Bỏ Trốn
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trong tối tăm mù mịt, có lẽ một vị thần linh không biết tên nào đó đã thức tỉnh vị Cố đại soái đang xa tận chân trời, nói với ngài rằng là nhi tử của ngài sắp bị đầu trọc cuỗm chạy rồi, nói chung là sau khi huyền thiết doanh đi được một tháng, Cố Quân khi đang viết tập tử cho hoàng thượng, vậy mà nhớ ra viết cho Trường Canh một bức thư nhà.
Tự tích quen thuộc mà Trường Canh đã bắt chước quá nhiều lần lưu loát viết những vài trang, đầu tiên là ngôn từ khẩn thiết nhận sai, sau đó là giải thích một cách hợp lý và xúc động nguyên nhân không từ mà biệt, cuối cùng là trực tiếp biểu đạt ân niệm của mình, đồng thời hứa nếu như tây bắc bình yên vô sự, y nhất định sẽ về kịp cuối năm để mừng năm mới.
Trường Canh đọc từ đầu tới cuối, cười nhẹ để sang một bên, vì có dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái thứ này không phải là An Định hầu nghĩ ra.
Cái gì mà "xa cách ngàn dặm, ngày đêm khó yên", rồi lại "gia thực thiêm y, đừng lo cho ta", những câu sến súa kiểu này, căn bản là không phải từ mảnh đất trong đầu Cố Quân nảy mầm ra, cái đoạn dông dài giữa những hàng chữ đó vừa nhìn là biết của Thẩm Dịch.
Tên nghĩa phụ khốn nạn đó cùng lắm chỉ là sao chép lại một lần.
Có điều Trường Canh bi ai phát hiện, tuy là trong lòng cậu biết rõ như vậy, nhưng nghĩ lại mấy chữ này thật sự là dưới ngòi bút trong tay Cố Quân viết ra, vẫn không nhịn được ý nghĩ moi ra nhét hết vào trong mắt.
Chỉ tiếc, Cố Quân nuốt lời rồi.
Cố Quân tự biết có lỗi, lần này cho cái tên Thẩm Dịch tự ý thay y hứa hẹn cút xéo rồi, y tự mình giải quyết, viết cho Trường Canh một bức thư khá dài. Trường Canh xem xong thì là vừa tức vừa buồn cười, tuy là cảm giác bức thư nhà lần này cũng khá chân thành, nhưng Cố Quân thật sự không có năng khiếu dỗ dành người khác, hoàn toàn là đang chân thành thêm dầu vào lửa.
Cố đại soái trước là tam chỉ vô lư nói một đống những chuyện vụn vặt mà ngài tự cho là thú vị, viết một nghìn chữ thì lạc đề một vạn dặm, mãi cho đến cuối cùng mới dùng bốn chữ "quân vụ bận rộn" để khái quát lý do ngài không thể về kinh.
Trường Canh không quan tâm bò cạp sa mạc làm sao nướng mới ngon, nhưng cậu trước sau tìm đến mấy lần, từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy một câu mà cậu đang quan tâm nhất - Cố Quân năm nay không về, khi nào có thể về?
Nhưng mà sau "quân vụ bận rộn" cái gì cũng không có, chỉ kèm theo một danh sách quà tặng dài đằng đẵng.
Cố Quân có lẽ cho rằng xin lỗi bằng lời nói không đủ thực tế vậy là dùng hành động để biểu đạt, y đem tất cả những thứ hay ho có được trong năm nay chuyển hết về hầu phủ, nhét cho Trường Canh, châu báu có, linh ta linh tinh có, nhiều không kể hết.
Hôm đó, Trường Canh mười lăm tuổi đã nhốt mình trong phòng, cùng với đoản đao Lâu Lan mà Cố Quân gửi về, chịu thêm một lần phát tác của ô nhĩ cốt, sau đó cậu quyết định, cậu không muốn ở trong hầu phủ như một món đồ bỏ đi, không muốn theo lão phu tử và sư phụ nơm nớp lo sợ học mấy cái văn chương suông hay mấy món võ nghệ thiếu thực tế, cậu muốn tự mình bước ra, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Mùng một đầu năm, Trường Canh một mình đi theo Chúc chân nhỏ tiến cung bái niên hoàng thượng, chỉ là những việc thường lệ làm qua một lần.
Sau đó cậu ở lại hầu phủ đến mười sáu tháng giêng, nói đầu bếp nấu một chén mì trường thọ, mang về phòng tự mình ăn hết, tiếp đến bình tĩnh tuyên bố một quyết định khiến cho trên dưới hầu phủ nổ tung.
Trường Canh: "Ta muốn đến Hộ quốc tự một thời gian."
Nói xong, nhìn thấy lão quản gia tái mét, lại bổ sung: "Vương bá yên tâm, con không xuất gia, chỉ là muốn theo Liễu Nhiên đại sư tu hành một thời gian, thuận tiện cầu phúc cho nghĩa phụ."
Lão quản gia: "..."
Lão nhân gia ông còn có thể nói gì? Chỉ đành chuẩn bị tươm tất hương hỏa, nén đau trong lòng ngực, sai người đưa Trường Canh, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đến Hộ quốc tự.
Năm nay, lão quản gia hầu phủ cảm thấy cửa lớn thâm nghiêm uy vũ nhà mình không chừng đã bị man di phù thủy nào đó ếm chú rồi, bước vào cái nhà này, không cần biết là con ruột trong nhà sinh ra hay là từ bên ngoài nhận về, đứa này còn khó đối phó hơn đứa kia, lão quản gia đến nay vẫn còn nhớ dáng vẻ sợ hãi của Cố Quân lúc nhỏ, y giống như một con sói nhỏ bị thương, nhìn căm căm những người xung quanh không phân xanh đỏ trắng đen.
Cái vị đó khó khăn lắm mới khập khiễng trưởng thành, có thể đỉnh môn lập hộ rồi.
Thì lại thêm một vị khiến ta càng ngẫm nghĩ không thấu hơn.
Sau khi Cố Quân đi, thì Trường Canh sống những ngày tháng suốt ngày chạy đi Hộ quốc tự.
Thích chơi với ai không được? Ngày ngày chui vào trong miếu, tứ điện hạ Lý Mân không ra khỏi cửa thì thôi, hễ ra khỏi cửa là không phải bình thường.
Lão quản gia lo trăm bề, mỗi ngày đều lo lắng Trường Canh sẽ cắt tóc đi tu.
Nhưng ông biết, thiếu niên mười lăm mười sáu là không nghe người già khuyên nhất, huống hồ Trường Canh cũng không phải ông nuôi lớn, lão quản gia không dám can thiệp quá nhiều, chỉ đành chạy đến chỗ Tào nương tử và Cát Phán Tiểu khua chiêng đánh trống.
Tào nương tử vừa nghe liền trợn con mắt đầy phấn lên: "Cái gì? Tên hòa thượng đó muốn câu dẫn Trường Canh đại ca xuất gia?"
Nam tử dáng vẻ đoan chính trên thế gian này chính là của quý hiếm có, đại soái nói đi là đi, bây giờ đến cả cái bóng cũng không gặp một lần, bên cạnh ngài chỉ còn lại Trường Canh. Trường Canh đã đến tuổi này rồi mà kinh ngạc là không chút dấu hiệu phai tàn, thật là không dễ dàng gì, vậy mà còn sắp biến thành đầu trọc, chính vì vậy, Tào nương tử liền trở thành đồng minh của lão quản gia.
Ngày hôm sau cậu nhóc đặc biệt mặc nam trang, mặt dày nhất quyết đòi theo Trường Canh đi chiêm ngưỡng phật môn thánh địa, trước khi đi còn đứng trước một đám con rối sắt xắn tay áo, đưa tay làm ra động tác quyết tâm.
Con rối sắt thì không có nhân tính, đơ ra nhìn chăm chú bóng lưng xà tinh uốn éo kỳ dị của cậu nhóc.
Chỉ là buổi tối hôm đó từ Hộ quốc tự trở về, Tào nương tử không còn nhắc đến việc "khiến yêu tăng hiện hình nữa", mà lại từ đó bất chấp tất cả mỗi ngày gia nhập đội ngũ lĩnh ngộ phật pháp. Không vì cái gì khác, "yêu tăng" quá tuấn tú.
Đại soái tuy là tuấn tú, nhưng tiếc là quá phản cảm, không thể yên yên tĩnh tĩnh ngồi yên để mặc người ta bình phẩm, Liễu Nhiên đại sư thì không như vậy, Tào nương tử cho rằng người giống như một đóa Upala [1] hành tẩu nhân gian, nếu như đặt vào hòn non bộ, chắc chắn có thể lưu phương bách thế [2], nhìn người nhiều thêm một chút có thể vui vẻ thoải mái được thêm vài ngày.
Lão quản gia không biết Liễu Nhiên hòa thượng đó đã thi triển mê hồn thuật gì cho hai cái con người này, chỉ đành tìm đến Cát Phán Tiểu.
Cát Phán Tiểu nghĩa bất dung từ [3] bồi theo.
Vài ngày sau, Cát Phán Tiểu cũng đầu hàng.
Bởi vì Liễu Nhiên hòa thượng không chỉ biết niệm kinh, còn vô cùng tinh thông nhiều loại máy móc và con rối hiện có mà bắt buộc phải dùng tử lưu kim, Cát Phán Tiểu thậm chí ở chỗ hòa thượng còn gặp được người của linh khu viện.
Nằm mơ cũng có thể nghĩ tới Cát Phán Tiểu bay bổng như cự diên lên trời không nói hai lời, trực tiếp quỳ lạy dưới tòa sen của hòa thượng.
Một năm qua đi, lão quản gia thật sự cũng quen với việc Trường Canh bọn họ hai ba hôm lại chạy đến miếu hòa thượng, lúc mới đầu cũng không có để tâm lắm.
Không ngờ tứ điện hạ cái tốt không học đi học cái xấu, đến Hộ quốc tự ngày thứ hai liền bắt chước Cố Quân, chơi trò kim thiền thoát xác [4], không từ mà biệt.
Cậu trước là nói trước với thị vệ tùy hành, rằng bản thân muốn cùng Liễu Nhiên đại sư bế môn thanh tu một thời gian, nói là đừng có làm phiền, thị vệ đương nhiên là không dám quấy rầy thật rồi, chỉ đứng canh gác ngoài cửa.
Tối hôm đó, Trường Canh liền đem theo hai cái đuôi ăn cây táo rào cây sung, đi theo Liễu Nhiên đại sư xuống Giang Nam ngao du.
Đợi qua vài hôm thị vệ mới phản ứng lại cảm thấy không đúng lắm, lúc này mới đi tìm, bên trong phòng thiền đó chỉ còn lại một bức thư mỏng manh.
Lão quản gia khóc không ra nước mắt, chỉ đành một bên thì nhờ người thượng tấu hoàng thượng, một bên thì phái người báo tin cho Cố Quân.
Hoàng thượng nghe thấy lại vô cùng thảnh thơi, một là vì người cũng chẳng quan tâm lắm đến đệ đệ trên trời rơi xuống này, hai là người tín ngưỡng phật giáo, đối với Liễu Nhiên hòa thượng có một kiểu tin tưởng mù quáng, nghe nói Trường Canh được theo hòa thượng ngao du còn có vài phần ngưỡng mộ, chỉ hận bản thân bị vướng bận những điều tục phàm, không thể đi theo được.
Bên phía Cố Quân lại càng ngoài tầm với, hy vọng không tới, nghe nói sa phỉ Tây Vực nhiều như lông bò, y ngày ngày không biết đuổi đánh bọn sa phỉ chạy trốn tới nơi nào rồi, sứ giả đưa tin cho dù là tới được Tây Kinh quan, muốn lập tức tìm được Cố Quân, hoàn toàn là dựa vào vận khí.
Liễu Nhiên tuy là một cao tăng nhưng rất ít giảng kinh, cũng chưa từng nói mấy cái phật pháp và khế ngữ [5] khó hiểu mơ hồ đó, phần lớn thời gian là trực tiếp bút đàm một vài hiểu biết trong dân gian, là một hòa thượng, hắn vô cùng bất vụ chính nghiệp, thậm chí có chút hơi nhập thế. Thậm chí hắn còn đại nghịch bất đạo nói về thời sự lúc đó, có điều thường thì viết rồi lại đốt.
Hơn nửa tháng sau, trong một quán trà nho nhỏ ở Giang Nam, ba vị thiếu niên cùng với một hòa thượng đang ngồi quanh một cái bàn.
Xuân vụ Giang Nam đã bắt đầu rồi, nhưng nhìn phía ngoài xa xa, điền gian địa đầu lại không thấy được mấy con người đang làm việc, hai ba lão nông dân đội mũ rộng vành đang nhàn rỗi nhìn những con rối đang lao động ngoài xa.
So với thủ vệ và con rối hầu kiếm ở hầu phủ còn ám khí hơn, loại con rối đang làm nông giữa hạnh hoa yên vũ lại không có hình người, nó giống như một chiếc xe chạy tới chạy lui ở địa đầu, chở một cái đầu trâu bằng gỗ, vô cùng đáng yêu.
Đây là những con rối cày cấy đầu tiên triều đình phân xuống, thử nghiệm ở Nam Kinh trước tiên.
Cát Phán Tiểu khi còn ở Nhạn Hồi trấn, đối với đám sắt vụn của Thẩm Dịch đặc biệt hứng thú, nhìn đến nổi lóe mắt.
Liễu Nhiên gõ gõ bàn, di chuyển sự chú ý của Trường Canh và mọi người, qua được một năm, Trường Canh bọn họ cũng đã có thể nhìn hiểu thủ ngữ rồi, hòa thượng cũng không cần mỗi từ mỗi câu đều viết ra.
"Con rối cày cấy đang được thúc tiến ở Giang Nam ta đã từng thấy ở Tây Dương, một con có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng xử lý một mẫu đất, nhưng mà vẫn cần phải đốt một ít tử lưu kim, nhưng thông qua vài lần cải tiến, than đá đã đủ để gánh phần lớn động lực rồi, cứ như vậy chi phí sẽ rất thấp, nghe nói một con rối còn tiết kiệm hơn cả đèn chong.
Cát Phán Tiểu: "Vậy đương nhiên là tốt rồi, sau này việc cày cấy chẳng phải là không cần thức khuya dậy sớm nữa sao?"
Thử nghiệm con rối cày cấy là triều đình phân cho Nam Kinh, hương thân lão gia tự đăng ký rồi nhận về, chỉ cần bảo quản sau khi sử dụng. Tá điền muốn cày cấy thì tự cày cấy, không muốn thì cứ cho con rối thuê, sang năm lúc thu hoạch trích một phần bù đắp cho phần than đá và lượng nhỏ tử lưu kim của con rối là được.
Năm đầu rất ít người dùng đến, dù sao cũng phải tăng thêm tiền thuê mà, nhưng sang năm thứ hai đã mở rộng ra hơn, lão bách tính đã thấy được, cái thứ này quả thật hữu dụng hơn con người, trừ đi chi phí thuê, còn lại trong tay vẫn còn nhiều hơn trước, lại còn không cần thức khuya dậy sớm làm việc, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn chứ?
Lúc này mới thấy được khung cảnh điền gian Giang Nam không bóng người.
Liễu Nhiên chỉ cười.
Trường Canh bỗng nói: "Ta lại cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt, nếu như con rối có thể hoàn toàn thay thế con người, vậy còn cần con người làm gì? Đất mà tá điền thuê cũng là của hương thân bách tính, vài năm đầu còn có thể niệm tình cũ, đồng ý nuôi những con người vô công rỗi nghề này, nhưng có thể nuôi họ được mấy năm đây?"
Cát Phán Tiểu bị u mê các loại máy móc, ngày nghĩ đêm mơ, tiếp lời: "Họ có thể giữ lại làm sư phụ tay dài!"
Tào nương tử: "Cái này ta biết, tất cả giáp thép ở Nhạn Hồi trấn chỉ cần tổng cộng có hai sư phụ tay dài là đủ rồi, khi đó họ cũng chỉ là thỉnh thoảng bận tối mặt, mới đi tìm Thẩm tiên...Thẩm tướng quân, không cần nhiều sư phụ tay dài đến vậy."
Cát Phán Tiểu: "Họ có thể đi tìm việc khác để làm, ví dụ..."
Ví dụ cái gì thì nhất thời cậu nhóc không nói ra được, năm đó nhà đồ tể cũng xem như sống tạm ổn, trong mắt Cát Phán Tiểu, trừ cày cấy, thế gian vẫn nhiều chuyện có thể làm.
Tào nương tử rất khó dời tầm mắt mình khỏi khuôn mặt của Liễu Nhiên, hỏi: "Vậy nếu như mọi người đều không có việc gì để làm, hoặc đại đa số người không có việc gì để làm, họ có tạo phản không?"
Liễu Nhiên hướng mắt nhìn cậu, mặt của Tào nương tử nhất thời như bị nấu chín.
Liễu Nhiên diễn tả: "Mấy năm này thì sẽ không đâu."
Ba chàng thiếu niên trầm mặc một lúc, Trường Canh hỏi: "Là bởi vì nghĩa phụ của ta sao?"
Liễu Nhiên cười nhìn cậu một cái.
"Ta nhớ trong đêm trừ tịch năm trước, người Dương đem tới một con hổ, khắp phố loạn ầm cả lên, là vì nhìn thấy nghĩa phụ ta mới an tĩnh lại." Trường Canh dừng một lúc, nói, "Sau đó ta nghe người ta nói, bên cạnh Khởi Diên Lâu là cả một biển người, nếu không phải là nghĩa phụ ta ổn định được dòng người di chuyển, thì giẫm cũng có thể giẫm chết rất nhiều người."
Liễu Nhiên diễn tả: "Ta lén lút đưa điện hạ ra ngoài, xem như là đắc tội An Định hầu rồi, sau này nếu như bại lộ, vẫn mong điện hạ dưới kiếm của hầu gia giữ lại cái mạng nhỏ này của hòa thượng."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đều cười, cho rằng Liễu Nhiên hòa thượng đang nói đùa, dù sao, trong ấn tượng của họ, Cố Quân trước giờ đều ôn hòa cả.
Liễu Nhiên cười khổ một cái, cho qua chủ đề này, diễn tả tiếp: "Dân gian đến tận bây giờ vẫn còn truyền thuyết lão hầu gia dùng ba chục người huyền thiết phục tùng Bắc lang, đều nói huyền thiết doanh là thần binh thần tướng, có thể lên trời xuống đất, đao thương bất nhập, có huyền thiết doanh thì Đại Lương yên ổn, dân gian có tác loạn đương nhiên là có, tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không thành quy mô."
Trường Canh ngồi thẳng lên: "Nhưng ta nghe nói, nếu như muốn dỡ một căn nhà, việc đầu tiên là phải đánh Đại Lương."
Liễu Nhiên nhìn chàng thiếu niên trước mặt, Cố Quân nếu trở về, có lẽ đã không còn nhận ra Trường Canh nữa rồi, một năm ngắn ngủi, chân cậu đã cao thêm vài tấc, dáng vẻ trẻ con trên mặt cũng không còn nữa.
Chàng thiếu niên ra ngoài một chuyến cũng sởn cả da gà đêm trừ tịch năm đó, bây giờ đang ngồi trong một quán trà ở điền gian Giang Nam, cùng hòa thượng nói chuyện thiên hạ dân sinh.
Liễu Nhiên: "Điện hạ không cần lo, mấy chuyện này, hầu gia sớm đã có tính toán."
Trường Canh nhớ lại bức "thế bất khả tị" treo trong phòng Cố Quân, thẫn thờ một chút, trong lòng bỗng dấy lên một khao khát như vỡ đê, cậu tĩnh lặng ngồi một lúc, để cái khao khát đó tùy ý tung hoành một lúc, cậu cười khổ một cái, cầm lấy củ trà một hơi uống sạch.
Mà cái Cố Quân được Trường Canh treo trong lòng đó bây giờ vẫn còn đang ở sa mạc mênh mông của Tây Vực, cũng đã đối mặt với bọn sa phỉ quy mô lớn nhất ở đây được hơn một tháng rồi.
Tây Kinh quan bây giờ đã không còn dáng vẻ tiêu điều ngày trước nữa, từ khi Đại Lương và giáo hoàng ký kết Tây Kinh quan, vài cái trấn ở đây nhân khẩu tăng đột ngột, người Tây Dương, Trung Nguyên cùng một nhánh nhỏ tiểu quốc của Tây Vực sống chung với nhau, gần như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi vậy.
Vậy là Lâu Lan ở ngay lối vào con đường tơ lụa vì vậy trở thành nơi thông thương trọng yếu, nhanh chóng từ một tiểu quốc không có tên tuổi trở thành vùng đất lưu kim.
Người Lâu Lan nhiệt tình vui vẻ, an cư lạc nghiệp, không thích kiếm chuyện, năm đó Tây Vực phiến loạn cũng chẳng liên quan đến người ta, luôn giữ mối quan hệ hữu hảo với Đại Lương, hoàng thượng bèn đặt lối vào con đường tơ lụa ở đây.
"Đại soái, bên Tiểu Giả đã khống chế được hang ổ của tặc tử, động thủ không?"
Cố Quân: "Vậy còn đợi gì nữa? Bắt phỉ đạo xong buổi tối chúng ta đi Lâu Lan ăn chực!"
Vừa nói y vừa nhẹ nhẹ ấn ấn mí mắt.
Thẩm Dịch: "Mắt của ngươi có phải lại..."
"Không có," Cố Quân lẩm bẩm một câu, "Mí mắt cứ giật suốt, có lẽ..."
Lời còn chưa dứt một thân vệ đột nhiên bước tới lấy ra một bức thư: "Đại soái!"
Cố Quân: "Ổ, ở đâu ra vậy?"
Thân vệ: "Thư nhà của hầu gia, đưa đến Tây Kinh quan, người nhà không tìm được ngài, nên nhờ người Lâu Lan đưa đến."
Nói không chừng là thư hồi âm của Trường Canh.
Cố Quân nghĩ, thuận tay mở ra, trông có vẻ rất mong chờ.
Sau đó, Thẩm Dịch nhìn thấy sắc mặt Cố Quân thay đổi.
Thẩm Dịch: "Sao vậy?"
"Cái tên đầu trọc Liễu Nhiên, tốt nhất là đừng rơi vào tay ta." Cố Quân u ám nói, y chắp tay sau lưng cứ như con ruồi không đầu đi mấy vòng trong trướng soái, một chân đạp đổ một cái bàn nhỏ, "Điều động cho ta vài huyền ưng đến, Lý Bình, chuyện bên đây ngươi tạm thời thay ta lo một chút."
Tự tích quen thuộc mà Trường Canh đã bắt chước quá nhiều lần lưu loát viết những vài trang, đầu tiên là ngôn từ khẩn thiết nhận sai, sau đó là giải thích một cách hợp lý và xúc động nguyên nhân không từ mà biệt, cuối cùng là trực tiếp biểu đạt ân niệm của mình, đồng thời hứa nếu như tây bắc bình yên vô sự, y nhất định sẽ về kịp cuối năm để mừng năm mới.
Trường Canh đọc từ đầu tới cuối, cười nhẹ để sang một bên, vì có dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái thứ này không phải là An Định hầu nghĩ ra.
Cái gì mà "xa cách ngàn dặm, ngày đêm khó yên", rồi lại "gia thực thiêm y, đừng lo cho ta", những câu sến súa kiểu này, căn bản là không phải từ mảnh đất trong đầu Cố Quân nảy mầm ra, cái đoạn dông dài giữa những hàng chữ đó vừa nhìn là biết của Thẩm Dịch.
Tên nghĩa phụ khốn nạn đó cùng lắm chỉ là sao chép lại một lần.
Có điều Trường Canh bi ai phát hiện, tuy là trong lòng cậu biết rõ như vậy, nhưng nghĩ lại mấy chữ này thật sự là dưới ngòi bút trong tay Cố Quân viết ra, vẫn không nhịn được ý nghĩ moi ra nhét hết vào trong mắt.
Chỉ tiếc, Cố Quân nuốt lời rồi.
Cố Quân tự biết có lỗi, lần này cho cái tên Thẩm Dịch tự ý thay y hứa hẹn cút xéo rồi, y tự mình giải quyết, viết cho Trường Canh một bức thư khá dài. Trường Canh xem xong thì là vừa tức vừa buồn cười, tuy là cảm giác bức thư nhà lần này cũng khá chân thành, nhưng Cố Quân thật sự không có năng khiếu dỗ dành người khác, hoàn toàn là đang chân thành thêm dầu vào lửa.
Cố đại soái trước là tam chỉ vô lư nói một đống những chuyện vụn vặt mà ngài tự cho là thú vị, viết một nghìn chữ thì lạc đề một vạn dặm, mãi cho đến cuối cùng mới dùng bốn chữ "quân vụ bận rộn" để khái quát lý do ngài không thể về kinh.
Trường Canh không quan tâm bò cạp sa mạc làm sao nướng mới ngon, nhưng cậu trước sau tìm đến mấy lần, từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy một câu mà cậu đang quan tâm nhất - Cố Quân năm nay không về, khi nào có thể về?
Nhưng mà sau "quân vụ bận rộn" cái gì cũng không có, chỉ kèm theo một danh sách quà tặng dài đằng đẵng.
Cố Quân có lẽ cho rằng xin lỗi bằng lời nói không đủ thực tế vậy là dùng hành động để biểu đạt, y đem tất cả những thứ hay ho có được trong năm nay chuyển hết về hầu phủ, nhét cho Trường Canh, châu báu có, linh ta linh tinh có, nhiều không kể hết.
Hôm đó, Trường Canh mười lăm tuổi đã nhốt mình trong phòng, cùng với đoản đao Lâu Lan mà Cố Quân gửi về, chịu thêm một lần phát tác của ô nhĩ cốt, sau đó cậu quyết định, cậu không muốn ở trong hầu phủ như một món đồ bỏ đi, không muốn theo lão phu tử và sư phụ nơm nớp lo sợ học mấy cái văn chương suông hay mấy món võ nghệ thiếu thực tế, cậu muốn tự mình bước ra, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Mùng một đầu năm, Trường Canh một mình đi theo Chúc chân nhỏ tiến cung bái niên hoàng thượng, chỉ là những việc thường lệ làm qua một lần.
Sau đó cậu ở lại hầu phủ đến mười sáu tháng giêng, nói đầu bếp nấu một chén mì trường thọ, mang về phòng tự mình ăn hết, tiếp đến bình tĩnh tuyên bố một quyết định khiến cho trên dưới hầu phủ nổ tung.
Trường Canh: "Ta muốn đến Hộ quốc tự một thời gian."
Nói xong, nhìn thấy lão quản gia tái mét, lại bổ sung: "Vương bá yên tâm, con không xuất gia, chỉ là muốn theo Liễu Nhiên đại sư tu hành một thời gian, thuận tiện cầu phúc cho nghĩa phụ."
Lão quản gia: "..."
Lão nhân gia ông còn có thể nói gì? Chỉ đành chuẩn bị tươm tất hương hỏa, nén đau trong lòng ngực, sai người đưa Trường Canh, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đến Hộ quốc tự.
Năm nay, lão quản gia hầu phủ cảm thấy cửa lớn thâm nghiêm uy vũ nhà mình không chừng đã bị man di phù thủy nào đó ếm chú rồi, bước vào cái nhà này, không cần biết là con ruột trong nhà sinh ra hay là từ bên ngoài nhận về, đứa này còn khó đối phó hơn đứa kia, lão quản gia đến nay vẫn còn nhớ dáng vẻ sợ hãi của Cố Quân lúc nhỏ, y giống như một con sói nhỏ bị thương, nhìn căm căm những người xung quanh không phân xanh đỏ trắng đen.
Cái vị đó khó khăn lắm mới khập khiễng trưởng thành, có thể đỉnh môn lập hộ rồi.
Thì lại thêm một vị khiến ta càng ngẫm nghĩ không thấu hơn.
Sau khi Cố Quân đi, thì Trường Canh sống những ngày tháng suốt ngày chạy đi Hộ quốc tự.
Thích chơi với ai không được? Ngày ngày chui vào trong miếu, tứ điện hạ Lý Mân không ra khỏi cửa thì thôi, hễ ra khỏi cửa là không phải bình thường.
Lão quản gia lo trăm bề, mỗi ngày đều lo lắng Trường Canh sẽ cắt tóc đi tu.
Nhưng ông biết, thiếu niên mười lăm mười sáu là không nghe người già khuyên nhất, huống hồ Trường Canh cũng không phải ông nuôi lớn, lão quản gia không dám can thiệp quá nhiều, chỉ đành chạy đến chỗ Tào nương tử và Cát Phán Tiểu khua chiêng đánh trống.
Tào nương tử vừa nghe liền trợn con mắt đầy phấn lên: "Cái gì? Tên hòa thượng đó muốn câu dẫn Trường Canh đại ca xuất gia?"
Nam tử dáng vẻ đoan chính trên thế gian này chính là của quý hiếm có, đại soái nói đi là đi, bây giờ đến cả cái bóng cũng không gặp một lần, bên cạnh ngài chỉ còn lại Trường Canh. Trường Canh đã đến tuổi này rồi mà kinh ngạc là không chút dấu hiệu phai tàn, thật là không dễ dàng gì, vậy mà còn sắp biến thành đầu trọc, chính vì vậy, Tào nương tử liền trở thành đồng minh của lão quản gia.
Ngày hôm sau cậu nhóc đặc biệt mặc nam trang, mặt dày nhất quyết đòi theo Trường Canh đi chiêm ngưỡng phật môn thánh địa, trước khi đi còn đứng trước một đám con rối sắt xắn tay áo, đưa tay làm ra động tác quyết tâm.
Con rối sắt thì không có nhân tính, đơ ra nhìn chăm chú bóng lưng xà tinh uốn éo kỳ dị của cậu nhóc.
Chỉ là buổi tối hôm đó từ Hộ quốc tự trở về, Tào nương tử không còn nhắc đến việc "khiến yêu tăng hiện hình nữa", mà lại từ đó bất chấp tất cả mỗi ngày gia nhập đội ngũ lĩnh ngộ phật pháp. Không vì cái gì khác, "yêu tăng" quá tuấn tú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại soái tuy là tuấn tú, nhưng tiếc là quá phản cảm, không thể yên yên tĩnh tĩnh ngồi yên để mặc người ta bình phẩm, Liễu Nhiên đại sư thì không như vậy, Tào nương tử cho rằng người giống như một đóa Upala [1] hành tẩu nhân gian, nếu như đặt vào hòn non bộ, chắc chắn có thể lưu phương bách thế [2], nhìn người nhiều thêm một chút có thể vui vẻ thoải mái được thêm vài ngày.
Lão quản gia không biết Liễu Nhiên hòa thượng đó đã thi triển mê hồn thuật gì cho hai cái con người này, chỉ đành tìm đến Cát Phán Tiểu.
Cát Phán Tiểu nghĩa bất dung từ [3] bồi theo.
Vài ngày sau, Cát Phán Tiểu cũng đầu hàng.
Bởi vì Liễu Nhiên hòa thượng không chỉ biết niệm kinh, còn vô cùng tinh thông nhiều loại máy móc và con rối hiện có mà bắt buộc phải dùng tử lưu kim, Cát Phán Tiểu thậm chí ở chỗ hòa thượng còn gặp được người của linh khu viện.
Nằm mơ cũng có thể nghĩ tới Cát Phán Tiểu bay bổng như cự diên lên trời không nói hai lời, trực tiếp quỳ lạy dưới tòa sen của hòa thượng.
Một năm qua đi, lão quản gia thật sự cũng quen với việc Trường Canh bọn họ hai ba hôm lại chạy đến miếu hòa thượng, lúc mới đầu cũng không có để tâm lắm.
Không ngờ tứ điện hạ cái tốt không học đi học cái xấu, đến Hộ quốc tự ngày thứ hai liền bắt chước Cố Quân, chơi trò kim thiền thoát xác [4], không từ mà biệt.
Cậu trước là nói trước với thị vệ tùy hành, rằng bản thân muốn cùng Liễu Nhiên đại sư bế môn thanh tu một thời gian, nói là đừng có làm phiền, thị vệ đương nhiên là không dám quấy rầy thật rồi, chỉ đứng canh gác ngoài cửa.
Tối hôm đó, Trường Canh liền đem theo hai cái đuôi ăn cây táo rào cây sung, đi theo Liễu Nhiên đại sư xuống Giang Nam ngao du.
Đợi qua vài hôm thị vệ mới phản ứng lại cảm thấy không đúng lắm, lúc này mới đi tìm, bên trong phòng thiền đó chỉ còn lại một bức thư mỏng manh.
Lão quản gia khóc không ra nước mắt, chỉ đành một bên thì nhờ người thượng tấu hoàng thượng, một bên thì phái người báo tin cho Cố Quân.
Hoàng thượng nghe thấy lại vô cùng thảnh thơi, một là vì người cũng chẳng quan tâm lắm đến đệ đệ trên trời rơi xuống này, hai là người tín ngưỡng phật giáo, đối với Liễu Nhiên hòa thượng có một kiểu tin tưởng mù quáng, nghe nói Trường Canh được theo hòa thượng ngao du còn có vài phần ngưỡng mộ, chỉ hận bản thân bị vướng bận những điều tục phàm, không thể đi theo được.
Bên phía Cố Quân lại càng ngoài tầm với, hy vọng không tới, nghe nói sa phỉ Tây Vực nhiều như lông bò, y ngày ngày không biết đuổi đánh bọn sa phỉ chạy trốn tới nơi nào rồi, sứ giả đưa tin cho dù là tới được Tây Kinh quan, muốn lập tức tìm được Cố Quân, hoàn toàn là dựa vào vận khí.
Liễu Nhiên tuy là một cao tăng nhưng rất ít giảng kinh, cũng chưa từng nói mấy cái phật pháp và khế ngữ [5] khó hiểu mơ hồ đó, phần lớn thời gian là trực tiếp bút đàm một vài hiểu biết trong dân gian, là một hòa thượng, hắn vô cùng bất vụ chính nghiệp, thậm chí có chút hơi nhập thế. Thậm chí hắn còn đại nghịch bất đạo nói về thời sự lúc đó, có điều thường thì viết rồi lại đốt.
Hơn nửa tháng sau, trong một quán trà nho nhỏ ở Giang Nam, ba vị thiếu niên cùng với một hòa thượng đang ngồi quanh một cái bàn.
Xuân vụ Giang Nam đã bắt đầu rồi, nhưng nhìn phía ngoài xa xa, điền gian địa đầu lại không thấy được mấy con người đang làm việc, hai ba lão nông dân đội mũ rộng vành đang nhàn rỗi nhìn những con rối đang lao động ngoài xa.
So với thủ vệ và con rối hầu kiếm ở hầu phủ còn ám khí hơn, loại con rối đang làm nông giữa hạnh hoa yên vũ lại không có hình người, nó giống như một chiếc xe chạy tới chạy lui ở địa đầu, chở một cái đầu trâu bằng gỗ, vô cùng đáng yêu.
Đây là những con rối cày cấy đầu tiên triều đình phân xuống, thử nghiệm ở Nam Kinh trước tiên.
Cát Phán Tiểu khi còn ở Nhạn Hồi trấn, đối với đám sắt vụn của Thẩm Dịch đặc biệt hứng thú, nhìn đến nổi lóe mắt.
Liễu Nhiên gõ gõ bàn, di chuyển sự chú ý của Trường Canh và mọi người, qua được một năm, Trường Canh bọn họ cũng đã có thể nhìn hiểu thủ ngữ rồi, hòa thượng cũng không cần mỗi từ mỗi câu đều viết ra.
"Con rối cày cấy đang được thúc tiến ở Giang Nam ta đã từng thấy ở Tây Dương, một con có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng xử lý một mẫu đất, nhưng mà vẫn cần phải đốt một ít tử lưu kim, nhưng thông qua vài lần cải tiến, than đá đã đủ để gánh phần lớn động lực rồi, cứ như vậy chi phí sẽ rất thấp, nghe nói một con rối còn tiết kiệm hơn cả đèn chong.
Cát Phán Tiểu: "Vậy đương nhiên là tốt rồi, sau này việc cày cấy chẳng phải là không cần thức khuya dậy sớm nữa sao?"
Thử nghiệm con rối cày cấy là triều đình phân cho Nam Kinh, hương thân lão gia tự đăng ký rồi nhận về, chỉ cần bảo quản sau khi sử dụng. Tá điền muốn cày cấy thì tự cày cấy, không muốn thì cứ cho con rối thuê, sang năm lúc thu hoạch trích một phần bù đắp cho phần than đá và lượng nhỏ tử lưu kim của con rối là được.
Năm đầu rất ít người dùng đến, dù sao cũng phải tăng thêm tiền thuê mà, nhưng sang năm thứ hai đã mở rộng ra hơn, lão bách tính đã thấy được, cái thứ này quả thật hữu dụng hơn con người, trừ đi chi phí thuê, còn lại trong tay vẫn còn nhiều hơn trước, lại còn không cần thức khuya dậy sớm làm việc, chuyện tốt như vậy ai mà không muốn chứ?
Lúc này mới thấy được khung cảnh điền gian Giang Nam không bóng người.
Liễu Nhiên chỉ cười.
Trường Canh bỗng nói: "Ta lại cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt, nếu như con rối có thể hoàn toàn thay thế con người, vậy còn cần con người làm gì? Đất mà tá điền thuê cũng là của hương thân bách tính, vài năm đầu còn có thể niệm tình cũ, đồng ý nuôi những con người vô công rỗi nghề này, nhưng có thể nuôi họ được mấy năm đây?"
Cát Phán Tiểu bị u mê các loại máy móc, ngày nghĩ đêm mơ, tiếp lời: "Họ có thể giữ lại làm sư phụ tay dài!"
Tào nương tử: "Cái này ta biết, tất cả giáp thép ở Nhạn Hồi trấn chỉ cần tổng cộng có hai sư phụ tay dài là đủ rồi, khi đó họ cũng chỉ là thỉnh thoảng bận tối mặt, mới đi tìm Thẩm tiên...Thẩm tướng quân, không cần nhiều sư phụ tay dài đến vậy."
Cát Phán Tiểu: "Họ có thể đi tìm việc khác để làm, ví dụ..."
Ví dụ cái gì thì nhất thời cậu nhóc không nói ra được, năm đó nhà đồ tể cũng xem như sống tạm ổn, trong mắt Cát Phán Tiểu, trừ cày cấy, thế gian vẫn nhiều chuyện có thể làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào nương tử rất khó dời tầm mắt mình khỏi khuôn mặt của Liễu Nhiên, hỏi: "Vậy nếu như mọi người đều không có việc gì để làm, hoặc đại đa số người không có việc gì để làm, họ có tạo phản không?"
Liễu Nhiên hướng mắt nhìn cậu, mặt của Tào nương tử nhất thời như bị nấu chín.
Liễu Nhiên diễn tả: "Mấy năm này thì sẽ không đâu."
Ba chàng thiếu niên trầm mặc một lúc, Trường Canh hỏi: "Là bởi vì nghĩa phụ của ta sao?"
Liễu Nhiên cười nhìn cậu một cái.
"Ta nhớ trong đêm trừ tịch năm trước, người Dương đem tới một con hổ, khắp phố loạn ầm cả lên, là vì nhìn thấy nghĩa phụ ta mới an tĩnh lại." Trường Canh dừng một lúc, nói, "Sau đó ta nghe người ta nói, bên cạnh Khởi Diên Lâu là cả một biển người, nếu không phải là nghĩa phụ ta ổn định được dòng người di chuyển, thì giẫm cũng có thể giẫm chết rất nhiều người."
Liễu Nhiên diễn tả: "Ta lén lút đưa điện hạ ra ngoài, xem như là đắc tội An Định hầu rồi, sau này nếu như bại lộ, vẫn mong điện hạ dưới kiếm của hầu gia giữ lại cái mạng nhỏ này của hòa thượng."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đều cười, cho rằng Liễu Nhiên hòa thượng đang nói đùa, dù sao, trong ấn tượng của họ, Cố Quân trước giờ đều ôn hòa cả.
Liễu Nhiên cười khổ một cái, cho qua chủ đề này, diễn tả tiếp: "Dân gian đến tận bây giờ vẫn còn truyền thuyết lão hầu gia dùng ba chục người huyền thiết phục tùng Bắc lang, đều nói huyền thiết doanh là thần binh thần tướng, có thể lên trời xuống đất, đao thương bất nhập, có huyền thiết doanh thì Đại Lương yên ổn, dân gian có tác loạn đương nhiên là có, tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không thành quy mô."
Trường Canh ngồi thẳng lên: "Nhưng ta nghe nói, nếu như muốn dỡ một căn nhà, việc đầu tiên là phải đánh Đại Lương."
Liễu Nhiên nhìn chàng thiếu niên trước mặt, Cố Quân nếu trở về, có lẽ đã không còn nhận ra Trường Canh nữa rồi, một năm ngắn ngủi, chân cậu đã cao thêm vài tấc, dáng vẻ trẻ con trên mặt cũng không còn nữa.
Chàng thiếu niên ra ngoài một chuyến cũng sởn cả da gà đêm trừ tịch năm đó, bây giờ đang ngồi trong một quán trà ở điền gian Giang Nam, cùng hòa thượng nói chuyện thiên hạ dân sinh.
Liễu Nhiên: "Điện hạ không cần lo, mấy chuyện này, hầu gia sớm đã có tính toán."
Trường Canh nhớ lại bức "thế bất khả tị" treo trong phòng Cố Quân, thẫn thờ một chút, trong lòng bỗng dấy lên một khao khát như vỡ đê, cậu tĩnh lặng ngồi một lúc, để cái khao khát đó tùy ý tung hoành một lúc, cậu cười khổ một cái, cầm lấy củ trà một hơi uống sạch.
Mà cái Cố Quân được Trường Canh treo trong lòng đó bây giờ vẫn còn đang ở sa mạc mênh mông của Tây Vực, cũng đã đối mặt với bọn sa phỉ quy mô lớn nhất ở đây được hơn một tháng rồi.
Tây Kinh quan bây giờ đã không còn dáng vẻ tiêu điều ngày trước nữa, từ khi Đại Lương và giáo hoàng ký kết Tây Kinh quan, vài cái trấn ở đây nhân khẩu tăng đột ngột, người Tây Dương, Trung Nguyên cùng một nhánh nhỏ tiểu quốc của Tây Vực sống chung với nhau, gần như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi vậy.
Vậy là Lâu Lan ở ngay lối vào con đường tơ lụa vì vậy trở thành nơi thông thương trọng yếu, nhanh chóng từ một tiểu quốc không có tên tuổi trở thành vùng đất lưu kim.
Người Lâu Lan nhiệt tình vui vẻ, an cư lạc nghiệp, không thích kiếm chuyện, năm đó Tây Vực phiến loạn cũng chẳng liên quan đến người ta, luôn giữ mối quan hệ hữu hảo với Đại Lương, hoàng thượng bèn đặt lối vào con đường tơ lụa ở đây.
"Đại soái, bên Tiểu Giả đã khống chế được hang ổ của tặc tử, động thủ không?"
Cố Quân: "Vậy còn đợi gì nữa? Bắt phỉ đạo xong buổi tối chúng ta đi Lâu Lan ăn chực!"
Vừa nói y vừa nhẹ nhẹ ấn ấn mí mắt.
Thẩm Dịch: "Mắt của ngươi có phải lại..."
"Không có," Cố Quân lẩm bẩm một câu, "Mí mắt cứ giật suốt, có lẽ..."
Lời còn chưa dứt một thân vệ đột nhiên bước tới lấy ra một bức thư: "Đại soái!"
Cố Quân: "Ổ, ở đâu ra vậy?"
Thân vệ: "Thư nhà của hầu gia, đưa đến Tây Kinh quan, người nhà không tìm được ngài, nên nhờ người Lâu Lan đưa đến."
Nói không chừng là thư hồi âm của Trường Canh.
Cố Quân nghĩ, thuận tay mở ra, trông có vẻ rất mong chờ.
Sau đó, Thẩm Dịch nhìn thấy sắc mặt Cố Quân thay đổi.
Thẩm Dịch: "Sao vậy?"
"Cái tên đầu trọc Liễu Nhiên, tốt nhất là đừng rơi vào tay ta." Cố Quân u ám nói, y chắp tay sau lưng cứ như con ruồi không đầu đi mấy vòng trong trướng soái, một chân đạp đổ một cái bàn nhỏ, "Điều động cho ta vài huyền ưng đến, Lý Bình, chuyện bên đây ngươi tạm thời thay ta lo một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro