Hàng Hướng
Thời Kính
2024-07-13 19:47:31
Trong hành lang sáng đèn, nhưng chỗ cánh cửa thông ra ngoài sân thượng lại tối đen như mực.
Cố Hướng Đông chắc chắn vừa rồi mình đã nghe thấy tiếng động gì đó.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào hướng đó, mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
Sau vài giây yên tĩnh, một bóng người mới từ từ bước ra từ sau cánh cửa, kèm theo tiếng cười vang lên: “Vốn dĩ nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, tôi không muốn quấy rầy. Không ngờ, vẫn không cẩn thận lại làm phiền rồi...”
Chiếc áo vest đã biến đâu mất, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen.
Nhờ đó mà tỉ lệ eo và vai càng rõ ràng hơn.
Mặt Bùi Thứ không chút ngượng ngùng vì nghe lén người khác nói chuyện gì cả, còn trưng ra vẻ lâu ngày mới gặp bạn cũ, niềm nở chào hỏi hai người kia: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
Cố Hướng Đông vừa trông thấy anh là đồng tử co lại, vừa hết kinh ngạc đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Là anh!”
Hắn năm nay đã 35, 36 tuổi, không để ý mấy tới việc chăm sóc da nên trên mặt đã có vài nếp nhăn, giờ còn nghiến răng càng khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đầy vẻ âm u.
Hạ Sấm đứng bên cạnh trông lại càng trẻ hơn nhiều.
Đôi mắt đen thâm trầm lạnh như băng, cặp môi mỏng mím chặt, nét mặt thấp thoáng vẻ lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sự cao ngạo của một thanh niên.
Ngày khi trông thấy Bùi Thứ, cậu khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Bùi Thứ cũng lướt qua người cậu: Trẻ trung rạng rỡ, chẳng hề giấu đi sự ngang tàng, tác phong y hệt Lâm Khấu Khấu cách đây vài năm.
Chẳng trách Cố Hướng Đông lại cho rằng Lâm Khấu Khấu lại thiên vị cậu ta.
Suy nghĩ lóe qua trong chớp mắt, Bùi Thứ liền thu mắt lại ngay, chỉ nói: “Lúc trước nghe giám đốc nhà hàng nói hôm nay còn một công ty headhunter khác tụ họp ở đây, không ngờ là các vị. Giám đốc Cố sau này nếu cãi nhau với người nhà thì nên để ý hoàn cảnh, dù sao Thượng Hải chỉ rộng bằng đó. Bây giờ không giống như lúc Lâm Khấu Khấu còn ở Hàng Hướng các vị nên chú ý một chút.”
Cố Hướng Đông và anh từng va chạm nhau.
Kỳ Lộ luôn đối đầu với Hàng Hướng.
Sau khi Lâm Khấu Khấu đi, Kỳ Lộ thừa cơ liền đục nước béo cò chiếm hết số khách hàng mà Hàng Hướng không rảnh bận tâm vì nội bộ lục đục, hơn nữa còn giở thủ đoạn thêm dầu vào lửa hòng chèn ép khiến doanh số năm vừa rồi của Hàng Hướng tụt dốc không phanh suýt trở thành trò cười trong ngành.”
Cố Hướng Đông là giám đốc headhunter mới nhậm chức, đương nhiên đã bị mất hết thể diện.
Bây giờ gặp kẻ đầu sỏ là Bùi Thứ, hắn căm thù tận xương tủy: “Hàng Hướng chúng tôi rất tốt, không cần người ngoài nhọc lòng!”
Bùi Thứ bật cười: “Tôi chỉ thổn thức một chút thôi mà.”
Hạ Sấm nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Bùi Thứ lại thở dài một tiếng, quay sang nhìn cậu ta bảo: “Dù sao suốt một năm qua, nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ cũng thấy hơi chán.”
Nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ!
Câu nói khiêu khích cỡ nào chứ!
Từ lúc đi theo Lâm Khấu Khấu, Hạ Sấm đã biết kẻ trước mặt chẳng phải hạng tốt lành gì, trong mắt cậu ta dấy lên sự căm ghét, lạnh lùng nói: “Cố vấn Bùi vui mừng quá sớm rồi đấy. Chị ấy mà về thì anh là cái thá gì chứ?”
“Về á?”
Bùi Thứ ngước mắt lơ đãng, lia mắt qua chỗ cánh cửa rồi mới nhìn lại Hạ Sấm, bất chợt cõi lòng bộn bề, chẳng hiểu sao lại nảy sinh một loại cảm giác có chút thương hại.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn nhìn thấy ngày đó đâu.”
Câu này mang đậm ý ám chỉ.
Có điều lúc này Hạ Sấm lại không hiểu rõ.
Cậu ta nhíu mày nhìn Bùi Thứ: “Anh có ý gì?”
Bùi Thứ chỉ cười không đáp, rồi lướt qua giữa hai người họ, đưa lưng về phía họ vẫy tay: “Không có ý gì cả, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước đây.”
Tiếng bước chân xa dần, anh đã đi khỏi đó.
Có nhân viên bên Hàng Hướng thấy Cố Hướng Đông và Hạ Sấm đi lâu quá bèn ta tìm, gặp hai người họ đều đứng ngoài hành lang. Vì thế hai người họ đều thu mắt về, chẳng ai nói với ai thêm câu nào, rời khỏi chỗ này về lại phòng.
Thật ra Bùi Thứ không đi xa mà đứng, khuất sau chỗ rẽ nghiêng người dựa vào tường.
Anh đang đợi người.
Quả nhiên, chưa đến hai phút sau khi hai người của Hàng Hướng đi, một chuỗi âm thanh giày cao gót nện xuống đất khẽ khàng vang lên, tiến tới trước mặt anh.
Bùi Thứ ngẩng đầu lên.
Lâm Khấu Khấu đứng yên, trả chiếc áo vest bị mất một chiếc khuy cho anh, thoáng im lặng rồi nói: “Cảm ơn.”
Bùi Thứ nhận lấy, nhưng không mặc vào mà vắt trên cánh tay.
Lâm Khấu Khấu hỏi: “Có muốn tôi đến cho anh không?”
Bùi Thứ cười một tiếng, dùng đôi mắt màu xám đậm dò xét cô, đáp nhẹ tênh: “Tôi còn chưa nghèo đến mức đó.”
Anh đứng thẳng dậy, cất bước đi về phía phòng riêng.
Hai người một trước một sau quay lại.
Lúc ra ngoài, Bùi Thứ còn mặc áo vest, khi đi về mặc mỗi áo sơ mi nên khó tránh bị người khác chú ý.
Tôn Khắc Thành vốn định hỏi một câu: “Hai người đi làm gì thế?”, nhưng vừa ngoảnh đầu thấy rõ chiếc áo vest vắt trên sofa của Bùi Thứ bị mất một khuy thì nhớ ra, sửa miệng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Bùi Thứ đáp: “Gặp mấy người bên Hàng Hướng.”
Tôn Khắc Thành kinh hãi: “Rốt cuộc cậu cũng bị đánh rồi à?”
“Cậu mới bị đánh ấy.” Bùi Thứ câm nín, “Với lại gì mà “rốt cuộc” hả? Cậu mong tôi bị đánh từ lâu lắm rồi đúng không?”
Tôn Khắc Thành lập tức cười giả lả: “Khụ, đâu có đâu có, chẳng phải vì tôi thấy mối thù của chúng ta và Hàng Hướng sâu nặng quá hay sao? Các cậu không đánh nhau là tốt rồi.”
Lâm Khấu Khấu ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn, không chen lời.
Bùi Thứ nhìn cô, thuận miệng nói qua loa: “Chỉ nói vui với nhau mấy câu thôi, chẳng có chuyện gì khác.”
________
Trong phòng của Hàng Hướng mọi người đang ăn uống linh đình, trông vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Thi Định Thanh không đến nên phó tổng giám đốc Trình Ký trở thành người có chức vị cao nhất ở đây.
Ông ta đã đến tuổi trung niên, có bụng bia, mà vào bàn tiệc vẫn không kìm được uống hết ly này đến ly khác vừa nhìn là biết ngay tâm trạng không tệ.
Cố Hướng Đông vừa đẩy cửa bước vào phòng là đổi ngay sang bộ mặt tươi cười: “Ôi chao, sếp Trình uống không ít rồi, ban nãy tôi ra ngoài lâu quá, ly này là để nhận tội với sếp!”
Hạ Sấm theo vào sau, nhưng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Cậu quay lại chỗ ngồi của mình, chẳng hiểu sao mà câu nói vừa rồi của Bùi Thứ cứ quanh quẩn trong đầu cậu mãi.
Tối nay những người có mặt ở đây đều là cấp quản lý của Hàng Hướng, tuy doanh số của công ty năm nay tụt dốc hơn năm ngoái nhiều, nhưng vì chỗ dựa là tập đoàn Lượng Tử có rất nhiều đơn vị hợp tác, nên bọn họ chỉ việc dùng tên tuổi Lượng Tử tùy tiện ra ngoài chèo kéo một phen là có thể kiếm được không ít khách hàng và đơn đặt hàng, có gì để lo lắng chứ?
Tuy Trình Ký là phó tổng giám đốc của công ty, nhưng khi Lâm Khấu Khấu còn ở đó ông ta chỉ là bù nhìn, mãi đến khi Lâm Khấu Khấu bị đuổi việc thì ông ta mới có chút tiếng nói.
Cố Hướng Đông đã được ông ta nâng đỡ lên vị trí như hiện nay.
Thấy hắn thức thời bợ đỡ mình như thế ông ta càng khoái trá: “Tôi đã nói từ lâu rồi, một khi sáp nhập vào tập đoàn Lượng Tử thì từ nay về sau có thể dựa cây cao hưởng bóng mát. Bây giờ chúng ta đã vượt qua giai đoạn rối loạn, sẽ càng ngày càng tốt lên. Đợi sang năm thì top 4 hay Kỳ Lộ gì đó đều chẳng là cái thá gì! Lâm Khấu Khấu không làm được là do cô ta không có bản lĩnh!”
Hạ Sấm vừa bê ly nước lên định uống, thì nghe câu này chợt nhíu mày.
Cố Hướng Đông vẫn bợ đỡ tiếp: “Cô ta đã bị đuổi việc rồi Sếp Trình còn nhắc làm gì nữa? Tuy năng lực chuyên môn của cô ta không tồi, nhưng tầm mắt lại thiển cận hơn anh nhiều.”
Trình Ký cười khẩy: “Tôi từng khuyên cô ta rồi đấy chứ, đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ngu chết đi được.”
Ông ta còn chưa dứt lời thì một tiếng “rầm” đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Vừa ngoảnh đầu đã thấy Hạ Sấm từ đầu đến giờ chưa nói câu nào mới ném cái ly thủy tinh nặng trịch đang cầm trong tay xuống bàn!
Trên bàn, chén lật úp, rượu và thức ăn văng tung tóe, nước chảy đầy bàn trông rất hỗn độn.
Cố Hướng Đông sợ sững người: “Cậu làm gì đó?”
Mới đầu Trình Ký cũng sửng sốt, sau đó nổi cơn thịnh nộ: “Hạ Sấm, cậu đừng tưởng bây giờ tôi không dám đuổi việc cậu nhé!”
Hạ Sấm chẳng buồn liếc mắt nhìn đám người này.
Cậu đứng phắt dậy, cầm chiếc khăn lông bên cạnh lau khô tay, chỉ buông một câu: “Thế ông cứ thử xem.”
Dứt lời, ném chiếc khăn xuống, đi ra ngoài luôn.
Trong phòng, Trình Ký tức tối mắng nhặng cả lên.
Nhưng đóng cửa lại thì chẳng nghe thấy tiếng mấy.
Hạ Sấm đứng ngoài hành lang trống trải, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng đèn lờ mờ trên tường cảm thấy áp lực đè nén mình suýt ngạt thở.
Cậu lấy điện thoại ra, ấn mở WeChat.
Khung thoại quen thuộc ở trên cùng vẫn không hề thông báo có tin nhắn mới.
Ấn vào thì thấy chỉ có mỗi cậu ta tự nói chuyện một mình.
Rõ ràng, mấy hôm trước vừa nhắn xong nhưng lúc này đây, Hạ Sấm lại cảm thấy chờ thêm một giây cũng quá khó.
Nhất là khi nghe Bùi Thứ nói câu kia.
Cậu ngẫm lại mấy lượt, luôn cảm thấy vô cùng bất an.
Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, rốt cuộc Hạ Sấm cũng động tay, trong thả gõ hàng chữ: “Sao chị vẫn chưa về?”
“...”
Lâm Khấu Khấu nhìn điện thoại lặng thinh mãi.
Lúc này mọi người đều đã ăn uống no say, đang dọn đồ chuẩn bị về.
Tôn Khắc Thành cầm chìa khóa đứng dậy, hỏi cô: “Cố vấn Lâm về kiểu gì?”
Lâm Khấu Khấu cất điện thoại đi, đứng dậy nói: “Tôi gọi xe.”
Chỉ có số ít lái xe đến, đa phần đều đi tàu điện ngầm nên tàn tiệc chỉ có mỗi Bùi Thứ và cô không lái xe, đứng trong cửa kính nhà hàng đợi xe đến.
Bên ngoài mưa tầm tã.
Bùi Thứ vào trong mượn ô, cầm một chiếc về, liếc nhìn cô rồi nói: “Chỉ còn một chiếc thôi.”
Lâm Khấu Khấu thờ ơ đáp: “Tôi không cần.”
Cô có thể đón xe về tận dưới lầu nhà mình, không cần phải dầm mưa mấy.
Bùi Thứ Không khách sáo với cô, cầm chiếc ô đen kia chọc mũi ô xuống nền đất, nhìn cô một cái, lại nói: “Đúng là thú vị thật, cố vấn Lâm tiếng tăm lừng lẫy như thế mà khi quay lại Thượng Hải còn chẳng báo cho cấp dưới trung thành và tận tâm nhất của mình biết, ngay cả khi tình cờ gặp nhau ở nhà hàng cũng không dám gặp...”
Lâm Khấu Khấu ngắt lời anh: “Không muốn gặp, chứ không phải không dám gặp.”
Bùi Thứ nhướn mày: “Thế à?”
Lâm Khấu Khấu lạnh lùng nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.”
Bùi Thứ đáp lời: “Tôi nghĩ nếu cô muốn đào Hạ Sấm thì chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý nhỉ? Nếu Hàng Hướng không có cậu ta thì dễ xử hơn nhiều.”
“Anh đừng nhòm ngó cậu ấy.” Lâm Khấu Khấu nhìn anh, nói với giọng cảnh cáo, “Tôi đã rời khỏi Hàng Hướng một năm không hề ngáng chân anh, thế mà một người có tiếng tăm lừng lẫy như cố vấn Bùi lại chẳng giải quyết nổi một Hàng Hướng tép riu. Chẳng lẽ anh không nên tự trách mình không đủ giỏi giang trước sao?”
“Tép riu ấy à?”
Kể từ lần đầu tới Kỳ Lộ, Lâm Khấu Khấu vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh và hoàn mỹ đến mức gần như không có chút thay đổi cảm xúc nào, nhưng giờ đây. Bùi Thứ lại bắt được một sơ hở nhỏ.
Anh bật cười: “Tôi cứ tưởng cố vấn Lâm là thánh nhân, không ngờ vẫn biết hận cơ đấy.”
Hận.
Lâm Khấu Khấu ngẫm kỹ lại chữ này rồi cũng bật cười.
Cô hiếm khi chịu thừa nhận: “Không hận thì sao lại đến Kỳ Lộ thông đồng với anh chứ?”
Cô nói với nghĩa xấu.
Nhưng Bùi Thứ nghe xong chẳng giận.
Ánh mắt dò xét của anh chẳng giảm mà còn tăng lên, cứ nhìn cô chằm chằm.
Một chiếc xe dừng trước mặt.
Lâm Khấu Khấu nói: “Xe của tôi tới rồi.”
Cô đẩy cửa định đi ra ngoài.
Nhưng Bùi Thứ lại mở ô lên, che trên đầu cô, sau đó đi ra trước, mở cửa xe cho cô, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng rất mong đợi.”
“...”
Lâm Khấu Khấu và anh che chung một chiếc ô, nghe thấy vậy thì chăm chú nhìn anh một lát mới thu mắt về, ngồi vào trong xe.
Tài xế lái xe đi.
Bùi Thứ vẫn cầm ô đứng nguyên tại chỗ, chiếc áo sơ mi đen dán sát người anh, nhìn đằng xa khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi.
Chiếc áo vest đã đứt khuy đã bị anh vứt vào thùng rác.
Lâm Khấu Khấu nhìn kính chiếu hậu một lát, trong đầu bỗng hiện ra câu nói của Tôn Khắc Thành. Chẳng qua điều cô nghĩ là: Lịch sự thì đúng là lịch sự thật đấy, nhưng tên này quá chú trọng tiểu tiết, lãng phí quần áo.
Cố Hướng Đông chắc chắn vừa rồi mình đã nghe thấy tiếng động gì đó.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào hướng đó, mắt ánh lên vẻ cảnh giác.
Sau vài giây yên tĩnh, một bóng người mới từ từ bước ra từ sau cánh cửa, kèm theo tiếng cười vang lên: “Vốn dĩ nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, tôi không muốn quấy rầy. Không ngờ, vẫn không cẩn thận lại làm phiền rồi...”
Chiếc áo vest đã biến đâu mất, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen.
Nhờ đó mà tỉ lệ eo và vai càng rõ ràng hơn.
Mặt Bùi Thứ không chút ngượng ngùng vì nghe lén người khác nói chuyện gì cả, còn trưng ra vẻ lâu ngày mới gặp bạn cũ, niềm nở chào hỏi hai người kia: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
Cố Hướng Đông vừa trông thấy anh là đồng tử co lại, vừa hết kinh ngạc đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Là anh!”
Hắn năm nay đã 35, 36 tuổi, không để ý mấy tới việc chăm sóc da nên trên mặt đã có vài nếp nhăn, giờ còn nghiến răng càng khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đầy vẻ âm u.
Hạ Sấm đứng bên cạnh trông lại càng trẻ hơn nhiều.
Đôi mắt đen thâm trầm lạnh như băng, cặp môi mỏng mím chặt, nét mặt thấp thoáng vẻ lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra sự cao ngạo của một thanh niên.
Ngày khi trông thấy Bùi Thứ, cậu khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Bùi Thứ cũng lướt qua người cậu: Trẻ trung rạng rỡ, chẳng hề giấu đi sự ngang tàng, tác phong y hệt Lâm Khấu Khấu cách đây vài năm.
Chẳng trách Cố Hướng Đông lại cho rằng Lâm Khấu Khấu lại thiên vị cậu ta.
Suy nghĩ lóe qua trong chớp mắt, Bùi Thứ liền thu mắt lại ngay, chỉ nói: “Lúc trước nghe giám đốc nhà hàng nói hôm nay còn một công ty headhunter khác tụ họp ở đây, không ngờ là các vị. Giám đốc Cố sau này nếu cãi nhau với người nhà thì nên để ý hoàn cảnh, dù sao Thượng Hải chỉ rộng bằng đó. Bây giờ không giống như lúc Lâm Khấu Khấu còn ở Hàng Hướng các vị nên chú ý một chút.”
Cố Hướng Đông và anh từng va chạm nhau.
Kỳ Lộ luôn đối đầu với Hàng Hướng.
Sau khi Lâm Khấu Khấu đi, Kỳ Lộ thừa cơ liền đục nước béo cò chiếm hết số khách hàng mà Hàng Hướng không rảnh bận tâm vì nội bộ lục đục, hơn nữa còn giở thủ đoạn thêm dầu vào lửa hòng chèn ép khiến doanh số năm vừa rồi của Hàng Hướng tụt dốc không phanh suýt trở thành trò cười trong ngành.”
Cố Hướng Đông là giám đốc headhunter mới nhậm chức, đương nhiên đã bị mất hết thể diện.
Bây giờ gặp kẻ đầu sỏ là Bùi Thứ, hắn căm thù tận xương tủy: “Hàng Hướng chúng tôi rất tốt, không cần người ngoài nhọc lòng!”
Bùi Thứ bật cười: “Tôi chỉ thổn thức một chút thôi mà.”
Hạ Sấm nhìn anh chằm chằm, không nói gì.
Bùi Thứ lại thở dài một tiếng, quay sang nhìn cậu ta bảo: “Dù sao suốt một năm qua, nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ cũng thấy hơi chán.”
Nhìn khắp bãi săn chẳng có lấy một đối thủ!
Câu nói khiêu khích cỡ nào chứ!
Từ lúc đi theo Lâm Khấu Khấu, Hạ Sấm đã biết kẻ trước mặt chẳng phải hạng tốt lành gì, trong mắt cậu ta dấy lên sự căm ghét, lạnh lùng nói: “Cố vấn Bùi vui mừng quá sớm rồi đấy. Chị ấy mà về thì anh là cái thá gì chứ?”
“Về á?”
Bùi Thứ ngước mắt lơ đãng, lia mắt qua chỗ cánh cửa rồi mới nhìn lại Hạ Sấm, bất chợt cõi lòng bộn bề, chẳng hiểu sao lại nảy sinh một loại cảm giác có chút thương hại.
“Tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn nhìn thấy ngày đó đâu.”
Câu này mang đậm ý ám chỉ.
Có điều lúc này Hạ Sấm lại không hiểu rõ.
Cậu ta nhíu mày nhìn Bùi Thứ: “Anh có ý gì?”
Bùi Thứ chỉ cười không đáp, rồi lướt qua giữa hai người họ, đưa lưng về phía họ vẫy tay: “Không có ý gì cả, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước đây.”
Tiếng bước chân xa dần, anh đã đi khỏi đó.
Có nhân viên bên Hàng Hướng thấy Cố Hướng Đông và Hạ Sấm đi lâu quá bèn ta tìm, gặp hai người họ đều đứng ngoài hành lang. Vì thế hai người họ đều thu mắt về, chẳng ai nói với ai thêm câu nào, rời khỏi chỗ này về lại phòng.
Thật ra Bùi Thứ không đi xa mà đứng, khuất sau chỗ rẽ nghiêng người dựa vào tường.
Anh đang đợi người.
Quả nhiên, chưa đến hai phút sau khi hai người của Hàng Hướng đi, một chuỗi âm thanh giày cao gót nện xuống đất khẽ khàng vang lên, tiến tới trước mặt anh.
Bùi Thứ ngẩng đầu lên.
Lâm Khấu Khấu đứng yên, trả chiếc áo vest bị mất một chiếc khuy cho anh, thoáng im lặng rồi nói: “Cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Thứ nhận lấy, nhưng không mặc vào mà vắt trên cánh tay.
Lâm Khấu Khấu hỏi: “Có muốn tôi đến cho anh không?”
Bùi Thứ cười một tiếng, dùng đôi mắt màu xám đậm dò xét cô, đáp nhẹ tênh: “Tôi còn chưa nghèo đến mức đó.”
Anh đứng thẳng dậy, cất bước đi về phía phòng riêng.
Hai người một trước một sau quay lại.
Lúc ra ngoài, Bùi Thứ còn mặc áo vest, khi đi về mặc mỗi áo sơ mi nên khó tránh bị người khác chú ý.
Tôn Khắc Thành vốn định hỏi một câu: “Hai người đi làm gì thế?”, nhưng vừa ngoảnh đầu thấy rõ chiếc áo vest vắt trên sofa của Bùi Thứ bị mất một khuy thì nhớ ra, sửa miệng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Bùi Thứ đáp: “Gặp mấy người bên Hàng Hướng.”
Tôn Khắc Thành kinh hãi: “Rốt cuộc cậu cũng bị đánh rồi à?”
“Cậu mới bị đánh ấy.” Bùi Thứ câm nín, “Với lại gì mà “rốt cuộc” hả? Cậu mong tôi bị đánh từ lâu lắm rồi đúng không?”
Tôn Khắc Thành lập tức cười giả lả: “Khụ, đâu có đâu có, chẳng phải vì tôi thấy mối thù của chúng ta và Hàng Hướng sâu nặng quá hay sao? Các cậu không đánh nhau là tốt rồi.”
Lâm Khấu Khấu ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn, không chen lời.
Bùi Thứ nhìn cô, thuận miệng nói qua loa: “Chỉ nói vui với nhau mấy câu thôi, chẳng có chuyện gì khác.”
________
Trong phòng của Hàng Hướng mọi người đang ăn uống linh đình, trông vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay Thi Định Thanh không đến nên phó tổng giám đốc Trình Ký trở thành người có chức vị cao nhất ở đây.
Ông ta đã đến tuổi trung niên, có bụng bia, mà vào bàn tiệc vẫn không kìm được uống hết ly này đến ly khác vừa nhìn là biết ngay tâm trạng không tệ.
Cố Hướng Đông vừa đẩy cửa bước vào phòng là đổi ngay sang bộ mặt tươi cười: “Ôi chao, sếp Trình uống không ít rồi, ban nãy tôi ra ngoài lâu quá, ly này là để nhận tội với sếp!”
Hạ Sấm theo vào sau, nhưng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Cậu quay lại chỗ ngồi của mình, chẳng hiểu sao mà câu nói vừa rồi của Bùi Thứ cứ quanh quẩn trong đầu cậu mãi.
Tối nay những người có mặt ở đây đều là cấp quản lý của Hàng Hướng, tuy doanh số của công ty năm nay tụt dốc hơn năm ngoái nhiều, nhưng vì chỗ dựa là tập đoàn Lượng Tử có rất nhiều đơn vị hợp tác, nên bọn họ chỉ việc dùng tên tuổi Lượng Tử tùy tiện ra ngoài chèo kéo một phen là có thể kiếm được không ít khách hàng và đơn đặt hàng, có gì để lo lắng chứ?
Tuy Trình Ký là phó tổng giám đốc của công ty, nhưng khi Lâm Khấu Khấu còn ở đó ông ta chỉ là bù nhìn, mãi đến khi Lâm Khấu Khấu bị đuổi việc thì ông ta mới có chút tiếng nói.
Cố Hướng Đông đã được ông ta nâng đỡ lên vị trí như hiện nay.
Thấy hắn thức thời bợ đỡ mình như thế ông ta càng khoái trá: “Tôi đã nói từ lâu rồi, một khi sáp nhập vào tập đoàn Lượng Tử thì từ nay về sau có thể dựa cây cao hưởng bóng mát. Bây giờ chúng ta đã vượt qua giai đoạn rối loạn, sẽ càng ngày càng tốt lên. Đợi sang năm thì top 4 hay Kỳ Lộ gì đó đều chẳng là cái thá gì! Lâm Khấu Khấu không làm được là do cô ta không có bản lĩnh!”
Hạ Sấm vừa bê ly nước lên định uống, thì nghe câu này chợt nhíu mày.
Cố Hướng Đông vẫn bợ đỡ tiếp: “Cô ta đã bị đuổi việc rồi Sếp Trình còn nhắc làm gì nữa? Tuy năng lực chuyên môn của cô ta không tồi, nhưng tầm mắt lại thiển cận hơn anh nhiều.”
Trình Ký cười khẩy: “Tôi từng khuyên cô ta rồi đấy chứ, đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ngu chết đi được.”
Ông ta còn chưa dứt lời thì một tiếng “rầm” đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Vừa ngoảnh đầu đã thấy Hạ Sấm từ đầu đến giờ chưa nói câu nào mới ném cái ly thủy tinh nặng trịch đang cầm trong tay xuống bàn!
Trên bàn, chén lật úp, rượu và thức ăn văng tung tóe, nước chảy đầy bàn trông rất hỗn độn.
Cố Hướng Đông sợ sững người: “Cậu làm gì đó?”
Mới đầu Trình Ký cũng sửng sốt, sau đó nổi cơn thịnh nộ: “Hạ Sấm, cậu đừng tưởng bây giờ tôi không dám đuổi việc cậu nhé!”
Hạ Sấm chẳng buồn liếc mắt nhìn đám người này.
Cậu đứng phắt dậy, cầm chiếc khăn lông bên cạnh lau khô tay, chỉ buông một câu: “Thế ông cứ thử xem.”
Dứt lời, ném chiếc khăn xuống, đi ra ngoài luôn.
Trong phòng, Trình Ký tức tối mắng nhặng cả lên.
Nhưng đóng cửa lại thì chẳng nghe thấy tiếng mấy.
Hạ Sấm đứng ngoài hành lang trống trải, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng đèn lờ mờ trên tường cảm thấy áp lực đè nén mình suýt ngạt thở.
Cậu lấy điện thoại ra, ấn mở WeChat.
Khung thoại quen thuộc ở trên cùng vẫn không hề thông báo có tin nhắn mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ấn vào thì thấy chỉ có mỗi cậu ta tự nói chuyện một mình.
Rõ ràng, mấy hôm trước vừa nhắn xong nhưng lúc này đây, Hạ Sấm lại cảm thấy chờ thêm một giây cũng quá khó.
Nhất là khi nghe Bùi Thứ nói câu kia.
Cậu ngẫm lại mấy lượt, luôn cảm thấy vô cùng bất an.
Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, rốt cuộc Hạ Sấm cũng động tay, trong thả gõ hàng chữ: “Sao chị vẫn chưa về?”
“...”
Lâm Khấu Khấu nhìn điện thoại lặng thinh mãi.
Lúc này mọi người đều đã ăn uống no say, đang dọn đồ chuẩn bị về.
Tôn Khắc Thành cầm chìa khóa đứng dậy, hỏi cô: “Cố vấn Lâm về kiểu gì?”
Lâm Khấu Khấu cất điện thoại đi, đứng dậy nói: “Tôi gọi xe.”
Chỉ có số ít lái xe đến, đa phần đều đi tàu điện ngầm nên tàn tiệc chỉ có mỗi Bùi Thứ và cô không lái xe, đứng trong cửa kính nhà hàng đợi xe đến.
Bên ngoài mưa tầm tã.
Bùi Thứ vào trong mượn ô, cầm một chiếc về, liếc nhìn cô rồi nói: “Chỉ còn một chiếc thôi.”
Lâm Khấu Khấu thờ ơ đáp: “Tôi không cần.”
Cô có thể đón xe về tận dưới lầu nhà mình, không cần phải dầm mưa mấy.
Bùi Thứ Không khách sáo với cô, cầm chiếc ô đen kia chọc mũi ô xuống nền đất, nhìn cô một cái, lại nói: “Đúng là thú vị thật, cố vấn Lâm tiếng tăm lừng lẫy như thế mà khi quay lại Thượng Hải còn chẳng báo cho cấp dưới trung thành và tận tâm nhất của mình biết, ngay cả khi tình cờ gặp nhau ở nhà hàng cũng không dám gặp...”
Lâm Khấu Khấu ngắt lời anh: “Không muốn gặp, chứ không phải không dám gặp.”
Bùi Thứ nhướn mày: “Thế à?”
Lâm Khấu Khấu lạnh lùng nói: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.”
Bùi Thứ đáp lời: “Tôi nghĩ nếu cô muốn đào Hạ Sấm thì chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý nhỉ? Nếu Hàng Hướng không có cậu ta thì dễ xử hơn nhiều.”
“Anh đừng nhòm ngó cậu ấy.” Lâm Khấu Khấu nhìn anh, nói với giọng cảnh cáo, “Tôi đã rời khỏi Hàng Hướng một năm không hề ngáng chân anh, thế mà một người có tiếng tăm lừng lẫy như cố vấn Bùi lại chẳng giải quyết nổi một Hàng Hướng tép riu. Chẳng lẽ anh không nên tự trách mình không đủ giỏi giang trước sao?”
“Tép riu ấy à?”
Kể từ lần đầu tới Kỳ Lộ, Lâm Khấu Khấu vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh và hoàn mỹ đến mức gần như không có chút thay đổi cảm xúc nào, nhưng giờ đây. Bùi Thứ lại bắt được một sơ hở nhỏ.
Anh bật cười: “Tôi cứ tưởng cố vấn Lâm là thánh nhân, không ngờ vẫn biết hận cơ đấy.”
Hận.
Lâm Khấu Khấu ngẫm kỹ lại chữ này rồi cũng bật cười.
Cô hiếm khi chịu thừa nhận: “Không hận thì sao lại đến Kỳ Lộ thông đồng với anh chứ?”
Cô nói với nghĩa xấu.
Nhưng Bùi Thứ nghe xong chẳng giận.
Ánh mắt dò xét của anh chẳng giảm mà còn tăng lên, cứ nhìn cô chằm chằm.
Một chiếc xe dừng trước mặt.
Lâm Khấu Khấu nói: “Xe của tôi tới rồi.”
Cô đẩy cửa định đi ra ngoài.
Nhưng Bùi Thứ lại mở ô lên, che trên đầu cô, sau đó đi ra trước, mở cửa xe cho cô, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng rất mong đợi.”
“...”
Lâm Khấu Khấu và anh che chung một chiếc ô, nghe thấy vậy thì chăm chú nhìn anh một lát mới thu mắt về, ngồi vào trong xe.
Tài xế lái xe đi.
Bùi Thứ vẫn cầm ô đứng nguyên tại chỗ, chiếc áo sơ mi đen dán sát người anh, nhìn đằng xa khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi.
Chiếc áo vest đã đứt khuy đã bị anh vứt vào thùng rác.
Lâm Khấu Khấu nhìn kính chiếu hậu một lát, trong đầu bỗng hiện ra câu nói của Tôn Khắc Thành. Chẳng qua điều cô nghĩ là: Lịch sự thì đúng là lịch sự thật đấy, nhưng tên này quá chú trọng tiểu tiết, lãng phí quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro