Tàn Sát
2024-11-01 00:04:16
Editor: L’espoir
*
Ngoài cửa sổ, tiếng gầm rú của xe địa hình dần xa dần kèm theo tiếng sủa thị uy của lũ chó săn.
Bọn họ đi gấp, Vu Ngật dàn xếp cho cô gái xong, gần như là người cuối cùng lên xe, cách cửa sổ xe tối đen nhìn nhau với Thẩm Chi đang đứng trước cửa sổ tầng ba.
Lẽ ra cô không nhìn thấy mình, chỉ có thể ngơ ngác xuất thần nhìn vào chiếc xe địa hình lái xe về hướng vùng ngoại ô.
Cho đến khi bóng người bên cửa sổ thu nhỏ lại thành một hạt to bằng hạt vừng vì khoảng cách kéo dài, người đàn ông mới thu hồi ánh mắt nói tiếng Swahili trôi chảy hỏi người trong xe: “Đã tìm thấy voi con chưa?”
“Tìm thấy rồi. Ông già đó đã giấu nó trong một hang động gần Tsavo East.”
Người lái xe phía trước là người Nairobi, hắn quay đầu lại nhìn con chó săn phía sau xe đang hưng phấn đến mức suýt chảy nước miếng, giọng điệu khó nén phấn chấn: “Hôm nay nó lại làm được một việc lớn.”
So sánh với sự phấn khích của hắn, Vu Ngật ở hàng ghế sau ít nhiều có vẻ có chút lơ đãng.
Vô lăng rẽ phải, anh trai nhỏ Nairobi ngồi ở hàng ghế đầu liếc nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông qua gương xe.
“Vu, làm sao vậy?”
“Không có gì…” Vu Ngật nhéo nhéo giữa hai, ngữ khí nghe không ra vui buồn: “Đi gấp quá. Không đóng cửa lồng chim, đang tự hỏi liệu con chim có thể bay ra ngoài hay không?”
“Ui, cậu còn có sở thích này nữa sao? Chim nào vậy?”
Một con chim nhỏ nhắn nép mình trong lồng ngực, tâm tư hoạt bát rất giỏi tính kế người khác, giọng nói khi bị đụ tàn nhẫn lại rất dễ nghe.
“Chắc là hoàng oanh.”
“Vậy nếu bay đi mấy, quả thực là tiếc lắm.”
Đang nói, một con ngựa chiến bất ngờ lao ra đường, xe địa hình đột nhiên phanh gấp trượt bánh, mấy người trên xe đều không khỏi mắng chửi một câu thô tục.
Chỉ có Vu Ngật vẫn ngồi yên, tay lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động rõ ràng là dùng cho nữ, nó không còn nhiều pin, ánh mắt hắn dõi theo hình ảnh một cô gái đang mỉm cười trên màn hình.
“Cả một ngày dài như vậy, nó có thể bay đi đâu được chứ?”
Dù có đến đâu cũng có thể bắt cô về được, cánh trái và cánh phải đều bị chặt đứt, bị vặt thành một con gà không lông nên chỉ có thể cầu xin sự che chở của hắn.
Bằng hơi thở dày đặt, với tính hung hăng mạnh mẽ, man rợ cực đoan và xâm lược buộc cô phải nằm dưới hầu hạ, cầu xin cho sự xâm nhập của riêng mình.
Nghĩ như vậy, trái tim ngứa ngáy.
“Lái nhanh lên.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Thẩm Chi ôm che ngực, cố gắng khép hai chân lại. Nghiêng mặt không nhìn cái giường ô uế, trộn lẫn với nước dâm, tinh dịch, máu xử nữ, nước mắt và mồ hôi kia nữa. Cố gắng ngẩng cần cổ mảnh khảnh vươn đầu ra, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lát.
Ghé mũi vào khe cửa sổ nơi có chút gió lọt ra ngoài, cố gắng bỏ mùi hương dâm mỹ tràn ngập khắp căn phòng, hơi thở của người đàn ông quấn lấy quanh người ra sau đầu.
Gió?
Bộ não bị tra tấn và có phần hỗn loạn trong giây lát đã lấy lại được sự tỉnh táo, tầm mắt theo khe gió di chuyển lên trên, cuối cùng bắt được một chốt cửa sổ ẩn trong bóng tối.
Tầng ba không có cửa sổ bị bịt kín nghĩa là gì?
Có nghĩa là có khả năng tự do.
Chân Thẩm Chi dẫm lên bộ quần áo ban đầu của mình đã bị dùng sức xé nát, dễ dàng tìm thấy một chiếc áo ngực dưới gầm giường đã bị đứt hai cúc áo, xô miễn cưỡng mặc vào. Nửa cơ thể còn lại của cô chui vào tủ quần áo gần như trống rỗng của người đàn ông— quần áo của hắn quá ít, đối với cô mà nói lại quá lớn, tùy tiện tìm một cái áo thun mặc vào cũng không phải việc khó, còn phần thân dưới chỉ có thể lấy trộm một sợi dây giày dài từ đôi ủng quân đội để buộc thắt lưng quần, không để cho quần rơi xuống.
Ống quần cũng dài, phải xắn lên tận 3 lần để không cản trở việc di chuyển.
Cô gái phải cố gắng lắm mới kéo được bộ quần áo không vừa vặn của mình, đẩy chiếc bàn cạnh giường ngủ đến cửa sổ làm bàn đạp, nhấc chân lên và duỗi thẳng cánh tay, cố hết sức với tới chốt cửa sổ cao.
*
Ngoài cửa sổ, tiếng gầm rú của xe địa hình dần xa dần kèm theo tiếng sủa thị uy của lũ chó săn.
Bọn họ đi gấp, Vu Ngật dàn xếp cho cô gái xong, gần như là người cuối cùng lên xe, cách cửa sổ xe tối đen nhìn nhau với Thẩm Chi đang đứng trước cửa sổ tầng ba.
Lẽ ra cô không nhìn thấy mình, chỉ có thể ngơ ngác xuất thần nhìn vào chiếc xe địa hình lái xe về hướng vùng ngoại ô.
Cho đến khi bóng người bên cửa sổ thu nhỏ lại thành một hạt to bằng hạt vừng vì khoảng cách kéo dài, người đàn ông mới thu hồi ánh mắt nói tiếng Swahili trôi chảy hỏi người trong xe: “Đã tìm thấy voi con chưa?”
“Tìm thấy rồi. Ông già đó đã giấu nó trong một hang động gần Tsavo East.”
Người lái xe phía trước là người Nairobi, hắn quay đầu lại nhìn con chó săn phía sau xe đang hưng phấn đến mức suýt chảy nước miếng, giọng điệu khó nén phấn chấn: “Hôm nay nó lại làm được một việc lớn.”
So sánh với sự phấn khích của hắn, Vu Ngật ở hàng ghế sau ít nhiều có vẻ có chút lơ đãng.
Vô lăng rẽ phải, anh trai nhỏ Nairobi ngồi ở hàng ghế đầu liếc nhìn vẻ mặt u ám của người đàn ông qua gương xe.
“Vu, làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì…” Vu Ngật nhéo nhéo giữa hai, ngữ khí nghe không ra vui buồn: “Đi gấp quá. Không đóng cửa lồng chim, đang tự hỏi liệu con chim có thể bay ra ngoài hay không?”
“Ui, cậu còn có sở thích này nữa sao? Chim nào vậy?”
Một con chim nhỏ nhắn nép mình trong lồng ngực, tâm tư hoạt bát rất giỏi tính kế người khác, giọng nói khi bị đụ tàn nhẫn lại rất dễ nghe.
“Chắc là hoàng oanh.”
“Vậy nếu bay đi mấy, quả thực là tiếc lắm.”
Đang nói, một con ngựa chiến bất ngờ lao ra đường, xe địa hình đột nhiên phanh gấp trượt bánh, mấy người trên xe đều không khỏi mắng chửi một câu thô tục.
Chỉ có Vu Ngật vẫn ngồi yên, tay lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động rõ ràng là dùng cho nữ, nó không còn nhiều pin, ánh mắt hắn dõi theo hình ảnh một cô gái đang mỉm cười trên màn hình.
“Cả một ngày dài như vậy, nó có thể bay đi đâu được chứ?”
Dù có đến đâu cũng có thể bắt cô về được, cánh trái và cánh phải đều bị chặt đứt, bị vặt thành một con gà không lông nên chỉ có thể cầu xin sự che chở của hắn.
Bằng hơi thở dày đặt, với tính hung hăng mạnh mẽ, man rợ cực đoan và xâm lược buộc cô phải nằm dưới hầu hạ, cầu xin cho sự xâm nhập của riêng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ như vậy, trái tim ngứa ngáy.
“Lái nhanh lên.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Thẩm Chi ôm che ngực, cố gắng khép hai chân lại. Nghiêng mặt không nhìn cái giường ô uế, trộn lẫn với nước dâm, tinh dịch, máu xử nữ, nước mắt và mồ hôi kia nữa. Cố gắng ngẩng cần cổ mảnh khảnh vươn đầu ra, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lát.
Ghé mũi vào khe cửa sổ nơi có chút gió lọt ra ngoài, cố gắng bỏ mùi hương dâm mỹ tràn ngập khắp căn phòng, hơi thở của người đàn ông quấn lấy quanh người ra sau đầu.
Gió?
Bộ não bị tra tấn và có phần hỗn loạn trong giây lát đã lấy lại được sự tỉnh táo, tầm mắt theo khe gió di chuyển lên trên, cuối cùng bắt được một chốt cửa sổ ẩn trong bóng tối.
Tầng ba không có cửa sổ bị bịt kín nghĩa là gì?
Có nghĩa là có khả năng tự do.
Chân Thẩm Chi dẫm lên bộ quần áo ban đầu của mình đã bị dùng sức xé nát, dễ dàng tìm thấy một chiếc áo ngực dưới gầm giường đã bị đứt hai cúc áo, xô miễn cưỡng mặc vào. Nửa cơ thể còn lại của cô chui vào tủ quần áo gần như trống rỗng của người đàn ông— quần áo của hắn quá ít, đối với cô mà nói lại quá lớn, tùy tiện tìm một cái áo thun mặc vào cũng không phải việc khó, còn phần thân dưới chỉ có thể lấy trộm một sợi dây giày dài từ đôi ủng quân đội để buộc thắt lưng quần, không để cho quần rơi xuống.
Ống quần cũng dài, phải xắn lên tận 3 lần để không cản trở việc di chuyển.
Cô gái phải cố gắng lắm mới kéo được bộ quần áo không vừa vặn của mình, đẩy chiếc bàn cạnh giường ngủ đến cửa sổ làm bàn đạp, nhấc chân lên và duỗi thẳng cánh tay, cố hết sức với tới chốt cửa sổ cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro