Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Tôi Bước Lên Đỉnh Cao Cuộc Đời
Chứng Minh
Tam Anh Lý
2024-10-10 02:12:54
Chỉ thấy không biết cô lấy đâu ra một cái búa an toàn, vung tay lên định đập vào chiếc vòng cổ.
Điều này khiến cho An Nhu hoảng hồn!
Chiếc vòng cổ vẫn còn đang ở trong tay bà ta đấy!
Bà ta vội vàng buông tay ra, chiếc vòng cổ rơi xuống đất.
Ngay sau đó, tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Chỉ thấy ngọc lục bảo Colombia, hồng ngọc Miến Điện và kim cương Nam Phi đều vỡ vụn!
Hay lắm!
Ngọc lục bảo và hồng ngọc dễ vỡ thì không sai, nhưng có ai từng thấy kim cương nhà ai bị rơi vỡ chưa?
"Thật sự là thủy tinh à?!"
"Nhà họ Thẩm thật không đứng đắn, tặng quà cho ân nhân cứu mạng mà lại tặng đồ giả."
"Nhà họ Thẩm là hào môn đứng đầu Hải Thành, bọn họ đâu có thiếu tiền đến mức ấy. Chẳng lẽ có người cố tình lấy đồ giả khoe khoang, muốn dựa dẫm vào nhà họ Thẩm?"
"Đúng vậy, dù gần đây coi như nhà họ Tần làm ăn không được suôn sẻ thì cũng không đến nỗi phải ăn cắp. E rằng có người tự biên tự diễn, muốn thếp vàng lên mặt mình!"
Trong chớp mắt, An Nhu đã trở thành tâm điểm chỉ trích.
Chỉ có bà Triệu vẫn kiên định trên con đường làm chó liếm!
"Tần Phượng Nghi, chắc chắn là cô đã lén đánh tráo đồ trang sức rồi! Mau đưa chiếc vòng cổ thật ra đây, không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"An Nhu là người tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho cô thôi."
Mẹ Tần tức tới bật cười: “Đừng chỉ báo cảnh sát, gọi thêm 120 đi, để bác sĩ làm xét nghiệm ADN cho chồng và con trai cô luôn. Chờ có kết quả rồi, chồng cô là người tốt, chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho cô thôi."
Lời vừa dứt, toàn trường chìm vào im lặng kỳ lạ.
Có phải là ý mà bọn họ nghĩ không?
Mắt bà Triệu bỗng trợn tròn: “Tần Phượng Nghi, bà nói bậy gì vậy!"
"Là nói bậy sao?" Mẹ Tần bình thản, nhớ lại lời hệ thống nói.
"Tôi còn biết cha ruột của đứa bé là..."
Nỗi sợ hãi trong mắt bà Triệu hóa thành thực chất, ngay khi mẹ Tần sắp nói ra sự thật, bà ta như phát điên xông tới: “Im đi! Đừng nói nữa!"
Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Trong lúc nhất thời, người thì đánh nhau, người thì can ngăn, người thì xem náo nhiệt, tất cả đều không tránh khỏi.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã quấn lấy nhau như một đống bòng bong.
Tần Dĩ Dạng vốn định bảo vệ mẹ cũng bị ép vào giữa, thịt trên mặt cô cũng bị đè đến biến dạng.
Hệ thống bất chợt xuất hiện cảm thán.
[Thực ra bà Triệu cũng không dễ dàng gì, bà ta làm chó cho An Nhu chỉ là để kiếm chút lợi lộc cho nhà chồng.]
[Đáng tiếc, lúc này ông chồng nhà giàu của bà ta đang ở phòng 2204 trên lầu cùng ảo thuật gia mây mưa, chẳng biết trời đất là gì nữa!]
[Nói đơn giản, chồng bà ta và cha ruột của con bà ta đang quấn lấy nhau!]
Quần chúng hóng hớt: "?!"
Tiếng gì vậy?
Không, không, đó không phải điểm chính!
Điểm chính là dường như bọn họ đã biết được chuyện gì đó không tầm thường!
Tần Dĩ Dạng cũng mặt mày khiếp sợ.
Cô vẫn chưa biết rằng khi có người tiếp xúc cơ thể với cô, bọn họ sẽ nghe được cuộc đối thoại giữa cô và hệ thống, vì vậy cô không nhận ra bí mật của bà Triệu đã bị ồn ào tới mức mọi người đều biết.
Điều này khiến cho An Nhu hoảng hồn!
Chiếc vòng cổ vẫn còn đang ở trong tay bà ta đấy!
Bà ta vội vàng buông tay ra, chiếc vòng cổ rơi xuống đất.
Ngay sau đó, tiếng vỡ giòn tan vang lên.
Chỉ thấy ngọc lục bảo Colombia, hồng ngọc Miến Điện và kim cương Nam Phi đều vỡ vụn!
Hay lắm!
Ngọc lục bảo và hồng ngọc dễ vỡ thì không sai, nhưng có ai từng thấy kim cương nhà ai bị rơi vỡ chưa?
"Thật sự là thủy tinh à?!"
"Nhà họ Thẩm thật không đứng đắn, tặng quà cho ân nhân cứu mạng mà lại tặng đồ giả."
"Nhà họ Thẩm là hào môn đứng đầu Hải Thành, bọn họ đâu có thiếu tiền đến mức ấy. Chẳng lẽ có người cố tình lấy đồ giả khoe khoang, muốn dựa dẫm vào nhà họ Thẩm?"
"Đúng vậy, dù gần đây coi như nhà họ Tần làm ăn không được suôn sẻ thì cũng không đến nỗi phải ăn cắp. E rằng có người tự biên tự diễn, muốn thếp vàng lên mặt mình!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chớp mắt, An Nhu đã trở thành tâm điểm chỉ trích.
Chỉ có bà Triệu vẫn kiên định trên con đường làm chó liếm!
"Tần Phượng Nghi, chắc chắn là cô đã lén đánh tráo đồ trang sức rồi! Mau đưa chiếc vòng cổ thật ra đây, không thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"An Nhu là người tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho cô thôi."
Mẹ Tần tức tới bật cười: “Đừng chỉ báo cảnh sát, gọi thêm 120 đi, để bác sĩ làm xét nghiệm ADN cho chồng và con trai cô luôn. Chờ có kết quả rồi, chồng cô là người tốt, chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho cô thôi."
Lời vừa dứt, toàn trường chìm vào im lặng kỳ lạ.
Có phải là ý mà bọn họ nghĩ không?
Mắt bà Triệu bỗng trợn tròn: “Tần Phượng Nghi, bà nói bậy gì vậy!"
"Là nói bậy sao?" Mẹ Tần bình thản, nhớ lại lời hệ thống nói.
"Tôi còn biết cha ruột của đứa bé là..."
Nỗi sợ hãi trong mắt bà Triệu hóa thành thực chất, ngay khi mẹ Tần sắp nói ra sự thật, bà ta như phát điên xông tới: “Im đi! Đừng nói nữa!"
Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Trong lúc nhất thời, người thì đánh nhau, người thì can ngăn, người thì xem náo nhiệt, tất cả đều không tránh khỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã quấn lấy nhau như một đống bòng bong.
Tần Dĩ Dạng vốn định bảo vệ mẹ cũng bị ép vào giữa, thịt trên mặt cô cũng bị đè đến biến dạng.
Hệ thống bất chợt xuất hiện cảm thán.
[Thực ra bà Triệu cũng không dễ dàng gì, bà ta làm chó cho An Nhu chỉ là để kiếm chút lợi lộc cho nhà chồng.]
[Đáng tiếc, lúc này ông chồng nhà giàu của bà ta đang ở phòng 2204 trên lầu cùng ảo thuật gia mây mưa, chẳng biết trời đất là gì nữa!]
[Nói đơn giản, chồng bà ta và cha ruột của con bà ta đang quấn lấy nhau!]
Quần chúng hóng hớt: "?!"
Tiếng gì vậy?
Không, không, đó không phải điểm chính!
Điểm chính là dường như bọn họ đã biết được chuyện gì đó không tầm thường!
Tần Dĩ Dạng cũng mặt mày khiếp sợ.
Cô vẫn chưa biết rằng khi có người tiếp xúc cơ thể với cô, bọn họ sẽ nghe được cuộc đối thoại giữa cô và hệ thống, vì vậy cô không nhận ra bí mật của bà Triệu đã bị ồn ào tới mức mọi người đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro