Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Hậu Cung
Chương 25
Ngô Thải
2024-08-19 23:03:58
Sắc mặt Tiết Dực Lễ có vẻ âm trầm, trong con ngươi thâm thuý đen tuyền ấy có một thứ cảm xúc khó nói tên đang dần được thổi bùng lên.
Thuốc này đúng là có vấn đề, lời nói của nam tử xa lạ kia thế mà lại là thật.
Nếu hôm nay cậu không gặp được cô nhóc mũm mĩm đó, thì có phải Tòng An nhất định sẽ chết không…?
Cậu ngồi xổm ở đó một lúc lâu rồi mới đi tìm tới một cây gậy gỗ, vớt con cá đã chết kia ra ngoài, ném thẳng vào bếp lò vẫn đang cháy, thêm một ít củi vào đốt chung, sau đó cậu lại đi ra chỗ cái cây đại thụ ngay phía sau viện của mình, đào một cái hố thật sâu, ném bồn nước có độc, nước thuốc đã nấu cùng với tất cả thuốc chưa dùng vào đó, chôn chặt chúng dưới mặt đất.
Cậu rửa ấm thuốc thêm mấy lần nữa, tới khi đảm bảo không còn gì sót lại trong đó nữa mới thôi, rồi lại cẩn thận rửa sạch tay mình xong mới đi tới múc một tô cháo ra, đem vào trong nhà, đánh thức Tòng An đang sốt đến mơ hồ dậy, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần, “Thuốc đó thật sự không uống được, xem ra sau này hai người chúng ta vẫn phải cẩn thận, để ý xung quanh một chút mới được.”
Còn cậu thì cần tìm một cơ hội thích hợp để gặp lại nhóc con mập mạp kia.
Nàng đã cứu mạng Tòng An, theo lý thì cậu cũng phải đi cảm ơn người ta một câu chứ.
Nhưng ngoài ra, cậu cũng muốn tiếp tục nghe nàng nói chuyện với nam tử xa lạ kia, xem có thể nghe ra được thông tin gì có ích một chút không.
Trong cung Hoàng Quý Phi, Bát công chúa và Thất công chúa đang thử tìm cách nói chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên cho Hoàng Quý Phi nương nương, nhưng vẫn y như những gì các nàng ấy đã dự đoán trước, có làm cách nào cũng không nói ra được.
Vì thế hai người họ lại đi tới trước bàn, muốn viết mọi thứ ra cho Hoàng Quý Phi đọc, nhưng kỳ lạ là cả hai người đều đã thử, nhưng chỉ cần muốn viết ra chuyện đó thì tay sẽ đau vô cùng, bỏng rát, sau đó lại mềm nhũn không có sức, đến bút cũng không cầm lên nổi nữa.
Thuốc này đúng là có vấn đề, lời nói của nam tử xa lạ kia thế mà lại là thật.
Nếu hôm nay cậu không gặp được cô nhóc mũm mĩm đó, thì có phải Tòng An nhất định sẽ chết không…?
Cậu ngồi xổm ở đó một lúc lâu rồi mới đi tìm tới một cây gậy gỗ, vớt con cá đã chết kia ra ngoài, ném thẳng vào bếp lò vẫn đang cháy, thêm một ít củi vào đốt chung, sau đó cậu lại đi ra chỗ cái cây đại thụ ngay phía sau viện của mình, đào một cái hố thật sâu, ném bồn nước có độc, nước thuốc đã nấu cùng với tất cả thuốc chưa dùng vào đó, chôn chặt chúng dưới mặt đất.
Cậu rửa ấm thuốc thêm mấy lần nữa, tới khi đảm bảo không còn gì sót lại trong đó nữa mới thôi, rồi lại cẩn thận rửa sạch tay mình xong mới đi tới múc một tô cháo ra, đem vào trong nhà, đánh thức Tòng An đang sốt đến mơ hồ dậy, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần, “Thuốc đó thật sự không uống được, xem ra sau này hai người chúng ta vẫn phải cẩn thận, để ý xung quanh một chút mới được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cậu thì cần tìm một cơ hội thích hợp để gặp lại nhóc con mập mạp kia.
Nàng đã cứu mạng Tòng An, theo lý thì cậu cũng phải đi cảm ơn người ta một câu chứ.
Nhưng ngoài ra, cậu cũng muốn tiếp tục nghe nàng nói chuyện với nam tử xa lạ kia, xem có thể nghe ra được thông tin gì có ích một chút không.
Trong cung Hoàng Quý Phi, Bát công chúa và Thất công chúa đang thử tìm cách nói chuyện xảy ra ở Ngự Hoa Viên cho Hoàng Quý Phi nương nương, nhưng vẫn y như những gì các nàng ấy đã dự đoán trước, có làm cách nào cũng không nói ra được.
Vì thế hai người họ lại đi tới trước bàn, muốn viết mọi thứ ra cho Hoàng Quý Phi đọc, nhưng kỳ lạ là cả hai người đều đã thử, nhưng chỉ cần muốn viết ra chuyện đó thì tay sẽ đau vô cùng, bỏng rát, sau đó lại mềm nhũn không có sức, đến bút cũng không cầm lên nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro