Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Nữ Nhân Vương Y...
Tô Tiểu Thần
2024-09-14 05:41:27
" Vết chém nào? Rõ ràng là do ta không cẩn thận làm đệ ấy bị bỏng. Lúc ấy, toàn bộ người trong chợ đều nhìn thấy ta làm phỏng hắn. Đứa nhỏ này, đoán chừng là sợ ngươi trách ta, cho nên mới đem trách nhiệm đều đổ hết lên người mình a. "
Đệ đệ đã hận Vương Yến thấu xương, sao có thể để cho nàng ta nhìn thấy vết thương của mình mà bắt được nhược điểm chứ? Trong lòng Tiêu Hạnh Hoa hiểu rất rõ.
" Thì ra là như vậy. " Vương Yến có vẻ hơi thất vọng, " Tỷ tỷ, trước kia Bằng Phi đối xử với ta rất tốt, ta nói cái gì thì chính là cái đó. Vì cái gì mà mấy ngày nay hắn đột nhiên liền thay đổi đâu? Hắn có phải là đang giấu giếm ta điều gì không? "
Tiêu Hạnh Hoa mãnh liệt châm chọc nhìn về phía Vương Yến.
Nàng vốn tưởng rằng nam nhân kia phế đi, Vương Yến là ý thức được sự thay đổi của đệ đệ trong mấy ngày gần đây nên mới chịu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn bộ để lấy lòng người một nhà Tiêu gia. Nhưng nghe những gì nàng ta vừa nói, rõ ràng là nàng ta đang dò hỏi thông tin từ nàng.
Chẳng lẽ nàng ta......
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện kiếp trước. Đệ đệ vốn là đã ẩn núp cẩn thận đi tìm nam nhân kia báo thù, nhưng nam nhân kia cuối cùng lại chỉ bị thương nhẹ, mà đệ đệ của nàng càng giống như là cái kia bị người tính kế.
Sau khi đệ đệ bị phán ngồi tù, nguyên phối của nam nhân kia cùng hai nam hài một nữ hài trong vòng một tháng liên tiếp chết bất đắc dĩ, không rõ nguyên do. Sau đó không quá hai tháng, Vương Yến liền như nguyện được gả đi.
Lúc đó, vì...
Vì đệ đệ phạm tội, thân thế của Xảo Linh cũng bị mọi người biết đến. Cho nên Vương Yến trong mắt dân làng liền được xem như là mang theo hài tử đi tìm cha ruột của nó, một nhà ba người sống thật dễ chịu.
Nữ nhân Vương Yến này, tuyệt đối không đơn giản.
Hôm nay tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sợ cũng là trong lòng đã sớm hoài nghi đệ đệ nên tìm đến nàng để kiểm chứng.
" Bằng Phi là đột nhiên thay đổi? " Tiêu Hạnh Hoa ra vẻ khiếp sợ, rồi làm ra một bộ dáng hiểu rõ, " Chắc không phải là bên ngoài hắn đã có người tình đi. Đệ muội, ngươi nên bắt lấy trái tim của hắn, cũng không thể để cho hắn kiếm cớ hưu ngươi không phải sao? "
Đệ đệ đã hận Vương Yến thấu xương, sao có thể để cho nàng ta nhìn thấy vết thương của mình mà bắt được nhược điểm chứ? Trong lòng Tiêu Hạnh Hoa hiểu rất rõ.
" Thì ra là như vậy. " Vương Yến có vẻ hơi thất vọng, " Tỷ tỷ, trước kia Bằng Phi đối xử với ta rất tốt, ta nói cái gì thì chính là cái đó. Vì cái gì mà mấy ngày nay hắn đột nhiên liền thay đổi đâu? Hắn có phải là đang giấu giếm ta điều gì không? "
Tiêu Hạnh Hoa mãnh liệt châm chọc nhìn về phía Vương Yến.
Nàng vốn tưởng rằng nam nhân kia phế đi, Vương Yến là ý thức được sự thay đổi của đệ đệ trong mấy ngày gần đây nên mới chịu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn bộ để lấy lòng người một nhà Tiêu gia. Nhưng nghe những gì nàng ta vừa nói, rõ ràng là nàng ta đang dò hỏi thông tin từ nàng.
Chẳng lẽ nàng ta......
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện kiếp trước. Đệ đệ vốn là đã ẩn núp cẩn thận đi tìm nam nhân kia báo thù, nhưng nam nhân kia cuối cùng lại chỉ bị thương nhẹ, mà đệ đệ của nàng càng giống như là cái kia bị người tính kế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đệ đệ bị phán ngồi tù, nguyên phối của nam nhân kia cùng hai nam hài một nữ hài trong vòng một tháng liên tiếp chết bất đắc dĩ, không rõ nguyên do. Sau đó không quá hai tháng, Vương Yến liền như nguyện được gả đi.
Lúc đó, vì...
Vì đệ đệ phạm tội, thân thế của Xảo Linh cũng bị mọi người biết đến. Cho nên Vương Yến trong mắt dân làng liền được xem như là mang theo hài tử đi tìm cha ruột của nó, một nhà ba người sống thật dễ chịu.
Nữ nhân Vương Yến này, tuyệt đối không đơn giản.
Hôm nay tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sợ cũng là trong lòng đã sớm hoài nghi đệ đệ nên tìm đến nàng để kiểm chứng.
" Bằng Phi là đột nhiên thay đổi? " Tiêu Hạnh Hoa ra vẻ khiếp sợ, rồi làm ra một bộ dáng hiểu rõ, " Chắc không phải là bên ngoài hắn đã có người tình đi. Đệ muội, ngươi nên bắt lấy trái tim của hắn, cũng không thể để cho hắn kiếm cớ hưu ngươi không phải sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro