Anh sốt rồi
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Khe hở đầy máu trên bụng của người đàn ông được bôi lớp thuốc thật dày đã đóng vảy, xoay cô nửa vòng rồi về cạnh chuồng voi, hắn dùng răng cắn một đầu miếng gạc xé toạc ra, đầu còn lại nhét vào tay Thẩm Chi: “Cầm lấy.”
Hắn tự băng bó qua loa mấy chỗ khá nghiêm trọng trên người, lúc này đầu óc đã bắt đầu choáng váng, ra tay không biết chừng mực, gồng đến nỗi máu dưới da thịt lại chảy ra hắn cũng không thèm để ý.
“Theo tôi về.”
Hai người gần kề nhau đến mức Thẩm Chi có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của Vu Ngật, cả người nóng như cái bàn là, ra sức hấp thụ cảm giác mát lạnh trên người cô.
“Anh sốt rồi.”
Móc voi, roi voi đều dính biết bao nhiêu máu động vật, Thẩm Chi không nghĩ tới tên cầm đầu săn trộm lại có ý tốt đến mức sẽ khử trùng, ngăn ngừa lây nhiễm cho một kẻ không tuân lệnh trước khi ra tay.
Chiếc chìa khóa bị chính cô vứt đi vẫn còn nằm trong góc tối không ai để tâm tới, cô đang cân nhắc khả năng tự mình hạ gục một người đàn ông đang sốt.
“Ừ.” Mắt của Vu Ngật trong đêm sáng đến rợn người: “Tôi biết.”
“Có điều không có vấn đề gì, ngủ một giấc là ổn.”
Thẩm Chi chợt có một ý nghĩ: “Anh có ý gì… ?”
Đôi môi mỏng người đàn ông lộ ra một sự suy yếu không bình thường, nhưng chuyển động tay có chút mơ hồ, dễ dàng bế ngang cô gái lên: “Ý tôi là, trên đất lạnh, đi chân không lại bẩn—— Chúng ta quay về rửa đi.”
“Tôi vừa cứu em một lần, Thẩm Chi, em phải trả công chứ.” Vu Ngật không nặng không nhẹ véo mông đối phương: “Xem như là cái giá cho việc em không nghe lời, không tin tưởng tôi.”
Chỉ cách vài cái lan can sắt, Cites lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cặp mắt đen trơn nhẵn đó nhìn Thẩm Chi, thấy rõ tất cả.
“Nếu em không muốn đi, vậy chúng ta ở trong này?”
Sự suy yếu khác thường đó như thể chỉ là ảo giác xuất thần của Thẩm Chi.
Vu Ngật không đưa cô về phòng, ngược lại còn thừa dịp đêm khuya vắng người, hắn lại ôm cô gái trong lòng đi về phía nhà tắm trên tầng hai.
Hắn vẫn nhớ đến thương tích trên người mình, nên không cởi ra một mảnh áo nào. Trái lại chẳng mấy chốc đã cởi Thẩm Chi hết sạch, nước nóng dội từ trên đỉnh đầu, hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bàn chân lạnh giá của cô gái trong tay, chà xát để rửa sạch bùn bẩn.
Nhiệt độ trong nhà tắm lập tức bốc hơi, Thẩm Chi gần như không phân biệt được ai là người nóng hơn, cô hay là Vu Ngật.
“Chẳng trách người xưa lại nói ‘Vớ lưới sinh ra hương thơm vô tận’.” Người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên bàn chân mềm mịn, khiến toàn thân cô gái run rẩy: “Chi Chi đã sinh ra đã có đôi chân đẹp rồi.”
Hắn không thường làm vậy, phần lớn đều quất bướm, cưỡng ép Thẩm Chi quỳ mọp xuống, mang dáng vẻ xin tha, tâm trí cô gái bị hỗn loạn bởi tiếng nước tí tách khuấy động rối tung lên.
Cô nghe thấy giọng của chính mình: “Hóa ra tên giết người khét tiếng này cũng biết chuyện thời Trung Quốc cổ đại.”
Vu Ngật bắt lấy bắp chân đang muốn rút lui lại của cô gái, cách một lớp vải quần mỏng tang, hắn ấn bàn chân nhỏ đã rửa sạch kia lên dương vật.
“Cũng giống như em thôi, tôi sinh ra tại Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc.”
“Vậy anh…”
Cô muốn hỏi, sau đó thì sao?
Tại sao lại tiến vào chợ đen?
“Em sẽ không muốn biết đâu.”
Người đàn ông thong thả chậm rãi nhéo vào mắt cá chân của cô, bảo nó trấn an con quái thú khổng lồ đang ẩn nấp, lòng bàn chân cọ vào dương vật ngày càng muốn nóng hơn trước, Thẩm Chi đứng có hơi không vững.
Thật sự là chỗ nào cũng có thể chơi, một cánh cửa thoáng mở trong chuyện nam nữ bởi người thủy thủ cầm lái đã từng không biết gì về chuyện đời, dẫn dắt cô về phía vực thẳm của dục vọng.
Có một chiếc khóa kéo nhỏ giấu trong đũng quần quân đội, mỗi lần lòng bàn chân chạm tới là sẽ phát giác rùng mình, xoắn theo vân da mông và chân, tần suất tăng dần, cọ đến nỗi chân mềm thành một mảng đỏ.
Đôi mắt của Vu Ngật sáng rực, trong mắt dày đặc như mực: “Đau không?”
*
Khe hở đầy máu trên bụng của người đàn ông được bôi lớp thuốc thật dày đã đóng vảy, xoay cô nửa vòng rồi về cạnh chuồng voi, hắn dùng răng cắn một đầu miếng gạc xé toạc ra, đầu còn lại nhét vào tay Thẩm Chi: “Cầm lấy.”
Hắn tự băng bó qua loa mấy chỗ khá nghiêm trọng trên người, lúc này đầu óc đã bắt đầu choáng váng, ra tay không biết chừng mực, gồng đến nỗi máu dưới da thịt lại chảy ra hắn cũng không thèm để ý.
“Theo tôi về.”
Hai người gần kề nhau đến mức Thẩm Chi có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của Vu Ngật, cả người nóng như cái bàn là, ra sức hấp thụ cảm giác mát lạnh trên người cô.
“Anh sốt rồi.”
Móc voi, roi voi đều dính biết bao nhiêu máu động vật, Thẩm Chi không nghĩ tới tên cầm đầu săn trộm lại có ý tốt đến mức sẽ khử trùng, ngăn ngừa lây nhiễm cho một kẻ không tuân lệnh trước khi ra tay.
Chiếc chìa khóa bị chính cô vứt đi vẫn còn nằm trong góc tối không ai để tâm tới, cô đang cân nhắc khả năng tự mình hạ gục một người đàn ông đang sốt.
“Ừ.” Mắt của Vu Ngật trong đêm sáng đến rợn người: “Tôi biết.”
“Có điều không có vấn đề gì, ngủ một giấc là ổn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Chi chợt có một ý nghĩ: “Anh có ý gì… ?”
Đôi môi mỏng người đàn ông lộ ra một sự suy yếu không bình thường, nhưng chuyển động tay có chút mơ hồ, dễ dàng bế ngang cô gái lên: “Ý tôi là, trên đất lạnh, đi chân không lại bẩn—— Chúng ta quay về rửa đi.”
“Tôi vừa cứu em một lần, Thẩm Chi, em phải trả công chứ.” Vu Ngật không nặng không nhẹ véo mông đối phương: “Xem như là cái giá cho việc em không nghe lời, không tin tưởng tôi.”
Chỉ cách vài cái lan can sắt, Cites lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Cặp mắt đen trơn nhẵn đó nhìn Thẩm Chi, thấy rõ tất cả.
“Nếu em không muốn đi, vậy chúng ta ở trong này?”
Sự suy yếu khác thường đó như thể chỉ là ảo giác xuất thần của Thẩm Chi.
Vu Ngật không đưa cô về phòng, ngược lại còn thừa dịp đêm khuya vắng người, hắn lại ôm cô gái trong lòng đi về phía nhà tắm trên tầng hai.
Hắn vẫn nhớ đến thương tích trên người mình, nên không cởi ra một mảnh áo nào. Trái lại chẳng mấy chốc đã cởi Thẩm Chi hết sạch, nước nóng dội từ trên đỉnh đầu, hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bàn chân lạnh giá của cô gái trong tay, chà xát để rửa sạch bùn bẩn.
Nhiệt độ trong nhà tắm lập tức bốc hơi, Thẩm Chi gần như không phân biệt được ai là người nóng hơn, cô hay là Vu Ngật.
“Chẳng trách người xưa lại nói ‘Vớ lưới sinh ra hương thơm vô tận’.” Người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên bàn chân mềm mịn, khiến toàn thân cô gái run rẩy: “Chi Chi đã sinh ra đã có đôi chân đẹp rồi.”
Hắn không thường làm vậy, phần lớn đều quất bướm, cưỡng ép Thẩm Chi quỳ mọp xuống, mang dáng vẻ xin tha, tâm trí cô gái bị hỗn loạn bởi tiếng nước tí tách khuấy động rối tung lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghe thấy giọng của chính mình: “Hóa ra tên giết người khét tiếng này cũng biết chuyện thời Trung Quốc cổ đại.”
Vu Ngật bắt lấy bắp chân đang muốn rút lui lại của cô gái, cách một lớp vải quần mỏng tang, hắn ấn bàn chân nhỏ đã rửa sạch kia lên dương vật.
“Cũng giống như em thôi, tôi sinh ra tại Trung Quốc, lớn lên ở Trung Quốc.”
“Vậy anh…”
Cô muốn hỏi, sau đó thì sao?
Tại sao lại tiến vào chợ đen?
“Em sẽ không muốn biết đâu.”
Người đàn ông thong thả chậm rãi nhéo vào mắt cá chân của cô, bảo nó trấn an con quái thú khổng lồ đang ẩn nấp, lòng bàn chân cọ vào dương vật ngày càng muốn nóng hơn trước, Thẩm Chi đứng có hơi không vững.
Thật sự là chỗ nào cũng có thể chơi, một cánh cửa thoáng mở trong chuyện nam nữ bởi người thủy thủ cầm lái đã từng không biết gì về chuyện đời, dẫn dắt cô về phía vực thẳm của dục vọng.
Có một chiếc khóa kéo nhỏ giấu trong đũng quần quân đội, mỗi lần lòng bàn chân chạm tới là sẽ phát giác rùng mình, xoắn theo vân da mông và chân, tần suất tăng dần, cọ đến nỗi chân mềm thành một mảng đỏ.
Đôi mắt của Vu Ngật sáng rực, trong mắt dày đặc như mực: “Đau không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro