Chuyện Em Không...
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Vu Ngật không tức giận, biểu cảm mang theo chút cổ vũ và phấn khích.
Ngón tay thô ráp xoa đôi môi nhuộm đỏ, hung mãnh hôn lên, mùi tanh ngọt tan ra giữa hai môi của hai người, mặc cho Thẩm Chi dùng răng nanh công kích cái lưỡi mềm mại đang xâm lược từ bên ngoài như thế nào hắn cũng không chịu nhả ra, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được huyết khí đến từ ngực, hay là từ đầu lưỡi bị cắn rách của hắn.
Thứ làm gián đoạn nụ hôn là tiếng gầm gừ đầy phấn khích của một con chó săn tàn bạo phát ra từ nhà xưởng cách mấy trăm mét.
Có người đang hét lên: “Vu! Vu!”
Sau đó là một chuỗi dài các ngôn ngữ Swahili mà Thẩm Chi không thể hiểu được, cô cần phải cố gắng dữ lắm mới có thể tìm được từ ‘ndovu’ từ trong đó.
Có rất ít ngôn ngữ địa phương mà Thẩm Chi có thể hiểu được. ‘tembo’ hoặc ‘ndovu’, tất cả đều có một lời giải thích chung được dịch sang tiếng Trung Quốc— con voi.
Trái tim cô gái lỡ một nhịp.
Chiếc vòi voi bị chó săn gặm cắn chỉ còn lại một mảng da giống như một bức tranh đột nhiên bị ký ức nhớ lại, đột nhiên ùa về trong đầu.
Cô dường như nhìn thấy một con voi khổng lồ với những chiếc ngà dài gần như chạm đất, chậm rãi tìm thức ăn trong tự nhiên gần Tsavo East.
Nó đã già lắm rồi, già đến mức những mảng thịt non đỏ au đã rơi khỏi mũi, muỗi có thể bắt nạt nó thỏa thích, tùy ý công kích cơ thể không được bao bọc trong bùn một cách bừa bãi.
Cuối con đường dài, thông qua con mắt đục ngầu, Thẩm Chi thấy một người đàn ông.
Vu Ngật giơ súng lên, họng súng đen kịt bốc mùi thuốc súng nhắm ngay vào con voi khổng lồ với khuôn mặt bình tĩnh, ngón cái đè lên cò súng—
Mấy người ẩn nấp ở trong bóng tối đồng loạt lao ra dưới động tác phất tay của hắn, lưỡi dao sắc bén trong tay phát ra ánh sáng lạnh.
Không bao lâu sau, con quái vật khổng lồ ầm ầm rơi xuống đất.
Sau Nhật Bản, Zimbabwe cũng dần dần mở cửa và bán quyền săn bắt voi, việc lưu thông giữa hai cảng chỉ làm tăng thêm rất nhiều vụ giết chóc vô nghĩa, Thẩm Chi đến đây cũng là vì lý do này.
Bàn tay trắng nõn của cô gái đột nhiên chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, đầu ngón tay chọc vào lỗ tai vọng tưởng muốn chặn lại.
Ngay cả khi đó là để hấp dẫn sự chú ý về phía mình?
“Sao tự dưng lại làm nũng vậy?”
Đối phương cười khẽ, ngón tay ấn da đầu Thẩm Chi: “Yên tâm, hôm nay không làm em. Có chính sự phải làm.”
Vu Ngật đưa tay tắt nước, bế ngang cô lên, giống như không rảnh bị dao cùn quấy rầy, vội vàng nhét cô vào trong căn phòng trên lầu ba, mặc kệ đến mái tóc ngắn còn đang nhỏ giọt của mình, theo găng tay mặc một chiếc áo thun, nửa người dưới vẫn mặc quần lao động màu nâu vàng kia, đôi ủng quân sự nặng nề tạo ra âm thanh trầm đục trên sàn khi sắp chuyển hướng.
“Tôi sẽ trở lại sớm.”
Như thể không mong đợi nhận được một lời đáp lại, sau khi người đàn ông giao phó xong lưu loát xoay người lại, lòng bàn tay đột nhiên bị nhét vào một vật mềm.
Gần như có chút kinh ngạc trong chốc lát, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm lòng bàn tay non mềm: “…”
“Ngoài đó… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tay Vu Ngật ngược lại nắm chặt cô, ngón tay nắm trở lại. Đôi mắt cười như không cười kia tựa hồ nhìn thấu hết thảy, xoa xoa hình xăm trên cổ tay Thẩm Chi, xoa cho đến khi chỗ đó nóng lên: “Chuyện em không nên nghĩ tới, đừng động vào.”
Trước khi đi, hắn thuận tiện lấy đi điện thoại di động của Thẩm Chi.
“Có muốn ăn cái gì không? Thịt cá sấu? Thịt đà điểu? Thịt gà tây, thăn bò hay thịt cừu? Hoặc là em muốn ăn cá nướng? Khi về sẽ mang cho em.”
Vừa nghĩ đến việc người này sẽ sớm làm ra chuyện gì, sắc mặt Thẩm Chi lập tức trắng bệch.
“Thôi khỏi đâu.”
“Vậy thì thịt cá sấu đi, béo mềm.” Vu Ngật sờ nắn ước lượng một bầu vú của người trước mặt, như có điều ám chỉ: “Ăn nhiều thịt, mới có thể bồi bổ sức lực.”
*
Vu Ngật không tức giận, biểu cảm mang theo chút cổ vũ và phấn khích.
Ngón tay thô ráp xoa đôi môi nhuộm đỏ, hung mãnh hôn lên, mùi tanh ngọt tan ra giữa hai môi của hai người, mặc cho Thẩm Chi dùng răng nanh công kích cái lưỡi mềm mại đang xâm lược từ bên ngoài như thế nào hắn cũng không chịu nhả ra, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được huyết khí đến từ ngực, hay là từ đầu lưỡi bị cắn rách của hắn.
Thứ làm gián đoạn nụ hôn là tiếng gầm gừ đầy phấn khích của một con chó săn tàn bạo phát ra từ nhà xưởng cách mấy trăm mét.
Có người đang hét lên: “Vu! Vu!”
Sau đó là một chuỗi dài các ngôn ngữ Swahili mà Thẩm Chi không thể hiểu được, cô cần phải cố gắng dữ lắm mới có thể tìm được từ ‘ndovu’ từ trong đó.
Có rất ít ngôn ngữ địa phương mà Thẩm Chi có thể hiểu được. ‘tembo’ hoặc ‘ndovu’, tất cả đều có một lời giải thích chung được dịch sang tiếng Trung Quốc— con voi.
Trái tim cô gái lỡ một nhịp.
Chiếc vòi voi bị chó săn gặm cắn chỉ còn lại một mảng da giống như một bức tranh đột nhiên bị ký ức nhớ lại, đột nhiên ùa về trong đầu.
Cô dường như nhìn thấy một con voi khổng lồ với những chiếc ngà dài gần như chạm đất, chậm rãi tìm thức ăn trong tự nhiên gần Tsavo East.
Nó đã già lắm rồi, già đến mức những mảng thịt non đỏ au đã rơi khỏi mũi, muỗi có thể bắt nạt nó thỏa thích, tùy ý công kích cơ thể không được bao bọc trong bùn một cách bừa bãi.
Cuối con đường dài, thông qua con mắt đục ngầu, Thẩm Chi thấy một người đàn ông.
Vu Ngật giơ súng lên, họng súng đen kịt bốc mùi thuốc súng nhắm ngay vào con voi khổng lồ với khuôn mặt bình tĩnh, ngón cái đè lên cò súng—
Mấy người ẩn nấp ở trong bóng tối đồng loạt lao ra dưới động tác phất tay của hắn, lưỡi dao sắc bén trong tay phát ra ánh sáng lạnh.
Không bao lâu sau, con quái vật khổng lồ ầm ầm rơi xuống đất.
Sau Nhật Bản, Zimbabwe cũng dần dần mở cửa và bán quyền săn bắt voi, việc lưu thông giữa hai cảng chỉ làm tăng thêm rất nhiều vụ giết chóc vô nghĩa, Thẩm Chi đến đây cũng là vì lý do này.
Bàn tay trắng nõn của cô gái đột nhiên chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, đầu ngón tay chọc vào lỗ tai vọng tưởng muốn chặn lại.
Ngay cả khi đó là để hấp dẫn sự chú ý về phía mình?
“Sao tự dưng lại làm nũng vậy?”
Đối phương cười khẽ, ngón tay ấn da đầu Thẩm Chi: “Yên tâm, hôm nay không làm em. Có chính sự phải làm.”
Vu Ngật đưa tay tắt nước, bế ngang cô lên, giống như không rảnh bị dao cùn quấy rầy, vội vàng nhét cô vào trong căn phòng trên lầu ba, mặc kệ đến mái tóc ngắn còn đang nhỏ giọt của mình, theo găng tay mặc một chiếc áo thun, nửa người dưới vẫn mặc quần lao động màu nâu vàng kia, đôi ủng quân sự nặng nề tạo ra âm thanh trầm đục trên sàn khi sắp chuyển hướng.
“Tôi sẽ trở lại sớm.”
Như thể không mong đợi nhận được một lời đáp lại, sau khi người đàn ông giao phó xong lưu loát xoay người lại, lòng bàn tay đột nhiên bị nhét vào một vật mềm.
Gần như có chút kinh ngạc trong chốc lát, con ngươi không chớp nhìn chằm chằm lòng bàn tay non mềm: “…”
“Ngoài đó… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tay Vu Ngật ngược lại nắm chặt cô, ngón tay nắm trở lại. Đôi mắt cười như không cười kia tựa hồ nhìn thấu hết thảy, xoa xoa hình xăm trên cổ tay Thẩm Chi, xoa cho đến khi chỗ đó nóng lên: “Chuyện em không nên nghĩ tới, đừng động vào.”
Trước khi đi, hắn thuận tiện lấy đi điện thoại di động của Thẩm Chi.
“Có muốn ăn cái gì không? Thịt cá sấu? Thịt đà điểu? Thịt gà tây, thăn bò hay thịt cừu? Hoặc là em muốn ăn cá nướng? Khi về sẽ mang cho em.”
Vừa nghĩ đến việc người này sẽ sớm làm ra chuyện gì, sắc mặt Thẩm Chi lập tức trắng bệch.
“Thôi khỏi đâu.”
“Vậy thì thịt cá sấu đi, béo mềm.” Vu Ngật sờ nắn ước lượng một bầu vú của người trước mặt, như có điều ám chỉ: “Ăn nhiều thịt, mới có thể bồi bổ sức lực.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro