Hạo rồi ngồi vào chiếc Audi của Cố Nhiên.
Cố Nhiên đi đến trước mặt Ninh Hạo, nắm tay cậu một cái: "Tôi nghe anh trai nói điểm thi của chị dâu nhỏ không tệ, bảo tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ chị dâu nhỏ. Đêm nay anh ấy mới về thành phố A nhưng phải đi Maldives luôn cho nên không có cơ hội mời cậu ăn cơm. Nếu cậu không phiền thì tiện đi cùng ăn bữa cơm rau dưa đi!"
"Không cần đâu! Mọi người đi đi!"
Nụ cười của Ninh Hạo ấm áp như ngọc khiến cho Cố Nhiên không thể chán ghét thậm chí còn thưởng thức cậu.
Nhưng mà, nếu Ninh Hạo không ưu tú như vậy thì sao có thể trở thành tình địch của hai anh em anh được chứ?
"Nếu không phải. . . . . . Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè!" Cố Nhiên cười nói.
"Giai Tuệ là cô gái tốt, đừng phụ lòng cô ấy!" Ninh Hạo uyển chuyển thể hiện lập trường của bản thân, phân rõ giới tuyến với Giai Tuệ.
"Vấn đề hiện tại không phải là tôi phụ lòng cô ấy hay không mà cô ấy có chấp nhận tôi hay không! Lãng tử tình trường cũng có lúc gặp khó khăn!" Cố Nhiên bất đắc dĩ nhún vai.
"Cũng không phải là chuyện gì xấu. Ít nhất cũng khiến anh biết cách trân trọng người ta!" Ninh Hạo rất thành thục nhìn Cố Nhiên, nói một câu không hề giống cậu nhóc 18 tuổi.
"Có lý!" Cố Nhiên vỗ vai Ninh Hạo, xoay người ngồi vào chỗ tay lái.
Ninh Hạo vẫy tay với bọn họ, rồi đi về phía xe mình.
Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo đi vào xe, rồi đi mất mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu. Lời nói của mẹ cô vẫn nhớ ở trong lòng. Nhưng mà có đôi khi cô vẫn không thể kiềm chế, thậm chí bị Ninh Hạo hấp dẫn. Để rồi sau cùng bị cảm giác tự ti hành hạ.
Cố Nhiên nhìn cô một cái, đột nhiên vươn người sang. Thấy bộ dạng đề phòng của Vương Giai Tuệ, anh giúp cô thắt lại dây an toàn.
"Sợ anh như vậy sao? Anh cũng không phải là sói dữ!" Cố Nhiên nháy mắt mấy cái với Vương Giai Tuệ.
Mặt Vương Giai Tuệ hồng lên, cô cố gắng trấn tĩnh nói: "Bác sĩ Mông Cổ, lái xe tử tế đi!"
Cố Nhiên ngồi lại về phía ghế lái, thắt chặt dây an toàn rồi buồn bã thở dài: "Ở cả thành phố A này, dám gọi anh là bác sĩ Mông Cổ chỉ có một mình em thôi!"
Vương Giai Tuệ đắc ý, nhếch mi với Cố Nhiên.
"Em có thể lên mặt!" Cố Nhiên thoải mái cười lớn, lái xe đi.
"Cố Nhiên, anh muốn hẹn hò với Giai Tuệ, em sẽ không làm bóng đèn đâu! Cứ đưa em về nhà trước đi!" Tiếu Nhiễm ngồi phía sau, vô lưng ghế của Cố Nhiên, cười nói.
"Về nhà? Nhà nào bây giờ?" Cố Nhiên nhìn Tiếu Nhiễm qua gương chiếu hậu, trong mắt đều là vẻ trêu chọc.
"Anh nói thử xem!" Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
"Anh trai em nói 8h hơn phải ra sân bay không sẽ muộn!" Cố Nhiên cười nói, "Cho nên, không để anh trai mắng em, em phải lấp đầy dạ dày chị đã! Em nghe nói ở đường XX có mở một nhà hàng, toàn món ăn gia đình, đủ dĩnh dưỡng!"
"Hai người không chê em phiền chứ?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi. "Em là bóng đèn 2000 W đó!"
"Tiếu Nhiễm!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt, sẵng giọng. Đối với cô, Cố Nhiên chỉ là một bác sĩ. Có thể quan hệ giữa hai người có chút thân thiết, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
"Anh trai anh bảo anh tới đón em? Sao em cảm giác giống như là mình là người bị cho đi nhờ ý nhỉ?" Tiếu Nhiễm cố ý làm ra vẻ bất mãn hỏi.
"Đúng là như thế mà! Cảm giác của chị thật chuẩn nha!" Cố Nhiên dùng sức vỗ gáy Tiếu Nhiễm, không kiềm chế mà cười to.
"Ôi! Anh chẳng có chút khiêm tốn nào cả?" Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Cố Nhiên.
"Đó là bản tính rồi, khiêm tốn không giải quyết được vấn đề!" Cố Nhiên mở cửa, nói với Tiếu Nhiễm, "Lên xe đi!"
Tiếu Nhiễm nhìn Ninh Hạo vẫn trầm mặc ở bên cạnh, xấu hổ nói với cậu: "Lớp trưởng, cảm ơn bạn! Mình ngồi xe của Cố Nhiên về là được rồi!"
"Đi đi!" Ninh Hạo mỉm cười nói.
"Vậy nha!...Bye!" Tiếu Nhiễm vẫy tay với Ninh Hạo rồi ngồi vào chiếc Audi của Cố Nhiên.
Cố Nhiên đi đến trước mặt Ninh Hạo, nắm tay cậu một cái: "Tôi nghe anh trai nói điểm thi của chị dâu nhỏ không tệ, bảo tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ chị dâu nhỏ. Đêm nay anh ấy mới về thành phố A nhưng phải đi Maldives luôn cho nên không có cơ hội mời cậu ăn cơm. Nếu cậu không phiền thì tiện đi cùng ăn bữa cơm rau dưa đi!"
"Không cần đâu! Mọi người đi đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười của Ninh Hạo ấm áp như ngọc khiến cho Cố Nhiên không thể chán ghét thậm chí còn thưởng thức cậu.
Nhưng mà, nếu Ninh Hạo không ưu tú như vậy thì sao có thể trở thành tình địch của hai anh em anh được chứ?
"Nếu không phải. . . . . . Có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn bè!" Cố Nhiên cười nói.
"Giai Tuệ là cô gái tốt, đừng phụ lòng cô ấy!" Ninh Hạo uyển chuyển thể hiện lập trường của bản thân, phân rõ giới tuyến với Giai Tuệ.
"Vấn đề hiện tại không phải là tôi phụ lòng cô ấy hay không mà cô ấy có chấp nhận tôi hay không! Lãng tử tình trường cũng có lúc gặp khó khăn!" Cố Nhiên bất đắc dĩ nhún vai.
"Cũng không phải là chuyện gì xấu. Ít nhất cũng khiến anh biết cách trân trọng người ta!" Ninh Hạo rất thành thục nhìn Cố Nhiên, nói một câu không hề giống cậu nhóc 18 tuổi.
"Có lý!" Cố Nhiên vỗ vai Ninh Hạo, xoay người ngồi vào chỗ tay lái.
Ninh Hạo vẫy tay với bọn họ, rồi đi về phía xe mình.
Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo đi vào xe, rồi đi mất mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu. Lời nói của mẹ cô vẫn nhớ ở trong lòng. Nhưng mà có đôi khi cô vẫn không thể kiềm chế, thậm chí bị Ninh Hạo hấp dẫn. Để rồi sau cùng bị cảm giác tự ti hành hạ.
Cố Nhiên nhìn cô một cái, đột nhiên vươn người sang. Thấy bộ dạng đề phòng của Vương Giai Tuệ, anh giúp cô thắt lại dây an toàn.
"Sợ anh như vậy sao? Anh cũng không phải là sói dữ!" Cố Nhiên nháy mắt mấy cái với Vương Giai Tuệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Vương Giai Tuệ hồng lên, cô cố gắng trấn tĩnh nói: "Bác sĩ Mông Cổ, lái xe tử tế đi!"
Cố Nhiên ngồi lại về phía ghế lái, thắt chặt dây an toàn rồi buồn bã thở dài: "Ở cả thành phố A này, dám gọi anh là bác sĩ Mông Cổ chỉ có một mình em thôi!"
Vương Giai Tuệ đắc ý, nhếch mi với Cố Nhiên.
"Em có thể lên mặt!" Cố Nhiên thoải mái cười lớn, lái xe đi.
"Cố Nhiên, anh muốn hẹn hò với Giai Tuệ, em sẽ không làm bóng đèn đâu! Cứ đưa em về nhà trước đi!" Tiếu Nhiễm ngồi phía sau, vô lưng ghế của Cố Nhiên, cười nói.
"Về nhà? Nhà nào bây giờ?" Cố Nhiên nhìn Tiếu Nhiễm qua gương chiếu hậu, trong mắt đều là vẻ trêu chọc.
"Anh nói thử xem!" Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
"Anh trai em nói 8h hơn phải ra sân bay không sẽ muộn!" Cố Nhiên cười nói, "Cho nên, không để anh trai mắng em, em phải lấp đầy dạ dày chị đã! Em nghe nói ở đường XX có mở một nhà hàng, toàn món ăn gia đình, đủ dĩnh dưỡng!"
"Hai người không chê em phiền chứ?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi. "Em là bóng đèn 2000 W đó!"
"Tiếu Nhiễm!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt, sẵng giọng. Đối với cô, Cố Nhiên chỉ là một bác sĩ. Có thể quan hệ giữa hai người có chút thân thiết, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro