Em Nói Dối, Em...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Chỉ bằng một lực kéo nhẹ từ chủ nhân, đôi cánh chim đang vỗ phành phạch kia trở nên cứng ngắc, chỉ có thể bất lực kêu gào trong đau thương rồi bay về lồng.
“Anh cảm thấy trêu đùa tôi vui lắm sao?”
Không phải.
Việc mất máu làm trước mắt Vu Ngật biến thành từng đợt màu đen, hắn đã không còn giả vờ mạnh mẽ như lúc hắn kiên quyết chống lại lũ chó săn ban nãy nữa.
“Nếu giết tôi, có lẽ bây giờ em đã trốn được rồi.”
Đầu ngón tay thô ráp xoa nắn chiếc cằm nhọn của cô gái, nhìn chằm chằm vào chỗ đó đang dần đỏ ửng.
“Sao không làm vậy?”
“Tôi không muốn trở thành tên giết người như anh.”
“Em nói dối.” Trong mắt người đàn ông phảng phất như tràn ngập vẻ mê ly: “Em không nỡ rời xa tôi, Thẩm Chi.”
Hắn lại ôm người vào lòng, bất chấp sự giãy giụa của đối phương, hơi thở ám muội quyến luyến quyện vào nhau làm không khí nóng hừng hực trở nên loãng đi.
Giống như một giáo viên dẫn dắt từng bước một——
“Làm việc thì đừng chừa lại đường sống. Nếu em mềm lòng, nó sẽ trở thành con dao để kẻ khác dùng để chống lại em.”
Cơ thể Vu Ngật nóng lên dị thường, hắn lại nâng cằm cô gái, nụ hôn kéo dài lại chuyển thành cắn xé rất thô bạo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hắn không có cách nào để đè nén ham muốn chiếm hữu đang sục sôi nơi đáy lòng, trong mắt khảm sâu sự cuồng loạn không bình thường.
Cites ở phía sau nhẹ nhấc chân voi lên, muốn lợi dụng ít thời gian này chuồn đi——
“Đi đâu đó?”
Súng đã lên đạn, nhưng chưa bóp cò.
Mái tóc vàng của K bị gió thổi tán loạn trong màn đêm, trong đôi mắt màu xanh kia tràn đầy ý cười.
“Vu, cậu đúng thật là… Càng ngày càng khiến tôi thất vọng.”
Họng súng sâu hoắm di chuyển từ cơ thể voi sang người Thẩm Chi, dừng lại vài giây, cuối cùng lại chĩa vào Vu Ngật.
“Ai cho tôi biết, là ai đã thả nó ra?”
Ngón tay Thẩm Chi lo lắng thọc vào lòng bàn tay hắn.
“Là tôi.” Giọng Vu Ngật bình tĩnh: “Chìa khóa trong tay tôi.”
“Lý do.”
“Voi châu Phi đòi hỏi phải có không gian di chuyển để phát triển. Anh nhốt nó lại như vậy, sẽ không đạt được thứ mình muốn.”
Đối phương nhẹ nâng họng súng: “Vậy nếu nó chạy thì sao?”
“Không đâu.” Giọng của người đàn ông đột nhiên có chút nghiêm túc, khó để phân biệt là lời khen chân thành hay mỉa mai: “Trong chợ đen, đâu đâu cũng có tai mắt của anh.”
Tiếng cười của K khá hưởng thụ, lại chĩa súng về phía Cites: “Mày thấy sao hả?”
Cặp mắt voi vốn đang đầy tuyệt vọng và sợ hãi từ lúc bị tống vào trại giam đã bắt đầu ươn ướt, nó quay lại nhìn vào mắt Thẩm Chi.
“Bịch, bịch, bịch.”
Tiếng bước chân thận trọng, nó từ từ tiến lại gần khẩu súng săn kia.
Một tay K đặt lên cò súng, cười không ngớt.
Khi một người một voi chỉ còn vài giây nữa là va chạm với nhau, chân voi thoắt cái xoay sang hướng ngược lại, hướng về phía chiếc lồng sắt giam giữ nó, tước đoạt tự do của nó.
Chỉ bằng một dáng hình thấp bé, Cites lại chui trở về lồng sắt, cái vòi voi mập mạp dùng sức nhẹ móc vào một góc cửa lồng sắt——
Cánh cửa lồng vốn dĩ đang mở toang lại phát ra âm thanh “cạch” một tiếng giòn giã.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó quay lưng đi, cái đầu voi to bự nằm sấp xuống, như đã thấm mệt, không còn muốn ngẩng đầu nhìn loài người nữa.
Tên lính đánh thuê nọ phản ứng nhanh bước sang, đi tới trước mặt Vu Ngật: “Chìa khóa.”
Chiếc chìa khóa dính máu kia lại lần nữa được trả về ổ khóa, chốt khóa cụp xuống, trò đùa cũng hạ màn.
K không nhìn Vu Ngật nữa, hắn ta cất súng, liếc nhìn Cites lần cuối: “Thú vị đây.”
Là vì bảo vệ cô nên mới cam tâm tình nguyện tự nhốt mình lại sao?
“Chẳng qua chỉ là súc vật thôi.”
Chiếc chân giả bằng kim loại giẫm xuống đất đi ra ngoài, giẫm nát giấc mộng trốn thoát bị cắt ngang của Thẩm Chi: “Nếu cậu không quản thúc được con chim hoàng yến của mình, sao không đưa cho tôi đây, tôi dạy giúp cậu.”
Một bên cánh tay của Thẩm Chi vẫn đang bị Vu Ngật nắm trong tay.
*
Chỉ bằng một lực kéo nhẹ từ chủ nhân, đôi cánh chim đang vỗ phành phạch kia trở nên cứng ngắc, chỉ có thể bất lực kêu gào trong đau thương rồi bay về lồng.
“Anh cảm thấy trêu đùa tôi vui lắm sao?”
Không phải.
Việc mất máu làm trước mắt Vu Ngật biến thành từng đợt màu đen, hắn đã không còn giả vờ mạnh mẽ như lúc hắn kiên quyết chống lại lũ chó săn ban nãy nữa.
“Nếu giết tôi, có lẽ bây giờ em đã trốn được rồi.”
Đầu ngón tay thô ráp xoa nắn chiếc cằm nhọn của cô gái, nhìn chằm chằm vào chỗ đó đang dần đỏ ửng.
“Sao không làm vậy?”
“Tôi không muốn trở thành tên giết người như anh.”
“Em nói dối.” Trong mắt người đàn ông phảng phất như tràn ngập vẻ mê ly: “Em không nỡ rời xa tôi, Thẩm Chi.”
Hắn lại ôm người vào lòng, bất chấp sự giãy giụa của đối phương, hơi thở ám muội quyến luyến quyện vào nhau làm không khí nóng hừng hực trở nên loãng đi.
Giống như một giáo viên dẫn dắt từng bước một——
“Làm việc thì đừng chừa lại đường sống. Nếu em mềm lòng, nó sẽ trở thành con dao để kẻ khác dùng để chống lại em.”
Cơ thể Vu Ngật nóng lên dị thường, hắn lại nâng cằm cô gái, nụ hôn kéo dài lại chuyển thành cắn xé rất thô bạo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không có cách nào để đè nén ham muốn chiếm hữu đang sục sôi nơi đáy lòng, trong mắt khảm sâu sự cuồng loạn không bình thường.
Cites ở phía sau nhẹ nhấc chân voi lên, muốn lợi dụng ít thời gian này chuồn đi——
“Đi đâu đó?”
Súng đã lên đạn, nhưng chưa bóp cò.
Mái tóc vàng của K bị gió thổi tán loạn trong màn đêm, trong đôi mắt màu xanh kia tràn đầy ý cười.
“Vu, cậu đúng thật là… Càng ngày càng khiến tôi thất vọng.”
Họng súng sâu hoắm di chuyển từ cơ thể voi sang người Thẩm Chi, dừng lại vài giây, cuối cùng lại chĩa vào Vu Ngật.
“Ai cho tôi biết, là ai đã thả nó ra?”
Ngón tay Thẩm Chi lo lắng thọc vào lòng bàn tay hắn.
“Là tôi.” Giọng Vu Ngật bình tĩnh: “Chìa khóa trong tay tôi.”
“Lý do.”
“Voi châu Phi đòi hỏi phải có không gian di chuyển để phát triển. Anh nhốt nó lại như vậy, sẽ không đạt được thứ mình muốn.”
Đối phương nhẹ nâng họng súng: “Vậy nếu nó chạy thì sao?”
“Không đâu.” Giọng của người đàn ông đột nhiên có chút nghiêm túc, khó để phân biệt là lời khen chân thành hay mỉa mai: “Trong chợ đen, đâu đâu cũng có tai mắt của anh.”
Tiếng cười của K khá hưởng thụ, lại chĩa súng về phía Cites: “Mày thấy sao hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cặp mắt voi vốn đang đầy tuyệt vọng và sợ hãi từ lúc bị tống vào trại giam đã bắt đầu ươn ướt, nó quay lại nhìn vào mắt Thẩm Chi.
“Bịch, bịch, bịch.”
Tiếng bước chân thận trọng, nó từ từ tiến lại gần khẩu súng săn kia.
Một tay K đặt lên cò súng, cười không ngớt.
Khi một người một voi chỉ còn vài giây nữa là va chạm với nhau, chân voi thoắt cái xoay sang hướng ngược lại, hướng về phía chiếc lồng sắt giam giữ nó, tước đoạt tự do của nó.
Chỉ bằng một dáng hình thấp bé, Cites lại chui trở về lồng sắt, cái vòi voi mập mạp dùng sức nhẹ móc vào một góc cửa lồng sắt——
Cánh cửa lồng vốn dĩ đang mở toang lại phát ra âm thanh “cạch” một tiếng giòn giã.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó quay lưng đi, cái đầu voi to bự nằm sấp xuống, như đã thấm mệt, không còn muốn ngẩng đầu nhìn loài người nữa.
Tên lính đánh thuê nọ phản ứng nhanh bước sang, đi tới trước mặt Vu Ngật: “Chìa khóa.”
Chiếc chìa khóa dính máu kia lại lần nữa được trả về ổ khóa, chốt khóa cụp xuống, trò đùa cũng hạ màn.
K không nhìn Vu Ngật nữa, hắn ta cất súng, liếc nhìn Cites lần cuối: “Thú vị đây.”
Là vì bảo vệ cô nên mới cam tâm tình nguyện tự nhốt mình lại sao?
“Chẳng qua chỉ là súc vật thôi.”
Chiếc chân giả bằng kim loại giẫm xuống đất đi ra ngoài, giẫm nát giấc mộng trốn thoát bị cắt ngang của Thẩm Chi: “Nếu cậu không quản thúc được con chim hoàng yến của mình, sao không đưa cho tôi đây, tôi dạy giúp cậu.”
Một bên cánh tay của Thẩm Chi vẫn đang bị Vu Ngật nắm trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro