Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 24
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Chờ cậu ta uống xong rồi, cậu mới trầm giọng nói “Vừa nãy ta đi Thái y viện lấy thuốc, nhưng chắc là không dùng được nữa rồi.”
Tòng An còn đang sốt, sắc mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm có vẻ hoảng hốt “Sao lại không dùng được?”
Sự kỳ lạ trên người nhóc con kia quá kinh người, tạm thời Tiêu Dục Lễ vẫn không định nói với người ngoài, cho nên thẳng thừng nói dối, “Ta thấy biểu cảm của tên thái y đó hơi kỳ cục, chỉ sợ thuốc có vấn đề.”
Tòng An cũng chẳng muốn bản thân xảy ra chuyện, nếu thế thì có ai chăm sóc điện hạ nữa đâu, cậu ta vỗ vỗ ngực, như là thở phào nhẹ nhõm, “Vậy không uống, nô tài tự chịu đựng rồi cũng qua thôi.”
Tiết Dực Lễ gật đầu “Vậy ta đi nấu cho ngươi bát cháo nóng, ngươi ăn xong thì trùm chăn lại mà ngủ một giấc, đổ mồ hôi xong thì chắc cũng sẽ tốt lên, nếu vẫn còn không được thì để ta nghĩ cách khác.”
Tống An trở mình, định đứng dậy tự đi nấu cháo thì bị Tiết Dực Lễ ngăn lại, rồi bị ấn thẳng lại trên sập của mình.
Tiết Dực Lễ xách theo bao thuốc kia đi ra ngoài, đi tới căn bếp nhỏ đơn sơ trong viện, đầu tiên lấy chút gạo vo sạch rồi để vào nổi, đi rút ít củi để nhóm lửa rồi đặt nồi cháo trên đó bắt đầu nấu.
Sau đó cậu nhìn chằm chằm đôi cá chép nằm trong lu nước gần đó một lát rồi mới quay đi lấy bình nấu thuốc, bắt đầu nấu chỗ thuốc vừa bốc ban nãy.
Không lâu sau, cháo chín rồi, thuốc cũng được nấu thành một nồi nước đen ngòm.
Cậu lấy một cái bồn gỗ, đổ đầy nửa bồn nước, sau đó dùng một cái muỗng lớn múc hai thìa thuốc cho vào thùng rồi bắt một con cá từ trong lu ra, thả vào trong thùng gỗ. Xong việc, cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ, im lặng nhìn con cá chép tung tăng bơi lội trong thùng nước.
Chỉ mấy phút trước thôi, con cá này còn bơi lội rất vui vẻ, chỉ nằm trong chậu nước có trộn thêm thuốc bơi một lúc thôi đã bắt đầu chậm chạp hẳn, thêm một lúc nữa, con cá cũng lật ngửa bụng, chết mất rồi.
Tòng An còn đang sốt, sắc mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm có vẻ hoảng hốt “Sao lại không dùng được?”
Sự kỳ lạ trên người nhóc con kia quá kinh người, tạm thời Tiêu Dục Lễ vẫn không định nói với người ngoài, cho nên thẳng thừng nói dối, “Ta thấy biểu cảm của tên thái y đó hơi kỳ cục, chỉ sợ thuốc có vấn đề.”
Tòng An cũng chẳng muốn bản thân xảy ra chuyện, nếu thế thì có ai chăm sóc điện hạ nữa đâu, cậu ta vỗ vỗ ngực, như là thở phào nhẹ nhõm, “Vậy không uống, nô tài tự chịu đựng rồi cũng qua thôi.”
Tiết Dực Lễ gật đầu “Vậy ta đi nấu cho ngươi bát cháo nóng, ngươi ăn xong thì trùm chăn lại mà ngủ một giấc, đổ mồ hôi xong thì chắc cũng sẽ tốt lên, nếu vẫn còn không được thì để ta nghĩ cách khác.”
Tống An trở mình, định đứng dậy tự đi nấu cháo thì bị Tiết Dực Lễ ngăn lại, rồi bị ấn thẳng lại trên sập của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Dực Lễ xách theo bao thuốc kia đi ra ngoài, đi tới căn bếp nhỏ đơn sơ trong viện, đầu tiên lấy chút gạo vo sạch rồi để vào nổi, đi rút ít củi để nhóm lửa rồi đặt nồi cháo trên đó bắt đầu nấu.
Sau đó cậu nhìn chằm chằm đôi cá chép nằm trong lu nước gần đó một lát rồi mới quay đi lấy bình nấu thuốc, bắt đầu nấu chỗ thuốc vừa bốc ban nãy.
Không lâu sau, cháo chín rồi, thuốc cũng được nấu thành một nồi nước đen ngòm.
Cậu lấy một cái bồn gỗ, đổ đầy nửa bồn nước, sau đó dùng một cái muỗng lớn múc hai thìa thuốc cho vào thùng rồi bắt một con cá từ trong lu ra, thả vào trong thùng gỗ. Xong việc, cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ, im lặng nhìn con cá chép tung tăng bơi lội trong thùng nước.
Chỉ mấy phút trước thôi, con cá này còn bơi lội rất vui vẻ, chỉ nằm trong chậu nước có trộn thêm thuốc bơi một lúc thôi đã bắt đầu chậm chạp hẳn, thêm một lúc nữa, con cá cũng lật ngửa bụng, chết mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro