Săn Tìm

Công ty rượu Khương Thượng Bạch

Thời Kính

2024-07-13 19:47:31

Sáng hôm sau, Lâm Khấu Khấu đến hơi muộn.

Sau bữa tiệc chào mừng hôm qua, sự xa cách của mọi người với cô đã biến mất, lúc tới cửa công ty có người trông thấy cô còn cười nói chào cô: “Chào cố vấn Lâm.”

Cố vấn Lâm gật đầu đi vào, chợt thấy khu làm việc vắng vẻ hơn hẳn hôm qua. Bùi Thứ và Tôn Khắc Thành cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Giờ này hầu như chưa có ma nào tới.

Ấy thế mà Diệp Tương lại gương mẫu ngồi ở chỗ của mình, vừa gọi một cuộc điện thoại, thấy dáng vẻ vội vàng của cô thì bật cười: “Cố vấn Lâm, cuối cùng chị cũng tới, người của Khương Thượng Bạch đã tới rồi, đang chờ chị trong phòng họp đấy ạ.”

Cô chỉ về một hướng.

Lâm Khấu Khấu biết người cô ấy nhắc tới là Vương Lượng bèn cảm ơn một tiếng.

Diệp Tương nói xong không đi ngay mà dáo dác nhìn quanh rồi lặng lẽ hỏi cô: “Cố vấn Lâm, chị có nắm chắc sẽ hoàn thành đơn này không?”

Lâm Khấu Khấu thắc mắc: “Sao thế?”

Diệp Tương nhìn cô với cặp mắt sáng rỡ: “Mọi người lập nhóm chat cá cược với nhau, em cá chị thắng thì em sẽ được đãi một bữa cơm!”

Lâm Khấu Khấu: “...”

Cô không hiểu Kỳ Lộ, nhưng cảm thấy rất choáng váng.

Diệp Tương thấy mặt cô như vậy, tưởng cô bị mình làm cho cảm động, vội nói: “Không cần cảm động đâu ạ, đây là chuyện em nên làm mà. Cố vấn Lâm, chị cứ tin tưởng vào bản thân và cố gắng là được rồi, em mãi là fans của chị!”

Lâm Khấu Khấu: “...”

Cô nhớ đây là cô bé hôm qua cứ kéo cô hỏi mãi không thôi.

Làm headhunter mà cũng có fans nữa à?

Lâm Khấu Khấu ngẫm nghĩ, rồi cười nói cảm ơn, sau đó mới đi vào phòng họp.

Vương Lượng đã tới được mười phút.

Viên Tăng Hỉ đang ngồi bên cạnh anh ta.

So với hôm qua tới gây sự thì trạng thái hôm nay của anh ta có vẻ khá hơn hẳn.

Đôi mắt vốn trũng sâu giờ trông đã có thần hơn, bộ vest nhăn nhúm cũng đã thay mới, tuy vẫn hơi lo âu nhưng không hề giận dữ thất lễ như hôm trước mà đan tay vào nhau đặt lên bàn, ngồi rất ngay ngắn.

Lâm Khấu Khấu vừa bước vào là anh ta trông thấy ngay, vội vàng đứng dậy chào: “Cố vấn Lâm.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe nên tôi tới trễ một chút.”

Vương Lượng vội nói không sao.

Lúc này Lâm Khấu Khấu mới đi tới ngồi đối diện anh ta, mở tập tài liệu về Khương Thượng Bạch ra: “Hôm qua chúng ta chỉ mới nói đại khái, hôm nay tôi muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút, anh có tiện tốn chút thời gian giới thiệu lại cho tôi biết không?”

Vương Lượng đương nhiên không thấy có vấn đề gì.

Hôm qua anh ta tức giận đến đây là để hỏi tội, cứ tưởng lại phải cãi nhau một trận với gã thầy bói dởm Viên Tăng Hỉ không ngờ lúc vào lại gặp Lâm Khấu Khấu.

Cô gái mà anh ta chưa gặp bao giờ này tự xưng là headhunter, mới nói chuyện dăm ba câu mà đã nhìn thấu nỗi khủng hoảng ẩn dưới sự phẫn nộ của anh sau đó chỉ nói với anh đúng một câu thế này: “Giận dữ không giải quyết được vấn đề của anh, nhưng nếu anh chịu ngồi xuống bình tĩnh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi sẽ đồng ý giúp đỡ anh.”

Anh ta hỏi: “Nếu tôi không chịu thì sao?”

Lâm Khấu Khấu nở nụ cười hiền hoà, nói với anh: “Tôi đảm bảo anh không những không giải quyết được vấn đề của mình, mà năm phút sau sẽ bị bảo vệ lôi ra ngoài sau đó dính vào một vụ kiện tụng.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của cô là ánh mắt bình tĩnh và đáng sợ nhất mà anh từng thấy.

Viên Tăng Hỉ ngồi trước mặt cô rúm ró như chim cút.

Vì thế Vương Lượng nhận ra thân phận của cô không bình thường, sau một thoáng cân nhắc, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.

Những chuyện sau đó không cần phải kể nhiều.

Lâm Khấu Khấu thay đổi thái độ lạnh lùng và mạnh mẽ lúc trước, hỏi hết nguồn cơn sự việc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Lượng kể sạch bách, càng kể càng uất ức.

Có lẽ vì thái độ yên lặng lắng nghe của cô, hoặc có lẽ vì cô đột nhiên nói một câu “Chắc mấy ngày nay anh không yên giấc nổi” mà rốt cuộc anh ta không dằn lòng được nữa, đỏ hoe mắt oà khóc như đê vỡ.

Người đàn ông này đang gặp vấn đề về gia đình, giờ là thời điểm then chốt giành quyền nuôi con với vợ, nhưng lại có khả năng mất việc bất cứ lúc nào.

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Hôm nay cấp trên của anh nói thế nào?”

Vương Lượng cúi đầu nói: “Giám đốc Tô rất bất mãn, suốt hai tháng qua bên cô chẳng cung cấp được ứng viên nào chị ấy đã bắt đầu liên hệ với công ty headhunter khác. Còn về phần tôi chắc sắp bị đuổi việc đến nơi rồi.”

Không còn nghi ngờ gì, chuyện anh ta tin vào sự khoác lác của Viên Tăng Hỉ là một sai lầm chí mạng trong công việc.

Một giám đốc nhân sự như Tô Nghênh đời nào chịu đếm xỉa đến những khó khăn anh ta đang gặp phải.

Cũng đến hôm qua nghe anh trò chuyện với Lâm Khấu Khấu thì Viên Tăng Hỉ mới biết được hoàn cảnh của Vương Lượng. Giờ Viên Tăng Hỉ cũng thấy áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi anh, lúc trước tôi thật sự không cố ý đâu...”

Vương Lượng vừa nghe thấy giọng anh ta là điên máu: “Xin lỗi cái con khỉ! Anh đã làm được gì hả?”

Viên Tăng Hỉ lầm bầm: “Đâu phải tôi chưa tìm người cho các anh. Nhưng lúc trước các anh đâu nói cho tôi biết vị trí này khó tuyển người đến thế, trong ngành đâu có công ty nào tìm được vị trí này cho các anh? Chỉ trách tôi thì ích gì?”

Vương Lượng im re như động cơ tắt máy không nói gì nữa.

Quả thật, điều này có chút hơi quá đáng.

Công ty rượu Khương Thượng Bạch đã thành lập bảy, tám năm muốn tuyển giám đốc phát triển thị trường với mức lương 300 vạn một năm.

Theo lý mà nói, mức lương này không thể thấp đáng ra phải tìm được một đống nhân tài thích hợp mới phải.

Dù không thuê công ty headhunter, mà để bộ phận nhân sự của Khương Thượng Bạch tự đăng tin tuyển dụng thì chắc cũng có vô số người đổ xô ứng tuyển.

Nhưng mọi chuyện lại trái ngược hẳn.

Bởi vì người họ muốn tuyển không phải là một giám đốc phát triển thị trường bình thường, mà là một giám đốc phát triển thị trường có thể bán rượu trắng cho thanh niên.

Hôm qua Lâm Khấu Khấu vừa nghe đã thẩm than một tiếng quá thể: “Thời nay làm gì có người trẻ tuổi nào uống rượu trắng?”

Dù không hiểu biết gì về thị trường rượu trắng thì cũng nên biết là...

Rượu cấp thấp thường hướng đến đối tượng là nam giới ở các thành phố cấp ba và cấp bốn; còn rượu cao cấp thường được sử dụng trong các doanh nghiệp và tổ chức lớn hoặc trong các nhà hàng kiểu Trung.

Bất kể thế nào thì người mua đều là nam giới đứng tuổi.

Chẳng liên quan chút nào tới thanh niên!

Lúc ấy Viên Tăng Hỉ còn chửi đổng: “Chuyện này buồn cười quá còn gì? Yêu cầu của công ty các anh lố bịch như thế có ứng viên đáng tin nào nghe lời mà dám đồng ý không? Những kẻ còn lại đồng ý thì đều bị hấp dẫn bởi mức lương. Nhưng loại người thấy tiền sáng mắt như thế có phẩm chất kém cỡ nào chứ? Dù có vào làm thì hầu hết là vì muốn kiếm một khoản kếch xù từ công ty các anh mà thôi, có khi còn chẳng qua nổi kỳ thử việc. Dù tôi đưa người cho anh thì cũng ích gì đâu? Tôi không đưa người cho anh mới là có trách nhiệm với các anh đấy!”

Dù có là thầy bói nửa mùa thì anh cũng có nhận định và sự quả quyết của mình.

Tuy ít nhiều dính hiềm nghi viện cớ cho bản thân, nhưng về điểm này đúng là Lâm Khấu Khấu không bác bỏ được.

Lúc này, cô suy tư một lát rồi nói: “Hôm qua tôi đã nói rồi, thực ra đơn này có thể hoàn thành được.”

“Cô tính hoàn thành kiểu gì?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau.

Lâm Khấu Khấu nhíu mày, vừa quay đầu đã trông thấy Bùi Thứ.

Trông bộ dạng thế kia là biết anh đã tới được một lúc, đứng ngoài mở hé cửa nghe hết những gì bọn họ vừa nói.

Cô hỏi: “Chẳng phải đây là đơn chết mà cố vấn Bùi vứt đi à? Sao còn hỏi tới nữa?”

Bùi Thứ đã thay bộ âu phục khác, bưng cà phê thoải mái đi vào, cởi một nút áo vest ngồi xuống bàn họp, cười vô cùng gợi đòn: “Nghe cố vấn Lâm bảo là có cách hoàn thành đơn chết, dù gì tôi cũng là thành viên sáng lập công ty, tò mò tới nghe một chút để mở mang kiến thức cũng không được à?”

Trong bụng Lâm Khấu Khấu lóe lên ba chữ: Đồ ám quẻ.

Cô cứ thế lơ đẹp anh, lập tức quay đầu nói với Vương Lượng: “Thật ra thị trường rượu trắng đã gần như bão hòa. Cao cấp thì có Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, trung cấp có Kiếm Nam Xuân, Phượng Tường, v.v..., dưới nữa còn có vô số thương hiệu nhỏ lẻ. Tôi chưa nghe thấy nhãn hiệu Khương Thượng Bạch bao giờ, nếu muốn mở đường máu ở thị trường này thì chỉ có hai con đường, một là liều lĩnh đánh chiếm thị phần đã phân chia ban đầu. Nhưng rõ ràng những nhãn hiệu dẫn đầu thị trường chẳng ai hiền lành cả, bất kể đua mảng nào thì người ta cũng không thua. Con đường này không dễ đi chút nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Lượng không hiểu nghiệp vụ công ty cho lắm, hỏi theo bản năng: “Con đường thứ hai là gì?”

“Đường lớn không đi được thì vẫn còn lối nhỏ.” Lâm Khấu Khấu cười, thản nhiên nói: “Bất kể là nhãn hiệu rượu trắng nào thì trước đây cũng chỉ chiếm lĩnh thị trường trung niên. Ý tưởng bán rượu trắng cho thanh niên mới nghe thấy thì rất gàn dở, nhưng nếu làm được thì chẳng khác nào tạo ra đường đua mới, tránh phải cạnh tranh với những nhãn hiệu lâu đời, là một chiến lược rất sáng suốt và táo bạo, chưa chắc đã thất bại.”

Sao thoạt nghe lại thấy rất có lý nhỉ?

Nhưng...

Mặt Viên Tăng Hỉ hiện lên đầy vẻ rối rắm: “Vấn đề là bây giờ thị trường rượu trắng không liên quan gì đến thanh niên cả. Giám đốc phát triển thị trường mà Khương Thượng Bạch muốn tìm nếu có thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ thì chẳng những phải am hiểu rượu trắng mà còn phải hiểu biết tâm lý của những người trẻ thời nay nữa. Loại người này biết đi đâu mà tìm?”

Đây đúng là vấn đề lớn.

Nhưng bây giờ Lâm Khấu Khấu không nghĩ nhiều thế, chỉ nói: “Đúng là không dễ tìm chút nào nhưng không thể vì vậy mà nhận định rằng chiến lược của công ty có vấn đề được. Chuyện cấp bách lúc này vẫn là trao đổi với khách hàng để giữ được đơn hàng này, sau đó mới bàn đến chuyện tìm người.”

Cô nhìn sang Vương Lượng: “Anh có số điện thoại của giám đốc nhân sự các anh chứ?”

Vương lượng bất giác nói: “Có.”

Lâm Khấu Khấu bèn nói: “Thế anh cho tôi số đi, để tôi gọi điện hẹn cô ta gặp mặt nói chuyện.”

Vương Lượng thoáng do dự, cũng không hiểu vì sao mà lại liếc nhìn Viên Tăng Hỉ ngồi cạnh một cái rồi mới cho số điện thoại.

Lúc này Lâm Khấu Khấu không để ý, ấn số gọi trước.

Máy được kết nối, cô vô cùng lịch sự giới thiệu: “Alo, chào giám đốc Tô, tôi là headhunter của Kỳ Lộ...”

“Tút, tút, tút...”

Đầu kia im lặng một lát, nhưng vừa nghe thấy hai chữ Kỳ Lộ thì tự dưng ngắt máy luôn, trong điện thoại chỉ còn lại một trang âm thanh báo bận.

Lâm Khấu Khấu:...?

Vương Lượng lại chẳng hề bất ngờ.

Viên Tăng Hỉ thì chỉ ước gì chôn đầu xuống đất.

Bùi Thứ ở cạnh xem kịch không kìm được bật cười thành tiếng.

Lâm Khấu Khấu cứ tưởng mình vô ý ấn dừng cuộc gọi, giờ thấy thái độ của Vương Lượng và Viên Tăng Hỉ lại nghe tiếng cười của Bùi Thứ thì bỗng vỡ lẽ.

Cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Viên Tăng Hỉ hỏi: “Nói đi, tại sao người ta vừa nghe thấy Kỳ Lộ là ngắt máy luôn vậy hả?”

Viên Tăng Hỉ đành thành thật kể, nhưng cũng cố kêu oan cho mình: “Chuyện này không thể trách tôi được, lúc trước đúng là tôi đã gọi cho cái cô Tô Nghênh này thật. Một vị trí những 300 vạn thì dù sao cũng phải liên lạc được với người chịu trách nhiệm chính của Khương Thượng Bạch để nói chuyện chứ. Nhưng cái cô giám đốc Tô này chẳng chịu nghe tôi giải thích đơn hàng này khó hoàn thành thế nào, mà cứ nằng nặc đòi tôi đưa người. Khi tôi muốn hỏi cụ thể một chút là cô ta có yêu cầu gì về ứng viên thì cô ta lại không thèm đếm xỉa đến tôi nữa. Thế là...”

Viên Tăng Hỉ nói tới đây thì mặt đỏ lên.

Hiển nhiên, anh chẳng có bất cứ ấn tượng tốt đẹp nào về giám đốc nhân sự của Khương Thượng Bạch: “Cô ta chính là loại HR đáng ghét nhất, mắt mọc sau gáy, mũi hướng lên trời rõ ràng headhunter chúng ta đã hợp tác bình đẳng với họ mà cô ta cứ làm như chúng ta là cháu cô ta không bằng!”

Có thể nói, Viên Tăng Hỉ và bên kia trao đổi không hề thoải mái chút nào thậm chí đã tới mức độ Lâm Khấu Khấu vừa gọi điện tự giới thiệu công ty xong là bên kia cúp máy luôn.

Tuy khó chịu nhưng Viên Tăng Hỉ cũng thấy hơi hối hận: “Tôi từng muốn trao đổi hẳn hoi với cô ta thật mà, tất cả là tại lúc đó tôi không khống chế được cơn giận...”

Anh còn định giải thích và kiểm điểm bản thân thêm mấy câu nữa.

Không ngờ Lâm Khấu Khấu lại ngắt lời anh: “Không, anh không sai.”

Vương Lượng mờ mịt nhìn cô.

Bùi Thứ nghe thấy, sực nhớ ra gì đó, bỗng nhướn mày.

Quả nhiên, kế tiếp, cô gái từng bị gần như toàn bộ HR Thượng Hải cấm vận bắt đầu mặt không đổi sắc mở máy chửi: “Nhân sự đúng là một đám nhân viên nhiễu sự. Mười HR thì có chín kẻ khốn nạn, dư lại một người tử tế thì lại bị nhà tư bản đuổi cổ. Chúng ta là headhunter chuyên nghiệp, nếu trao đổi với họ mà họ dám lên mặt kênh kiệu tức là họ không thức thời. Anh có làm sai gì đâu? Phải tin tưởng bản thân chứ.”

“...”

Vương Lượng choáng váng, Viên Tăng Hỉ cũng choáng váng.

Nếu không phải cuối đoạn cô bồi thêm một câu: “Phải tin tưởng bản thân” thì bọn họ cứ tưởng cô đang mỉa mai đấy!

Bùi Thứ thấy vậy không khỏi cảm thán: Cô gái này mà không bị HR Bến Thượng Hải hùa nhau đuổi giết, sống yên ổn tới bây giờ đúng là kỳ tích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Săn Tìm

Số ký tự: 0