Biên Thùy
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trong một trấn nhỏ biên thùy ở Nhạn Hồi Thành có một cái "Dốc tướng quân", gọi cho
nghe oai vậy thôi, chứ thật ra chỉ là một cái dốc vừa dài vừa thấp, liếc mắt đã nhìn thấy
được đỉnh dốc.
Dốc tướng quân cũng không phải là chưa từng có, truyền thuyết rằng mười bốn năm
trước, Đệ nhất Thống soái tam đại doanh kỵ binh huyền thiết của Đại Lương đã dẹp yên
mười tám bộ lạc của Man tộc, trên đường khải hoàn trở về Nhạn Hồi Thành, đã vứt chiếc áo
giáp hỏng lại đây, đã bồi đất thành một ngọn núi nhỏ, về sau cát bụi đá mòn, mưa dập gió
vùi đã trở thành dốc tướng quân.
Dốc tướng quân là một nơi hoang vu, trồng cái gì đều không sống được, đến cả cỏ dại
cũng chịu thua, muốn vụng trộm cũng không có chỗ để nấp, cứ trơ trụi nằm đó, cũng không
biết có thể làm được gì. Những người lớn tuổi thì nói là do sát nghiệp của huyền thiết quá
nặng nên mới bức bách tới như vậy. Thời gian cứ trôi qua như thế, câu chuyện lại bị những
kẻ đốn mạt ăn không ngồi rồi thêu dệt thành những câu chuyện ma quái, dần dà, cũng
chẳng còn ai đi về hướng đó nữa.
Hoàng hôn hôm đó, có hai tiểu tử chừng mười mấy tuổi chạy đến dưới chân dốc
tướng quân.
Một đứa thì cao gầy, một đứa thì thấp béo, đứng cùng nhau như bát với đũa.
Tên tiểu tử cao gầy thì ăn bận như một tiểu nữ tử, phải nhìn kỹ mới nhận ra là nam,
tên thường gọi là Tào nương tử, bởi vì thầy bói nói cậu ta vốn là nữ mệnh bị đầu thai nhầm,
chỉ sợ là ông trời sẽ sớm cho đầu thai lại, gia đình sợ cậu ta sống không thọ, nên luôn nuôi
nấng cậu như một cô nương.
Còn cái tên thấp béo ấy là con trai út của một nhà đồ tể họ Cát, tên là Cát Phán Tiểu,
tên sao người vậy, cả người yếu ớt được bọc bởi một tầng phú quý bóng loáng.
Bởi vì những truyền thuyết ma quỷ mà hai người họ chỉ đứng lấm lét nhìn về dốc
tướng quân chứ không dám bước vào.
Cát Phán Tiểu tay cầm "thiên lý nhãn" bằng đồng, ngước cổ hướng về phía dốc tướng
quân, nói lí nhí trong miệng: "Ngươi nói xem mặt trời cũng đã lặn rồi mà còn chưa chịu
xuống núi, Đại ca của ta cũng thiệt tình...gọi là gì nhỉ...thượng điếu tịch cốc [1]!"
Tào nương tử: "Cái đó gọi là huyền lương thích cổ [2], đừng có nói nhiều, đưa thiên lý
nhãn cho ta nhanh lên."
____________________________
[1]: treo cổ nhịn đói
[2]: chăm chỉ học hành đến quên ăn quên ngủ
[3]: hơn 8 kilogram
[4]: mình dùng ngôi xưng “con” giữa Trường Canh và Thẩm Dịch vì dù sao cũng vừa là trò vừa là con trai nuôi
của Thập Lục
____________________________
Nha đầu giả này giả riết tưởng thật, tiếc là cách thức có chút chưa đúng, không ra
dáng khuê tú mà nhìn cứ như một mụ đanh đá, thậm chí là một cặp chân gà đang vung vẩy
cấu người.
Chỉ cần cậu ta giơ tay lên là từng lớp mỡ của Cát Phán Tiểu ê ẩm, tay bận giữ thiên lý
nhãn, cảnh cáo: "Ngươi phải cẩn thận đó, chẳng may làm hỏng là cha ta nhất định băm ta ra
làm nhân bánh đó."
Sở dĩ gọi là "thiên lý nhãn" bởi vì nó là một cái ống tròn nhỏ bằng đồng, xung quanh là
"ngũ bức" (5 con dơi), bên trong phía đầu là một mảnh kính trong suốt, đặt lên mắt thì một
con thỏ cách xa 10 dặm vẫn có thể nhìn rõ là đực hay cái.
Cát Phán Tiểu hơi bất ngờ đây là do trước đó cậu ta trong đội xích hầu giao lưu đổi
được.
Tào nương tử cầm trong tay ngắm nghía cả nửa ngày mới đưa lên ngắm sao: "Đúng
là rất rõ."
Cát Phán Tiểu thuận theo đó nhìn vào chỉ điểm: "Ta biết nè, đó là sao Hôm, còn được
gọi là Trường Canh, cùng tên với Đại ca ta, từng được Thẩm tiên sinh cứu, ta vẫn còn nhớ."
Tào nương tử trề môi: "Ai thành Đại ca nhà ngươi rồi? Ngươi xem người ta có thèm
đếm xỉa tới ngươi không, còn mặt dày cứ bám theo nhận Đại ca, tự hạ thấp mình...ê khoan
đã, ngươi xem, đó có phải hắn ta không?"
Cát Phán Tiểu theo hướng tay chỉ mà nhìn, quả đúng thật.
Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, cúi thấp đầu, chầm chậm từ trên dốc tướng
quân đi xuống, Cát Phán Tiểu lập tức không còn sợ bị hù ma dọa quỷ, xông ra cuộn vào
tuyết: "Đại ca, Đại ca!"
Cậu ta chạy nhanh quá đến dưới chân dốc bị thứ gì đó ngáng chân, cuộn tròn thẳng
đến ngay dưới chân chàng thiếu niên đó.
Cát Phán Tiểu đen mặt ngước đầu lên, nếu không nói là bò dậy, lộ ra một nụ cười nịnh
nọt, nhăn nhó nói: "Hehe, Đại ca, đệ ở đây đợi huynh cả ngày rồi đó."
Chàng thiếu niên tên gọi Trường Canh đó lặng lẽ nhăn mặt lại, giẫm phải chân của
Cát Phán Tiểu.
Mỗi lần nhìn thấy Cát Phán Tiểu cậu ấy đều cảm thấy thật thần kỳ, cho rằng vị Cát đồ
tể giết qua hàng nghìn con lợn đó có lẽ là trời sinh hỏa nhãn kim tinh, bao nhiêu năm qua
không hề nhìn nhầm con mình thành lợn con. Có điều Trường Canh là một người vô cùng cẩn trọng, trong miệng toàn là khẩu phật, dù cho trong lòng có suy nghĩ thế nào cũng không bao giờ mở miệng nói lời làm tổn thương người khác.
Trường Canh vô cùng ra dáng Đại ca đưa tay ra đỡ Cát Phán Tiểu, còn phủi đi lớp đất
dính trên người cậu ấy: "Chạy cái gì, cẩn thận ngã, tìm ta có việc?"
Cát Phán Tiểu: "Trường Canh Đại ca, ngày mai cha huynh trở về rồi, chúng ta đừng đi
học nữa, cùng với bọn đệ đi giành Nhạn thực nha? Chắc chắn có thể đánh cho còn Lý tiểu
hầu tử sợ chết khiếp!"
Cha của Trường Canh là Từ Bá Hộ, không phải cha ruột.
Năm hai, ba tuổi, Trường Canh theo góa phụ Tú Nương đến nơi đây nương nhờ
người thân, ai có ngờ đâu người thân đều đã đi nơi khác, không nương nhờ được ai. Vừa
hay quan binh Nhạn Hồi Từ Bá hộ vợ mất sớm, không con không cái đã nhìn trúng Tú
nương và cưới bà ấy về làm thiếp.
Từ Bá hộ đưa người ra ngoài làm ăn, hàng năm nhận về cống phẩm của người Man,
tính ra thời gian về thành nhiều nhất chính là hai ngày.
Cuộc sống ngoài thành nghèo khổ, trẻ con cũng không có mấy quà vặt, các tướng sĩ
mỗi lần nhận cống nạp trở lại đều sẽ mang theo một ít thịt khô và phô mai của người Man,
trải đầy dọc đường, lần nào cũng thu hút đám trẻ nghịch phá đến tranh giành nhau, đây
chính là "giành Nhạn thực".
Sao lại gọi là "giành", chính là một đám tiểu tử thì chắc chắn không tránh khỏi đánh
nhau, miễn là đánh không nặng thì người lớn đều không quản, bọn chúng càng hăng hơn,
tạo lập băng bọn, làm như thật.
Trong chuyện này nếu ai mà lôi kéo được Trường Canh nhập bọn, người đó được coi
như là bất khả chiến bại.
Trường Canh từ nhỏ đã tập võ chăm chỉ, nhiều hộ quân biên thùy, những đứa trẻ
luyện võ không ít, chỉ có điều luyện tập cực khổ, đại đa số những đứa trẻ đều tập cho có, lơ
là, duy chỉ có Trường Canh từ khi bắt đầu luyện kiếm đã tự mình lên dốc tướng quân tập
luyện mỗi ngày, bao nhiêu năm khổ luyện không ngừng, nghị lực đáng kinh.
Giờ đây, dù Trường Canh chưa đủ mười bốn tuổi, đã một tay có thể nhấc nổi một
thanh kiếm nặng hơn mười sáu cân [3], tuy là trong lòng biết chừng mực, chưa từng tham
gia những vụ đánh đấm cùng với bọn trẻ nhưng đám tiểu tử đó lại sợ cậu ấy một cách kỳ lạ.
Trường Canh chỉ nghe cho có, cười nói: "Ta một người lớn như này rồi còn giành
Nhạn thực?"
Cát Phán Tiểu không chịu bỏ qua nói: "Đệ đã xin phép Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh
cũng đã đồng ý cho chúng ta nghỉ phép mấy ngày này rồi."
Trường Canh chắp tay sau lưng chầm chậm bước đi, thanh kiếm lúc có lúc không gõ
vào chân, chẳng buồn để ý lời của Cát Phán Tiểu.
Cậu ấy có đọc sách hay không, có luyện kiếm hay không đều do bản thân quyết định,
không liên quan đến việc tiên sinh có cho nghỉ phép hay không.
Cát Phán Tiểu: "Hơn nữa, Thẩm tiên sinh nói thầy ấy cần phải thay thuốc cho Thập
Lục thúc, mấy ngày này có thể sẽ ra ngoài tìm mua thảo dược, cũng không có nhà, huynh
lại không có nơi nào để đi, chi bằng đi cùng bọn đệ, luyện kiếm cả ngày có gì vui đâu chứ?"
Câu này đã gây chú ý với Trường Canh rồi, cậu ấy dừng lại, hỏi: "Thập Lục không
phải vừa từ Trường Dương Quan trở về sao, sao lại bệnh nữa rồi?"
Cát Phán Tiểu: "À...hình như thúc ấy cũng chưa bao giờ khỏe"
"Vậy để ta đi thăm người" Trường Canh hất tay với hai cái đuôi nhỏ này, "Mau về đi,
trời tối rồi, qua giờ cơm là cha đệ lại đánh đệ đó."
Cát Phán Tiểu: "Ấy, Đại ca..."
Trường Canh không có hứng thú nghe cậu ta "cái này", "cái kia" không ngừng, nam tử
từng tuổi này rồi, lớn hơn một tuổi cũng là lớn, chiều cao và suy nghĩ đều khác nhau rất xa,
Trường Canh không cách nào có thể cùng Cát Phán Tiểu bọn họ chơi chung được.
Bằng đôi chân dài của mình, chớp mắt đã không thấy cậu ấy đâu nữa.
Tiểu Phán Tử đích thân chạy một chuyến mà lại không mời được người ta, thất vọng
thở hắt ra, quay lại trừng mắt với Tào nương tử: "Ngươi cũng nói gì đi chứ!"
Tào nương tử gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ hung dữ đối với Cát Phán
Tiểu lúc nãy bỗng nhiên biến đâu mất, lộ ra vẻ một thiếu nữ mộng mơ ôm trước ngực:
"Dáng vẻ khi chạy của Trường Canh Đại ca của ta anh tuấn hơn ai hết."
Cát Phán Tiểu: "..."
Đã không còn cách nào cứu chữa nữa rồi.
"Thẩm tiên sinh" và "Thập Lục thúc" mà Cát Phán Tiểu nói là huynh đệ với nhau, cũng
có chút liên quan đến Trường Canh.
Hai năm trước, khi đó Trường Canh vẫn còn nhỏ tự bỏ ra khỏi thành để chơi, vô tình
đi lạc đường gặp phải bầy sói dữ, suýt chút nữa thì bị ăn thịt, may thay lúc đó huynh đệ
Thẩm Thị ngao du đến đây.
Thẩm tiên sinh dùng bột thuốc đuổi được bầy sói đi và cứu cậu ấy một mạng. Sau này
huynh đệ hai người đến đây sống, Từ Bá hộ vì để cảm ơn ân cứu mạng đã cho huynh đệ họ
thuê một viện trống trong nhà nhưng không lấy tiền thuê.
Huynh trưởng tên là Thẩm Dịch, là một thư sinh đã rớt nhiều kỳ thi, tuy là tuổi còn trẻ
nhưng mà tâm nguyện làm quan đã tuyệt, an phận thủ thường làm một ẩn sĩ nơi khỉ ho cò
gáy này, nhai phường đều khách khí gọi ngài ấy một tiếng "Thẩm tiên sinh".
Thẩm tiên ngoài là một ẩn sĩ ra, còn kiêm luôn đại phu, đại bút thư tín câu đối, một
thầy giáo, “sư phụ tay dài” và còn nhiều chức vụ khác, ngài ấy thật sự rất đa tài đa nghệ, có
thể trị vết bầm, còn có thể đỡ đẻ cho ngựa mẹ, ban ngày ở nhà thì mở lớp tư thục, dạy bọn
trẻ biết đọc biết viết, tối đến khi bọn trẻ đã về thì xắn tay áo lên nghiên cứu, sửa chữa nào là
bật lửa hơi nước, áo giáp, tượng gỗ nhiều màu, để hỗ trợ trong nhà khi cần, ẩn thế ẩn đến
tối mày tối mặt.
Thẩm tiên sinh cái gì cũng giỏi, vừa kiếm tiền lại còn có thể tươm tất trong nhà, thổi
lửa nấu cơm cũng một tay ngày ấy, vô cùng lợi hại, chính vì vậy mà người huynh đệ của
ngài ấy không có việc gì để làm, chỉ có một chuyên môn là phá nhà, người đó tên là "Thẩm
Thập Lục", nghe đâu là từ nhỏ vốn thân thể không được khỏe, gia đình chỉ sợ nuôi không
đặng vì vậy nên mới không đặt một cái tên nghe hay ho, sinh vào ngày 16 tháng giêng nên
lấy "Thập Lục" làm tên.
Thẩm Thập Lục từ sáng đến tối chẳng thấy đọc sách, cũng không làm việc, cái bình
dầu ngã cũng không biết đỡ lên, đến cả vục nước cũng chẳng thấy hắn ta nhảy qua, nếu
không phải là đi lêu lỏng thì là uống rượu, hoàn toàn vô dụng, thậm chí là không có một chút
ưu điểm.
Chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Đúng là rất đẹp, được lão cụ ở thượng trấn chính miệng khẳng định, nói là đã sống
hơn chín mươi tuổi cũng chưa từng gặp qua một nam nhân đường nét như vậy.
Tiếc là dù có đẹp hơn nữa cũng chẳng có ích gì, Thẩm Thập Lục lúc nhỏ từng bệnh
nặng, người sốt cao, mắt chỉ có thể nhìn rõ cái gì trước mắt trong vòng hai thước, cách xa
mười bước thì đến cả nam hay nữ hắn ta cũng không phân biệt được. Đã vậy còn bị lãng
tai, nói chuyện với hắn đảm bảo là cái gì cũng phải hét lên, từ cửa Thẩm gia cách một vách
viện vẫn có thể nghe thấy một Thẩm tiên sinh nho nhã đang như một con chó dại gào thét
với hắn.
Nói tóm lại, Thẩm Thập Lục là một con ma bệnh vừa mù vừa điếc.
Với điều kiện của hắn, đáng ra là một tên điển trai may mắn, tiếc này ở cái nơi trấn
nhỏ biên thùy này trừ ma nghèo ra thì còn có thần nghèo, dù cho có một ngày có tiên nữ
nào tới cũng không ai nuôi nổi.
Theo phong tục ở đây, khi đến lúc báo đáp đại ân đại ân đại đức thì sẽ nhận kết nghĩa,
nếu như có con cháu thì con cháu sẽ nhận, nếu không có thì bản thân tự nhận.
Huynh đệ Thẩm Thị đã có ân cứu mạng Trường Canh thoát khỏi miệng sói, nên theo
lý sẽ phải nhận một trong hai người làm nghĩa phụ.
Thẩm tiên sinh là người đọc sách đến nỗi ăn vào trong máu, quyết liệt không dám
nhận vì nói là không phù hợp đạo lý, ngược lại huynh đệ Thập Lục gia của ngài rất dứt
khoát sửa cách gọi thành "nhi tử".
Cứ như vậy, Thẩm Thập Lục tên ất ơ đó tự nhiên lại được hời to, nếu như cái tên ma
bệnh ham chơi lười nhác đó sau này nghèo khó cơ cực thì Trường Canh cũng sẽ phải chăm
sóc phụng dưỡng, chịu tang khi mất.
Trường Canh đã quá quen thuộc đường đi, qua khỏi viện gia, từ cửa hướng rẽ ra
ngoài là đến nhà Thẩm tiên sinh.
Thẩm gia cũng chỉ có hai người đàn ông, đến cả gà mái cũng chẳng có, nên cậu ấy tự
nhiên cũng chẳng kiêng ngại, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cửa cũng chẳng gõ.
Vừa bước vào thì một mùi thuốc cùng với tiếng huyên dội thẳng vào mặt.
Thẩm tiên sinh đang ở trong viện nhăn mày sắc thuốc, ngài ấy trong dáng vẻ một thư
sinh trẻ mặc một bộ áo dài cũ, không già nhưng nói chung thì nhăn mày, cả người toát ra vẻ
thanh bần.
Tiếng huyên là từ trong phòng vang ra, người thổi huyên bị ánh đèn ảm đạm rọi lên
hình ảnh cao gầy trên cửa sổ, rõ ràng là kỹ thuật không tốt, cũng không nghe ra được là cái
điệu gì, còn thường có vài âm thổi không kêu, cứ như bị mất giọng, nghe có vẻ thê thảm và
hết hơi.
Nếu mà gọi đây là nhạc thanh thì có chút gượng gạo, Trường Canh nhận xét, cảm
giác như nếu bắt buộc phải khen thì chỉ có thể nói hắn ta gào thét trong đau khổ rất uyển
chuyển.
Thẩm Dịch nghe tiếng bước nhân, nhìn lại và cười một cái sau đó hét vào trong
phòng: "Tổ tông, làm ơn tha giùm đi, cả nước tiểu đều bị đệ thổi ra luôn rồi, Trường Canh
đến nè!"
Cái người thổi huyên đó cứ như không nghe thấy, mà dựa vào thính lực của hắn, cũng
có thể là không nghe thấy thật.
Cả khuôn mặt Thẩm tiên sinh biến sắc.
Trường Canh nghe hơi thổi của hắn vẫn còn sức, trông không giống có bệnh lắm, nên
cũng đỡ lo, hỏi: "Con nghe Cát Phán Tiểu nói Thẩm tiên sinh muốn đổi thuốc cho Thập Lục,
người ấy bị sao vậy?"
Thẩm tiên sinh nhìn thấy thuốc đã xong, chậm rãi nói: "Không sao, chỉ là tới lúc đổi
thuốc thôi, bốn mùa dùng thuốc đều khác nhau, cái con ma bệnh này khó chiều khó hầu. À
đúng rồi, con đến thật đúng lúc, hôm nay không biết đệ ấy từ đâu mang về một thứ đồ chơi
còn định sáng sớm mai mang sang cho con đây, mau đi xem đi."
nghe oai vậy thôi, chứ thật ra chỉ là một cái dốc vừa dài vừa thấp, liếc mắt đã nhìn thấy
được đỉnh dốc.
Dốc tướng quân cũng không phải là chưa từng có, truyền thuyết rằng mười bốn năm
trước, Đệ nhất Thống soái tam đại doanh kỵ binh huyền thiết của Đại Lương đã dẹp yên
mười tám bộ lạc của Man tộc, trên đường khải hoàn trở về Nhạn Hồi Thành, đã vứt chiếc áo
giáp hỏng lại đây, đã bồi đất thành một ngọn núi nhỏ, về sau cát bụi đá mòn, mưa dập gió
vùi đã trở thành dốc tướng quân.
Dốc tướng quân là một nơi hoang vu, trồng cái gì đều không sống được, đến cả cỏ dại
cũng chịu thua, muốn vụng trộm cũng không có chỗ để nấp, cứ trơ trụi nằm đó, cũng không
biết có thể làm được gì. Những người lớn tuổi thì nói là do sát nghiệp của huyền thiết quá
nặng nên mới bức bách tới như vậy. Thời gian cứ trôi qua như thế, câu chuyện lại bị những
kẻ đốn mạt ăn không ngồi rồi thêu dệt thành những câu chuyện ma quái, dần dà, cũng
chẳng còn ai đi về hướng đó nữa.
Hoàng hôn hôm đó, có hai tiểu tử chừng mười mấy tuổi chạy đến dưới chân dốc
tướng quân.
Một đứa thì cao gầy, một đứa thì thấp béo, đứng cùng nhau như bát với đũa.
Tên tiểu tử cao gầy thì ăn bận như một tiểu nữ tử, phải nhìn kỹ mới nhận ra là nam,
tên thường gọi là Tào nương tử, bởi vì thầy bói nói cậu ta vốn là nữ mệnh bị đầu thai nhầm,
chỉ sợ là ông trời sẽ sớm cho đầu thai lại, gia đình sợ cậu ta sống không thọ, nên luôn nuôi
nấng cậu như một cô nương.
Còn cái tên thấp béo ấy là con trai út của một nhà đồ tể họ Cát, tên là Cát Phán Tiểu,
tên sao người vậy, cả người yếu ớt được bọc bởi một tầng phú quý bóng loáng.
Bởi vì những truyền thuyết ma quỷ mà hai người họ chỉ đứng lấm lét nhìn về dốc
tướng quân chứ không dám bước vào.
Cát Phán Tiểu tay cầm "thiên lý nhãn" bằng đồng, ngước cổ hướng về phía dốc tướng
quân, nói lí nhí trong miệng: "Ngươi nói xem mặt trời cũng đã lặn rồi mà còn chưa chịu
xuống núi, Đại ca của ta cũng thiệt tình...gọi là gì nhỉ...thượng điếu tịch cốc [1]!"
Tào nương tử: "Cái đó gọi là huyền lương thích cổ [2], đừng có nói nhiều, đưa thiên lý
nhãn cho ta nhanh lên."
____________________________
[1]: treo cổ nhịn đói
[2]: chăm chỉ học hành đến quên ăn quên ngủ
[3]: hơn 8 kilogram
[4]: mình dùng ngôi xưng “con” giữa Trường Canh và Thẩm Dịch vì dù sao cũng vừa là trò vừa là con trai nuôi
của Thập Lục
____________________________
Nha đầu giả này giả riết tưởng thật, tiếc là cách thức có chút chưa đúng, không ra
dáng khuê tú mà nhìn cứ như một mụ đanh đá, thậm chí là một cặp chân gà đang vung vẩy
cấu người.
Chỉ cần cậu ta giơ tay lên là từng lớp mỡ của Cát Phán Tiểu ê ẩm, tay bận giữ thiên lý
nhãn, cảnh cáo: "Ngươi phải cẩn thận đó, chẳng may làm hỏng là cha ta nhất định băm ta ra
làm nhân bánh đó."
Sở dĩ gọi là "thiên lý nhãn" bởi vì nó là một cái ống tròn nhỏ bằng đồng, xung quanh là
"ngũ bức" (5 con dơi), bên trong phía đầu là một mảnh kính trong suốt, đặt lên mắt thì một
con thỏ cách xa 10 dặm vẫn có thể nhìn rõ là đực hay cái.
Cát Phán Tiểu hơi bất ngờ đây là do trước đó cậu ta trong đội xích hầu giao lưu đổi
được.
Tào nương tử cầm trong tay ngắm nghía cả nửa ngày mới đưa lên ngắm sao: "Đúng
là rất rõ."
Cát Phán Tiểu thuận theo đó nhìn vào chỉ điểm: "Ta biết nè, đó là sao Hôm, còn được
gọi là Trường Canh, cùng tên với Đại ca ta, từng được Thẩm tiên sinh cứu, ta vẫn còn nhớ."
Tào nương tử trề môi: "Ai thành Đại ca nhà ngươi rồi? Ngươi xem người ta có thèm
đếm xỉa tới ngươi không, còn mặt dày cứ bám theo nhận Đại ca, tự hạ thấp mình...ê khoan
đã, ngươi xem, đó có phải hắn ta không?"
Cát Phán Tiểu theo hướng tay chỉ mà nhìn, quả đúng thật.
Chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, cúi thấp đầu, chầm chậm từ trên dốc tướng
quân đi xuống, Cát Phán Tiểu lập tức không còn sợ bị hù ma dọa quỷ, xông ra cuộn vào
tuyết: "Đại ca, Đại ca!"
Cậu ta chạy nhanh quá đến dưới chân dốc bị thứ gì đó ngáng chân, cuộn tròn thẳng
đến ngay dưới chân chàng thiếu niên đó.
Cát Phán Tiểu đen mặt ngước đầu lên, nếu không nói là bò dậy, lộ ra một nụ cười nịnh
nọt, nhăn nhó nói: "Hehe, Đại ca, đệ ở đây đợi huynh cả ngày rồi đó."
Chàng thiếu niên tên gọi Trường Canh đó lặng lẽ nhăn mặt lại, giẫm phải chân của
Cát Phán Tiểu.
Mỗi lần nhìn thấy Cát Phán Tiểu cậu ấy đều cảm thấy thật thần kỳ, cho rằng vị Cát đồ
tể giết qua hàng nghìn con lợn đó có lẽ là trời sinh hỏa nhãn kim tinh, bao nhiêu năm qua
không hề nhìn nhầm con mình thành lợn con. Có điều Trường Canh là một người vô cùng cẩn trọng, trong miệng toàn là khẩu phật, dù cho trong lòng có suy nghĩ thế nào cũng không bao giờ mở miệng nói lời làm tổn thương người khác.
Trường Canh vô cùng ra dáng Đại ca đưa tay ra đỡ Cát Phán Tiểu, còn phủi đi lớp đất
dính trên người cậu ấy: "Chạy cái gì, cẩn thận ngã, tìm ta có việc?"
Cát Phán Tiểu: "Trường Canh Đại ca, ngày mai cha huynh trở về rồi, chúng ta đừng đi
học nữa, cùng với bọn đệ đi giành Nhạn thực nha? Chắc chắn có thể đánh cho còn Lý tiểu
hầu tử sợ chết khiếp!"
Cha của Trường Canh là Từ Bá Hộ, không phải cha ruột.
Năm hai, ba tuổi, Trường Canh theo góa phụ Tú Nương đến nơi đây nương nhờ
người thân, ai có ngờ đâu người thân đều đã đi nơi khác, không nương nhờ được ai. Vừa
hay quan binh Nhạn Hồi Từ Bá hộ vợ mất sớm, không con không cái đã nhìn trúng Tú
nương và cưới bà ấy về làm thiếp.
Từ Bá hộ đưa người ra ngoài làm ăn, hàng năm nhận về cống phẩm của người Man,
tính ra thời gian về thành nhiều nhất chính là hai ngày.
Cuộc sống ngoài thành nghèo khổ, trẻ con cũng không có mấy quà vặt, các tướng sĩ
mỗi lần nhận cống nạp trở lại đều sẽ mang theo một ít thịt khô và phô mai của người Man,
trải đầy dọc đường, lần nào cũng thu hút đám trẻ nghịch phá đến tranh giành nhau, đây
chính là "giành Nhạn thực".
Sao lại gọi là "giành", chính là một đám tiểu tử thì chắc chắn không tránh khỏi đánh
nhau, miễn là đánh không nặng thì người lớn đều không quản, bọn chúng càng hăng hơn,
tạo lập băng bọn, làm như thật.
Trong chuyện này nếu ai mà lôi kéo được Trường Canh nhập bọn, người đó được coi
như là bất khả chiến bại.
Trường Canh từ nhỏ đã tập võ chăm chỉ, nhiều hộ quân biên thùy, những đứa trẻ
luyện võ không ít, chỉ có điều luyện tập cực khổ, đại đa số những đứa trẻ đều tập cho có, lơ
là, duy chỉ có Trường Canh từ khi bắt đầu luyện kiếm đã tự mình lên dốc tướng quân tập
luyện mỗi ngày, bao nhiêu năm khổ luyện không ngừng, nghị lực đáng kinh.
Giờ đây, dù Trường Canh chưa đủ mười bốn tuổi, đã một tay có thể nhấc nổi một
thanh kiếm nặng hơn mười sáu cân [3], tuy là trong lòng biết chừng mực, chưa từng tham
gia những vụ đánh đấm cùng với bọn trẻ nhưng đám tiểu tử đó lại sợ cậu ấy một cách kỳ lạ.
Trường Canh chỉ nghe cho có, cười nói: "Ta một người lớn như này rồi còn giành
Nhạn thực?"
Cát Phán Tiểu không chịu bỏ qua nói: "Đệ đã xin phép Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh
cũng đã đồng ý cho chúng ta nghỉ phép mấy ngày này rồi."
Trường Canh chắp tay sau lưng chầm chậm bước đi, thanh kiếm lúc có lúc không gõ
vào chân, chẳng buồn để ý lời của Cát Phán Tiểu.
Cậu ấy có đọc sách hay không, có luyện kiếm hay không đều do bản thân quyết định,
không liên quan đến việc tiên sinh có cho nghỉ phép hay không.
Cát Phán Tiểu: "Hơn nữa, Thẩm tiên sinh nói thầy ấy cần phải thay thuốc cho Thập
Lục thúc, mấy ngày này có thể sẽ ra ngoài tìm mua thảo dược, cũng không có nhà, huynh
lại không có nơi nào để đi, chi bằng đi cùng bọn đệ, luyện kiếm cả ngày có gì vui đâu chứ?"
Câu này đã gây chú ý với Trường Canh rồi, cậu ấy dừng lại, hỏi: "Thập Lục không
phải vừa từ Trường Dương Quan trở về sao, sao lại bệnh nữa rồi?"
Cát Phán Tiểu: "À...hình như thúc ấy cũng chưa bao giờ khỏe"
"Vậy để ta đi thăm người" Trường Canh hất tay với hai cái đuôi nhỏ này, "Mau về đi,
trời tối rồi, qua giờ cơm là cha đệ lại đánh đệ đó."
Cát Phán Tiểu: "Ấy, Đại ca..."
Trường Canh không có hứng thú nghe cậu ta "cái này", "cái kia" không ngừng, nam tử
từng tuổi này rồi, lớn hơn một tuổi cũng là lớn, chiều cao và suy nghĩ đều khác nhau rất xa,
Trường Canh không cách nào có thể cùng Cát Phán Tiểu bọn họ chơi chung được.
Bằng đôi chân dài của mình, chớp mắt đã không thấy cậu ấy đâu nữa.
Tiểu Phán Tử đích thân chạy một chuyến mà lại không mời được người ta, thất vọng
thở hắt ra, quay lại trừng mắt với Tào nương tử: "Ngươi cũng nói gì đi chứ!"
Tào nương tử gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ hung dữ đối với Cát Phán
Tiểu lúc nãy bỗng nhiên biến đâu mất, lộ ra vẻ một thiếu nữ mộng mơ ôm trước ngực:
"Dáng vẻ khi chạy của Trường Canh Đại ca của ta anh tuấn hơn ai hết."
Cát Phán Tiểu: "..."
Đã không còn cách nào cứu chữa nữa rồi.
"Thẩm tiên sinh" và "Thập Lục thúc" mà Cát Phán Tiểu nói là huynh đệ với nhau, cũng
có chút liên quan đến Trường Canh.
Hai năm trước, khi đó Trường Canh vẫn còn nhỏ tự bỏ ra khỏi thành để chơi, vô tình
đi lạc đường gặp phải bầy sói dữ, suýt chút nữa thì bị ăn thịt, may thay lúc đó huynh đệ
Thẩm Thị ngao du đến đây.
Thẩm tiên sinh dùng bột thuốc đuổi được bầy sói đi và cứu cậu ấy một mạng. Sau này
huynh đệ hai người đến đây sống, Từ Bá hộ vì để cảm ơn ân cứu mạng đã cho huynh đệ họ
thuê một viện trống trong nhà nhưng không lấy tiền thuê.
Huynh trưởng tên là Thẩm Dịch, là một thư sinh đã rớt nhiều kỳ thi, tuy là tuổi còn trẻ
nhưng mà tâm nguyện làm quan đã tuyệt, an phận thủ thường làm một ẩn sĩ nơi khỉ ho cò
gáy này, nhai phường đều khách khí gọi ngài ấy một tiếng "Thẩm tiên sinh".
Thẩm tiên ngoài là một ẩn sĩ ra, còn kiêm luôn đại phu, đại bút thư tín câu đối, một
thầy giáo, “sư phụ tay dài” và còn nhiều chức vụ khác, ngài ấy thật sự rất đa tài đa nghệ, có
thể trị vết bầm, còn có thể đỡ đẻ cho ngựa mẹ, ban ngày ở nhà thì mở lớp tư thục, dạy bọn
trẻ biết đọc biết viết, tối đến khi bọn trẻ đã về thì xắn tay áo lên nghiên cứu, sửa chữa nào là
bật lửa hơi nước, áo giáp, tượng gỗ nhiều màu, để hỗ trợ trong nhà khi cần, ẩn thế ẩn đến
tối mày tối mặt.
Thẩm tiên sinh cái gì cũng giỏi, vừa kiếm tiền lại còn có thể tươm tất trong nhà, thổi
lửa nấu cơm cũng một tay ngày ấy, vô cùng lợi hại, chính vì vậy mà người huynh đệ của
ngài ấy không có việc gì để làm, chỉ có một chuyên môn là phá nhà, người đó tên là "Thẩm
Thập Lục", nghe đâu là từ nhỏ vốn thân thể không được khỏe, gia đình chỉ sợ nuôi không
đặng vì vậy nên mới không đặt một cái tên nghe hay ho, sinh vào ngày 16 tháng giêng nên
lấy "Thập Lục" làm tên.
Thẩm Thập Lục từ sáng đến tối chẳng thấy đọc sách, cũng không làm việc, cái bình
dầu ngã cũng không biết đỡ lên, đến cả vục nước cũng chẳng thấy hắn ta nhảy qua, nếu
không phải là đi lêu lỏng thì là uống rượu, hoàn toàn vô dụng, thậm chí là không có một chút
ưu điểm.
Chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Đúng là rất đẹp, được lão cụ ở thượng trấn chính miệng khẳng định, nói là đã sống
hơn chín mươi tuổi cũng chưa từng gặp qua một nam nhân đường nét như vậy.
Tiếc là dù có đẹp hơn nữa cũng chẳng có ích gì, Thẩm Thập Lục lúc nhỏ từng bệnh
nặng, người sốt cao, mắt chỉ có thể nhìn rõ cái gì trước mắt trong vòng hai thước, cách xa
mười bước thì đến cả nam hay nữ hắn ta cũng không phân biệt được. Đã vậy còn bị lãng
tai, nói chuyện với hắn đảm bảo là cái gì cũng phải hét lên, từ cửa Thẩm gia cách một vách
viện vẫn có thể nghe thấy một Thẩm tiên sinh nho nhã đang như một con chó dại gào thét
với hắn.
Nói tóm lại, Thẩm Thập Lục là một con ma bệnh vừa mù vừa điếc.
Với điều kiện của hắn, đáng ra là một tên điển trai may mắn, tiếc này ở cái nơi trấn
nhỏ biên thùy này trừ ma nghèo ra thì còn có thần nghèo, dù cho có một ngày có tiên nữ
nào tới cũng không ai nuôi nổi.
Theo phong tục ở đây, khi đến lúc báo đáp đại ân đại ân đại đức thì sẽ nhận kết nghĩa,
nếu như có con cháu thì con cháu sẽ nhận, nếu không có thì bản thân tự nhận.
Huynh đệ Thẩm Thị đã có ân cứu mạng Trường Canh thoát khỏi miệng sói, nên theo
lý sẽ phải nhận một trong hai người làm nghĩa phụ.
Thẩm tiên sinh là người đọc sách đến nỗi ăn vào trong máu, quyết liệt không dám
nhận vì nói là không phù hợp đạo lý, ngược lại huynh đệ Thập Lục gia của ngài rất dứt
khoát sửa cách gọi thành "nhi tử".
Cứ như vậy, Thẩm Thập Lục tên ất ơ đó tự nhiên lại được hời to, nếu như cái tên ma
bệnh ham chơi lười nhác đó sau này nghèo khó cơ cực thì Trường Canh cũng sẽ phải chăm
sóc phụng dưỡng, chịu tang khi mất.
Trường Canh đã quá quen thuộc đường đi, qua khỏi viện gia, từ cửa hướng rẽ ra
ngoài là đến nhà Thẩm tiên sinh.
Thẩm gia cũng chỉ có hai người đàn ông, đến cả gà mái cũng chẳng có, nên cậu ấy tự
nhiên cũng chẳng kiêng ngại, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cửa cũng chẳng gõ.
Vừa bước vào thì một mùi thuốc cùng với tiếng huyên dội thẳng vào mặt.
Thẩm tiên sinh đang ở trong viện nhăn mày sắc thuốc, ngài ấy trong dáng vẻ một thư
sinh trẻ mặc một bộ áo dài cũ, không già nhưng nói chung thì nhăn mày, cả người toát ra vẻ
thanh bần.
Tiếng huyên là từ trong phòng vang ra, người thổi huyên bị ánh đèn ảm đạm rọi lên
hình ảnh cao gầy trên cửa sổ, rõ ràng là kỹ thuật không tốt, cũng không nghe ra được là cái
điệu gì, còn thường có vài âm thổi không kêu, cứ như bị mất giọng, nghe có vẻ thê thảm và
hết hơi.
Nếu mà gọi đây là nhạc thanh thì có chút gượng gạo, Trường Canh nhận xét, cảm
giác như nếu bắt buộc phải khen thì chỉ có thể nói hắn ta gào thét trong đau khổ rất uyển
chuyển.
Thẩm Dịch nghe tiếng bước nhân, nhìn lại và cười một cái sau đó hét vào trong
phòng: "Tổ tông, làm ơn tha giùm đi, cả nước tiểu đều bị đệ thổi ra luôn rồi, Trường Canh
đến nè!"
Cái người thổi huyên đó cứ như không nghe thấy, mà dựa vào thính lực của hắn, cũng
có thể là không nghe thấy thật.
Cả khuôn mặt Thẩm tiên sinh biến sắc.
Trường Canh nghe hơi thổi của hắn vẫn còn sức, trông không giống có bệnh lắm, nên
cũng đỡ lo, hỏi: "Con nghe Cát Phán Tiểu nói Thẩm tiên sinh muốn đổi thuốc cho Thập Lục,
người ấy bị sao vậy?"
Thẩm tiên sinh nhìn thấy thuốc đã xong, chậm rãi nói: "Không sao, chỉ là tới lúc đổi
thuốc thôi, bốn mùa dùng thuốc đều khác nhau, cái con ma bệnh này khó chiều khó hầu. À
đúng rồi, con đến thật đúng lúc, hôm nay không biết đệ ấy từ đâu mang về một thứ đồ chơi
còn định sáng sớm mai mang sang cho con đây, mau đi xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro