Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Người thần bí
Tứ thục
2024-07-24 08:52:52
Tiếu Lạc lấy di động, gửi tin nhắn cho Ninh Hạo: Anh Ninh Hạo, cùng ăn một bữa cơm được không?
Ninh Hạo nhìn thấy tin nhắn, đạm mạc nhấp môi dưới: Có việc gì.
Tiếu Lạc: Ngày mai?
Ninh Hạo nhìn thấy tin nhắn, không hờn giận nhíu mày: Cũng có việc.
Tiếu Lạc: Chừng nào thì anh rảnh?
Ninh Hạo giận tái mặt, lạnh lùng trả lời: Cũng chưa biết.
Tiếu Lạc: (vẻ mặt thương tâm) Anh Ninh Hạo, anh cực kỳ chán ghét em sao?
Ninh Hạo: Em là em gái của Tiếu Nhiễm.
Sau khi trả lời, anh liền cho tên cô vào sổ đen, không tiếp nhận tin tức của cô nữa.
Tâm tư của Tiếu Lạc anh biết, anh không nghĩ chỉ vì để đối phó với ba mà tiếp cận với Tiếu Lạc.
ở bên kia, Tiếu Lạc nổi giận ném điện thoại lên ghế ngồi trước.
Dương Nguyệt Quyên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Làm sao thế?”
“Ninh Hạo không để ý tới con.” Tiếu Lạc buồn bực nói.
“Nếu trước mặt con có một viên kim cương và một miếng ngọc Zirconium, con sẽ chọn cái gì?”
“Đương nhiên là kim cương.” Tiếu Lạc không chút do dự trả lời.
“Nhưng muốn chọn Kim cương, con phải xông vào mười cửa ải khó khăn, có một cửa không qua được thì cái gì con cũng không lấy được. Nhưng nếu chọn ngọc, cửa nào con không thể xông qua được, có thể trực tiếp lấy đi, con vẫn còn chọn kim cương sao?”
“Mẹ, mẹ đang nói cho con biết người đàn ông ưu tú như Ninh Hạo, dù nhiều khó khăn con cũng nên kiên trì tiếp sao?” Tiếu Lạc lập tức hiểu thấu, cười hỏi.
“Thông minh!” Dương nGuyệt Quyên cưng chiều xoa mặt con gái.
....
Tiếu Bằng Trình vội vàng công tác, mệt mỏi xoa nhẹ trán,hỏi thư ký đứng sau: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi.”
“Đã sáu giờ rưỡi rồi hả?” Tiếu Bằng Trình kinh ngạc chuyển động ghế dựa nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đèn rực rỡ mới lên, trăng sáng sao thưa, lộ ra một cỗ yên lặng. anh lập tức khoát tay với thư ký: “Cô có thể tan tầm rồi, tôi muốn ở đây một lát!”
“Anh cũng nên về nhà sớm một chút!” Thư ký nói xong, liền thu dọn vài thứ rồi rời đi.
Tiếu Bằng Trình cô độc ngồi ở chỗ đó, nhớ đến Tiếu Nhiễm, nhớ lại vợ trước, nhớ đến Cố Mạc....
Thư ký vừa rời đi đột nhiên trở về, sắc mặt khẩn trương nói với Tiếu Bằng Trình: “Tiếu tổng, có người muốn gặp anh, đã đợi ở dưới tầng hai tiếng rồi. Tôi nghe anh ta nói là giọng đông bắc, liền tự nghĩ muốn dẫn tới gặp anh.”
“Đông Bắc, cô gọi cậu ta vào đi.” Tiếu Bằng Trình nhanh chóng đứng lên.
Thư ký nhìn người đàn ông xa lạ đi vào văn phòng tổng giám đốc, cũng không rời đi, mà là cùng ở bên ngoài. Tổng giám đốc vừa mới nhìn thấy người đàn ông đó, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
....
“Thật sự không cần chúng ta ngồi cùng sao?” Cố Nhiên ló ra khỏi cửa xe, cười hỏi Tiếu Nhiễm
“Thật sự không cần!” Tiếu Nhiễm cười khoát tay với Cố Nhiên: “Anh nhanh đưa Giai Tuệ về nhà đi. Đừng lo lắng cho em.”
“Anhd dưa Giai Tuệ về rồi đón các em.” Cố Nhiên kéo cửa xe xuống, cười với Tiếu Nhiễm.
“ Cũng được!” Tiếu Nhiễm cúi đầu cười, vẫy tay với hai người qua cửa kính xe: “Đi nhanh đi, xe sau chờ đến sốt ruột rồi.”
Nhìn xe Cố Nhiên đi xa, Tiếu Nhiễm giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
Tuy ăn cơm xong đã lâu, nhưng đến sân bay còn chưa đến bảy giờ,
Xem ra còn phải đợi hơn một giờ.
Tiếu Nhiễm đi vào sảnh, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu chơi trò chơi.
Lúc ấy chỉ còn tám phút nữa, cô để điện thoại vào túi, đi đến cửa an ninh.
Còn chưa đến nơi, tay cô đã bị một người nắm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người cầm tay mình: “Ba?”
Ninh Hạo nhìn thấy tin nhắn, đạm mạc nhấp môi dưới: Có việc gì.
Tiếu Lạc: Ngày mai?
Ninh Hạo nhìn thấy tin nhắn, không hờn giận nhíu mày: Cũng có việc.
Tiếu Lạc: Chừng nào thì anh rảnh?
Ninh Hạo giận tái mặt, lạnh lùng trả lời: Cũng chưa biết.
Tiếu Lạc: (vẻ mặt thương tâm) Anh Ninh Hạo, anh cực kỳ chán ghét em sao?
Ninh Hạo: Em là em gái của Tiếu Nhiễm.
Sau khi trả lời, anh liền cho tên cô vào sổ đen, không tiếp nhận tin tức của cô nữa.
Tâm tư của Tiếu Lạc anh biết, anh không nghĩ chỉ vì để đối phó với ba mà tiếp cận với Tiếu Lạc.
ở bên kia, Tiếu Lạc nổi giận ném điện thoại lên ghế ngồi trước.
Dương Nguyệt Quyên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Làm sao thế?”
“Ninh Hạo không để ý tới con.” Tiếu Lạc buồn bực nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu trước mặt con có một viên kim cương và một miếng ngọc Zirconium, con sẽ chọn cái gì?”
“Đương nhiên là kim cương.” Tiếu Lạc không chút do dự trả lời.
“Nhưng muốn chọn Kim cương, con phải xông vào mười cửa ải khó khăn, có một cửa không qua được thì cái gì con cũng không lấy được. Nhưng nếu chọn ngọc, cửa nào con không thể xông qua được, có thể trực tiếp lấy đi, con vẫn còn chọn kim cương sao?”
“Mẹ, mẹ đang nói cho con biết người đàn ông ưu tú như Ninh Hạo, dù nhiều khó khăn con cũng nên kiên trì tiếp sao?” Tiếu Lạc lập tức hiểu thấu, cười hỏi.
“Thông minh!” Dương nGuyệt Quyên cưng chiều xoa mặt con gái.
....
Tiếu Bằng Trình vội vàng công tác, mệt mỏi xoa nhẹ trán,hỏi thư ký đứng sau: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi.”
“Đã sáu giờ rưỡi rồi hả?” Tiếu Bằng Trình kinh ngạc chuyển động ghế dựa nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đèn rực rỡ mới lên, trăng sáng sao thưa, lộ ra một cỗ yên lặng. anh lập tức khoát tay với thư ký: “Cô có thể tan tầm rồi, tôi muốn ở đây một lát!”
“Anh cũng nên về nhà sớm một chút!” Thư ký nói xong, liền thu dọn vài thứ rồi rời đi.
Tiếu Bằng Trình cô độc ngồi ở chỗ đó, nhớ đến Tiếu Nhiễm, nhớ lại vợ trước, nhớ đến Cố Mạc....
Thư ký vừa rời đi đột nhiên trở về, sắc mặt khẩn trương nói với Tiếu Bằng Trình: “Tiếu tổng, có người muốn gặp anh, đã đợi ở dưới tầng hai tiếng rồi. Tôi nghe anh ta nói là giọng đông bắc, liền tự nghĩ muốn dẫn tới gặp anh.”
“Đông Bắc, cô gọi cậu ta vào đi.” Tiếu Bằng Trình nhanh chóng đứng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư ký nhìn người đàn ông xa lạ đi vào văn phòng tổng giám đốc, cũng không rời đi, mà là cùng ở bên ngoài. Tổng giám đốc vừa mới nhìn thấy người đàn ông đó, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
....
“Thật sự không cần chúng ta ngồi cùng sao?” Cố Nhiên ló ra khỏi cửa xe, cười hỏi Tiếu Nhiễm
“Thật sự không cần!” Tiếu Nhiễm cười khoát tay với Cố Nhiên: “Anh nhanh đưa Giai Tuệ về nhà đi. Đừng lo lắng cho em.”
“Anhd dưa Giai Tuệ về rồi đón các em.” Cố Nhiên kéo cửa xe xuống, cười với Tiếu Nhiễm.
“ Cũng được!” Tiếu Nhiễm cúi đầu cười, vẫy tay với hai người qua cửa kính xe: “Đi nhanh đi, xe sau chờ đến sốt ruột rồi.”
Nhìn xe Cố Nhiên đi xa, Tiếu Nhiễm giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
Tuy ăn cơm xong đã lâu, nhưng đến sân bay còn chưa đến bảy giờ,
Xem ra còn phải đợi hơn một giờ.
Tiếu Nhiễm đi vào sảnh, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu chơi trò chơi.
Lúc ấy chỉ còn tám phút nữa, cô để điện thoại vào túi, đi đến cửa an ninh.
Còn chưa đến nơi, tay cô đã bị một người nắm lấy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người cầm tay mình: “Ba?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro