Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 4
2024-09-27 14:58:29
Lão già Dư Ôn mày rậm mắt to đó, ngày thường luôn treo lễ nghi đạo đức ở trên miệng, lúc nào cũng ra vẻ tuân thủ nguyên tắc đạo đức, hóa ra ông ta lại là loại người này.
Hình bộ Thượng thư và Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư đứng ở hai bên của ông ta đều cảm thấy cúc hoa co rút, nhanh chóng xê dịch sang bên cạnh.
Dư Ôn có cảm giác như ch.ết cha ch.ết mẹ.
Bị bóc trần trước mặt Hoàng Thượng và các đồng liêu, lại còn biết được mình và thê tử léng phéng cùng với một người, ông ta vừa tức giận vừa hoảng hốt, mồ hôi rơi như mưa, đầu gối khuỵu xuống định quỳ xuống nhận tội thì bị ánh mắt sắc bén của Thiên Hành Đế ngăn lại.
“Cát ái khanh, tiếp tục đi.”
Cát Kinh Nghĩa hắng giọng một cái, nói tiếp: “Hiện nay vụ án này...”
Đột nhiên hắn ta nghe thấy một chuyện không hợp lẽ thường như vậy nên cũng có chút lơ đãng, lời nói cũng không được lưu loát như trước nhưng cũng chẳng có ai nhắc nhở hắn ta, bởi vì suy nghĩ của những người khác không biết đã bay đến chỗ nào khác giống hắn ta rồi.
Mấy lão cáo già như bọn họ còn có thể giả vờ, nhưng phản ứng của phi tần ở cách vách lại rõ ràng hơn nhiều.
Yến Phi phun ngụm trà trong miệng ra, vừa khéo b.ắn lên trên váy của Phó Thiên Thiên.
Trong phút chốc chiếc váy trắng đẹp đẽ quý giá nhiễm thêm lấm tấm những đốm nâu, giống như một con chó xù trắng như tuyết đột nhiên biến thành một con chó gh.ẻ l.ở cực kỳ x.ấu x.í.
Phó Thiên Thiên vốn không hòa hợp với Yến Phi, vì vậy nàng ta cho rằng Yến Phi cố ý, lập tức giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Vì câu hỏi này mà một chút áy náy của Yến Phi cũng biến mất sạch sẽ.
Khi nghĩ đến những chuyện b.ừa b.ãi h.oang đ.ường của Phó Quốc công, Yến Phi nhìn Phó Thiên Thiên bằng ánh mắt khinh thường: “Chỉ làm bẩn một cái váy thôi mà? Ta đền cho ngươi một cái là được.”
Thái độ kiêu căng ngạo mạn như vậy, không khác nào thêm dầu vào lửa.
“Đền hả? Chiếc váy này của ta được may từ gấm Vân Nam mà Thái Hậu nương nương ban thưởng đấy, có tiền cũng không mua được đâu, ngươi đền được à?” Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm Yến Phi bằng ánh mắt hung ác nham hiểm: "Từ Yến, ngươi chờ đó cho ta.”
Yến Phi vốn là một người ương ngạnh, làm sao có thể chịu được kiểu uy hiếp như vậy: “Phó Thiên Thiên, ta là phi tử chính nhất phẩm do Hoàng Thượng thân phong, mà một thứ dân không có phẩm cấp như ngươi lại dám gọi thẳng tên ta như vậy, thậm chí còn dám uy h.iếp cả ta, đây là t.ội lớn dĩ hạ phạm thượng. Người đâu, vả miệng!”
“Ngươi dám!” Phó Thiên Thiên không ngờ Yến Phi lại ngang ngạnh như vậy, nàng ta vội vàng quát gọi người canh giữ ở cửa: "Hoàng Thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
Các phi tần khác thấy sự việc sắp trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng đến khuyên can.
“Yến Phi tỷ tỷ, bỏ đi, Phó tứ cô nương là khách của Thái Hậu nương nương, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tỷ tỷ bỏ qua chút chuyện nhỏ này đi.” Thục Phi phe phẩy quạt tròn, điềm đạm hòa nhã khuyên nhủ.
An Tần cũng kéo lại Yến Phi: “Đúng vậy, Yến Phi tỷ tỷ, đều là tỷ muội trong nhà, tương lai còn sống chung với nhau hằng ngày đấy, tỷ tỷ bỏ qua đi.”
Lý Chiêu dung ngồi bên cạnh cười nhạt.
Đường Thi đang ăn dưa được một nửa thì lại gặp dưa mới, còn là bản phát sóng trực tiếp.
Nhiều dưa quá nàng ăn không hết.
Qua Qua lại càng hăng hái hơn, thiếu điều giơ tay cổ vũ nữa thôi: 【Đánh nhau, đánh nhau đi...】
Phất cờ hò reo, châm ngòi thổi gió, vừa thấy đã biết đây không phải là hệ thống đứng đắn gì.
Đường Thi tặc lưỡi: 【Ngươi thu của đám Thục Phi, An Tần bao nhiêu tiền mà ra sức thêm dầu vào lửa giúp các nàng như vậy. 】
Qua Qua tủi thân: 【Người ta chỉ muốn hóng hớt chút xíu thôi mà.】
Đường Thi an ủi: 【Được rồi, ta xem cùng ngươi. Ơ kìa, Yến Phi có thể dùng bất cứ giá nào để ngăn cản Phó Thiên Thiên vào cung. Đáng tiếc nàng ta lại làm chuyện thừa rồi, mấy ngàn cung nữ này đều là tiểu lão bà dự bị của cẩu Hoàng Đế đó! Sau này còn tuyển tú, hàng năm đều có người mới vào cung, chẳng lẽ các nàng cứ phải phòng bị suốt như vậy à?】
【Nghĩ thoáng ra chút đi, được sủng ái là may mắn, thất sủng mới là chuyện đã định trước.】
【Nhìn thử xem trong lịch sử có bao nhiêu phi tần được ch.ết già? 】
Ngươi tới để đả kích sự tích cực của mọi người chứ an ủi cái gì.
Yến Phi bị gáo nước lạnh này dội vào, lạnh thấu tim.
Trong một khoảnh khắc nàng ta thật sự muốn từ bỏ, dù sao nàng có cố gắng đến đâu cũng không thấy Hoàng Thượng thích nàng ta được bao nhiêu.
Nhưng nàng ta đã vào cung, không tranh không đoạt sẽ rơi vào kết cục giống như An Tần và Đường tần, nửa năm một năm không được gặp bệ hạ lấy một lần. Không thấy bây giờ An Tần cũng không thể kiềm chế được nữa ư?
Đã nhập cuộc, thì không ai có thể dứng ngoài cuộc.
Nàng ta giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt Phó Thiên Thiên.
Qua Qua: 【Oa!】
Yến Phi tàn nhẫn thật đấy, nàng ta không chỉ tự mình ra tay mà còn ra lệnh cho cung nữ thiếp thân thưởng cho Phó Thiên Thiên thêm mười cái tát nữa, đánh cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia của Phó Thiên Thiên s.ưng thành đầu heo mới dừng tay.
Phó Thiên Thiên chịu thiệt thòi lớn như vậy thì sao chịu để yên, cung nữ vừa buông tay, nàng ta lập tức chạy đến cửa khóc lóc hô lớn: “Hoàng Thượng đâu, Hoàng Thượng đâu, ta muốn gặp Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng làm chủ cho thần nữ...”
Đông Lai giả vờ như không nhìn thấy dấu tay trên mặt nàng ta, ngăn nàng ta ở ngoài chính điện cười nói: “Phó tứ cô nương, bệ hạ đang bàn chuyện quan trọng với Cát đại nhân, ngài chịu khó chờ một lát.”
Nàng ta đã chờ nửa canh giờ rồi.
Vả lại thiên điện ồn ào như vậy, Đông Lai không thể không biết tình hình ở thiên điện. Cho dù không nghe thấy thì hắn ta cũng phải nhìn thấy vết dấu tay trên mặt nàng ta chứ? Nhưng Đông Lai lại không hỏi lấy một câu, nhìn là biết hắn ta có ý gì.
Biết người này không tin cậy được, Phó Thiên Thiên mím môi ôm mặt chạy đi.
Trong thiên điện, Yến Phi vừa ra tay tàn nhẫn đánh người thể hiện uy phong, lại bắt đầu xoa xoa tay giả vờ như đ a u đ.ớn lắm ấy.
Nhưng lần này chẳng ai dám đi gây sự với nàng ta cả, ngay cả Lý Chiêu dung hay nói móc mỉa cũng phải ngậm miệng.
Dù sao một khi tỷ tỷ này mà tức giận, nàng ta sẽ ra tay đánh người thật đấy.
Trong phút chốc thiên điện chìm trong yên lặng.
Qua Qua tỉnh táo lại, nói với Đường Thi: 【Ký chủ, thật đáng sợ, ngươi lười biếng như vậy là đúng. 】
Đường Thi: 【Thật ra bộc trực thẳng thắn như Yến Phi cũng không quá đáng s.ợ, lực sát thương có hạn, cùng lắm chỉ phải chịu một ít đ a u đ.ớn thể x.ác. Trong số các phi tần, người lợi hại thật sự là Thục Phi và An Tần. Mười Yến Phi cộng lại cũng không bì nổi lòng dạ của hai người đó đâu.】
Yến Phi u ám liếc mắt nhìn Thục phi vẫn đang cười dịu dàng và An Tần đang ngượng ngùng cụp mắt nhìn xuống.
Nhưng câu nói này đã phá vỡ sự hòa hợp bên ngoài giữa các phi tần.
Trong điện không có một ai nói chuyện vì Hoàng Thượng vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa mọi người đều rất tò mò Thái Hậu sẽ có phản ứng gì nên không có ai rời đi cả, tất cả đều im lặng ngồi uống trà.
Đường Thi thấy không có trò vui để xem nữa, lại tiếp tục lật bát quái, vừa lật vừa nói chuyện với Qua Qua.
【Nếu tính ra thì Yến Phi không thảm bằng Dư Ôn đâu.】
Vài vị đại thần ở cách vách vừa lúng túng vừa tò mò vì bị ép nghe hết chuyện riêng của Hoàng Thượng, vừa nghe thấy câu đó họ đã vểnh tai lên để nghe, chuyện của Dư Ôn còn chưa kết thúc nữa à? Cuối cùng ông ta và Phó Quốc công còn chơi bao nhiêu trò nữa đây?
Bọn họ không thể nghe chuyện riêng của Hoàng Thượng, nhưng bọn họ vẫn có thể hóng hớt chuyện của đồng liêu mà.
Chỉ có Dư Ôn muốn khóc, nếu không phải Thiên Hành Đế đã nhìn ông ta bằng ánh mắt cảnh cáo thì ông ta đã quỳ xuống dập đầu cầu xin bà cô này tha cho ông ta rồi, có thể đổi thành người khác không hả?
【Bốn năm trước, tiền Phủ doãn Kinh Triệu cáo lão hồi hương, Dư Ôn muốn tranh giành vị trí này, ông ta không chỉ cẩn thân hầu hạ Phó Quốc công ở trên giường, mà còn dốc hết vốn liếng tặng cho Phó Quốc công một bức tượng Ngọc Quan Âm trị giá sáu vạn lượng bạc. 】
【Dư phu nhân kia cũng muốn góp sức giúp trượng phu được thăng quan tiến chức, bà ta mượn danh nghĩa đi cầu phúc để ở thôn trang ba ngày ba đêm cùng Phó Quốc công, cư xử ân cần dịu dàng, đồng ý mọi yêu cầu của Phó Quốc công. Bà ta bị đánh nhiều đến mức khiến toàn thân đầy vết roi, sau đó bà ta s.ợ trượng phu nhìn thấy những vết roi trên người nên đã ở lại trong chùa nửa tháng.】
【Dư Ôn thuận lợi đảm nhận vị trí Phủ doãn Kinh Triệu, hai phu thê đều nghĩ rằng Phó Quốc công nể mặt mình nên mới đồng ý giúp đỡ. Họ vô cùng biết ơn Phó Quốc công, đối đãi với Phó Quốc công như ân nhân, ngày lễ ngày tết mấy năm nay Dư Ôn cũng hiếu kính Phó Quốc công không ít lần.】
【Ông ta ngồi được lên vị trí Phủ doãn Kinh Triệu cũng không dễ dàng mà, đã phải bán m.ông còn phải bán thêm cả phu nhân, cuối cùng còn phải hao tài tốn của. Thảm thật đấy! 】
【Chỉ có mình Phó Quốc công được cả danh lẫn lợi. 】
【Ăn hai đầu, được cả người và của, xơi cả nam lẫn nữ, tác phong làm việc của Phó Quốc công này thật độc đáo.】
Hai chân Dư Ôn mềm nhũn, ông ta ngồi bệt xuống đất sắc mặt trở nên trắng bệnh, ánh mắt ông ta bộc phát sự căm thù mãnh liệt.
Hay cho một Phó Quốc công, xoay hai phu thê bọn họ như chong chóng, vậy mà bao nhiêu năm qua ông ta vẫn luôn coi Phó Quốc công như ân nhân.
Mấy người Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta bằng ánh mắt đồng tình.
Thiên Hành Đế gõ ngón tay lên bàn, nhắc nhở Cát Kinh Nghĩa đừng chỉ lo nghe tin sốt dẻo mà quên mất chuyện chính sự.
Cát Kinh Nghĩa quên mất ban nãy nói đến đâu từ lâu rồi.
Không thể trách ông ta được, chuyện của Dư Ôn thật sự quá không hợp thói thường, ông ta xử lý vụ án ở Hình bộ hơn hai mươi năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến một cú lừa lớn như vậy.
“Cát đại nhân nói rất đúng, Binh mã tư Kinh thành chúng ta chắc chắn sẽ phối hợp phá án cùng Hình bộ, cố gắng truy bắt hung thủ về quy án càng sớm càng tốt.” Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư Mạnh Giang nói tiếp để che chở cho lão đồng liêu.
Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta với vẻ cảm kích, sau đó lại tiếp tục nói tiếp chủ đề vừa rồi, đồng thời ông ta cũng dựng lỗ tai lên hóng hớt tiếp.
Không lâu sau, giọng nữ quen thuộc kia lại truyền đến, nhưng lần này giọng nói đó trầm hơn một chút, có vẻ như chủ nhân của nó vô cùng tức giận.
【Khốn nạn thật, cái tên Dư Ôn đúng không phải là người mà. 】
【Thất công tử Phó gia coi trọng Tây Thi đậu hủ ở thành bắc, muốn nạp vị cô nương kia làm thiếp, cô nương nhà người ta không muốn thì hắn ta c.ưỡng b.ức. Người nhà của cô nương đó đến phủ Kinh Triệu cáo trạng Phó Thất, nhưng cái tên Dư Ôn đáng bị ch.ém ngàn đao này lại kết án hai cha con họ t.ội vu khống, phạt họ lưu đày hai ngàn dặm.】
【Sau khi cô nương kia nghe được tin dữ, nàng ấy vừa căm hận vừa hối hận, đêm đó nàng ấy đã tr.eo c.ổ t.ự s.át. Một nhà đang yên lành đã bị bọn họ làm cho tan cửa nát nhà, có còn công lý nữa hay không! 】
Chuyện vì tình riêng mà làm rối kỉ cương bị người vạch trần, Dư Ôn lạnh cả người, ông ta ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Hành Đế, cả người mềm nhũn ngã xuống đất giống như một vũng bùn lầy.
Ba người Cát Kinh Nghĩa đều thấy nhưng không một ai nói thay cho ông ta.
Ngay cả khi nhắc lại vụ án Cát Kinh Nghĩa cũng không nhắc đến tên Dư Ôn, mà dùng chức vị Phủ doãn Kinh Triệu để thay thế.
Bầu không khí ở chủ điện cũng trở nên áp lực.
Qua Qua nhận ra tâm tình Đường Thi rất tệ, nó vội vàng nói: 【Ký chủ, Phó Thiên Thiên trở về Vạn Thọ Cung tìm Thái Hậu tố khổ cáo trạng, ngươi có muốn nghe bản hiện trường không?】
Đường Thi tức muốn ch.ết, tạm thời không muốn xem mấy chuyện khiến người ta bực mình của mấy người Phó Quốc công nữa, nàng muốn đổi gió một tí: 【Ngươi nói nghe một chút. 】
【Thái Hậu vô cùng tức giận, đập vỡ hết đồ sứ bày biện ở trên bàn. Còn m.ắng Phó Thiên Thiên không có bản lĩnh, không quyến rũ nổi một nam nhân, qua lâu như vậy mà đến cả một ngón tay của Hoàng Thượng cũng không chạm vào được. 】
Bây giờ Đường Thi không muốn thấy mấy Phó gia được như ý, vui vẻ nói: 【Đáng đời, cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng làm người được một lần. 】
Qua Qua cố ý dỗ nàng vui vẻ: 【Đúng vậy, ký chủ đừng tức giận nữa. Lần trước người nói đúng, có thể Hoàng Thượng thật sự không được, mỗi ngày hắn uống nhiều canh bổ như vậy, vì sao hắn vẫn thờ ơ với Phó Thiên Thiên xinh đẹp quyến rũ cơ chứ? Chắc chắn kế hoạch của Thái Hậu không thành công được đâu. 】
Thiên Hành Đế...
Vừa đặt cho hắn một danh xưng, trong phút chốc lại hủy hoại uy tín danh dự của hắn. Hai khứa này "giỏi" lắm!
【Toang rồi, Toang thật rồi, Thái Hậu sắp ra tay rồi.】Qua Qua đột nhiên kêu lên.
Giọng điệu này khơi dậy sự tò mò của Đường Thi: 【Bà ta muốn làm gì?】
Qua Qua:【Bà ta sắp đến đây hỏi t.ội rồi, Yến Phi sắp xu cà na rồi.】
Đường Thi còn tưởng là có chuyện gì lớn lắm:【Chỉ có như vậy thôi á? Đây là chuyện hiển nhiên mà? Chắc chắn cẩu Hoàng Đế sẽ bảo vệ Yến Phi, dù sao hắn cũng không muốn cưới Phó Thiên Thiên, Yến Phi làm như vậy là giúp hắn một việc rất lớn đấy. 】
Thiên Hành Đế...
Hắn không nạp Phó Thiên Thiên là vì ai?
Qua Qua tiếp tục tung tin sốt dẻo: 【Còn một việc này nữa, tối nay Thái Hậu chuẩn bị h.ạ th.uốc vào đồ ăn của Hoàng Thượng. Chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không đề phòng mẫu thân của mình, e rằng lần này hắn không thoát nổi đâu. Ký chủ, đêm nay ta phát livestream cho ngươi xem nhé, có vui không nào?】
Tuy rằng hơi mất đạo đức nhưng Đường Thi vẫn nhếch môi cười:【Vui vẻ, Qua Qua ngươi thật tốt, yêu ngươi. 】
Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh, Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư thầm xoa xoa tay: Có thể cho mấy người chúng ta xem chung không?
Hình bộ Thượng thư và Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư đứng ở hai bên của ông ta đều cảm thấy cúc hoa co rút, nhanh chóng xê dịch sang bên cạnh.
Dư Ôn có cảm giác như ch.ết cha ch.ết mẹ.
Bị bóc trần trước mặt Hoàng Thượng và các đồng liêu, lại còn biết được mình và thê tử léng phéng cùng với một người, ông ta vừa tức giận vừa hoảng hốt, mồ hôi rơi như mưa, đầu gối khuỵu xuống định quỳ xuống nhận tội thì bị ánh mắt sắc bén của Thiên Hành Đế ngăn lại.
“Cát ái khanh, tiếp tục đi.”
Cát Kinh Nghĩa hắng giọng một cái, nói tiếp: “Hiện nay vụ án này...”
Đột nhiên hắn ta nghe thấy một chuyện không hợp lẽ thường như vậy nên cũng có chút lơ đãng, lời nói cũng không được lưu loát như trước nhưng cũng chẳng có ai nhắc nhở hắn ta, bởi vì suy nghĩ của những người khác không biết đã bay đến chỗ nào khác giống hắn ta rồi.
Mấy lão cáo già như bọn họ còn có thể giả vờ, nhưng phản ứng của phi tần ở cách vách lại rõ ràng hơn nhiều.
Yến Phi phun ngụm trà trong miệng ra, vừa khéo b.ắn lên trên váy của Phó Thiên Thiên.
Trong phút chốc chiếc váy trắng đẹp đẽ quý giá nhiễm thêm lấm tấm những đốm nâu, giống như một con chó xù trắng như tuyết đột nhiên biến thành một con chó gh.ẻ l.ở cực kỳ x.ấu x.í.
Phó Thiên Thiên vốn không hòa hợp với Yến Phi, vì vậy nàng ta cho rằng Yến Phi cố ý, lập tức giận dữ: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Vì câu hỏi này mà một chút áy náy của Yến Phi cũng biến mất sạch sẽ.
Khi nghĩ đến những chuyện b.ừa b.ãi h.oang đ.ường của Phó Quốc công, Yến Phi nhìn Phó Thiên Thiên bằng ánh mắt khinh thường: “Chỉ làm bẩn một cái váy thôi mà? Ta đền cho ngươi một cái là được.”
Thái độ kiêu căng ngạo mạn như vậy, không khác nào thêm dầu vào lửa.
“Đền hả? Chiếc váy này của ta được may từ gấm Vân Nam mà Thái Hậu nương nương ban thưởng đấy, có tiền cũng không mua được đâu, ngươi đền được à?” Phó Thiên Thiên nhìn chằm chằm Yến Phi bằng ánh mắt hung ác nham hiểm: "Từ Yến, ngươi chờ đó cho ta.”
Yến Phi vốn là một người ương ngạnh, làm sao có thể chịu được kiểu uy hiếp như vậy: “Phó Thiên Thiên, ta là phi tử chính nhất phẩm do Hoàng Thượng thân phong, mà một thứ dân không có phẩm cấp như ngươi lại dám gọi thẳng tên ta như vậy, thậm chí còn dám uy h.iếp cả ta, đây là t.ội lớn dĩ hạ phạm thượng. Người đâu, vả miệng!”
“Ngươi dám!” Phó Thiên Thiên không ngờ Yến Phi lại ngang ngạnh như vậy, nàng ta vội vàng quát gọi người canh giữ ở cửa: "Hoàng Thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
Các phi tần khác thấy sự việc sắp trở nên nghiêm trọng, nhanh chóng đến khuyên can.
“Yến Phi tỷ tỷ, bỏ đi, Phó tứ cô nương là khách của Thái Hậu nương nương, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tỷ tỷ bỏ qua chút chuyện nhỏ này đi.” Thục Phi phe phẩy quạt tròn, điềm đạm hòa nhã khuyên nhủ.
An Tần cũng kéo lại Yến Phi: “Đúng vậy, Yến Phi tỷ tỷ, đều là tỷ muội trong nhà, tương lai còn sống chung với nhau hằng ngày đấy, tỷ tỷ bỏ qua đi.”
Lý Chiêu dung ngồi bên cạnh cười nhạt.
Đường Thi đang ăn dưa được một nửa thì lại gặp dưa mới, còn là bản phát sóng trực tiếp.
Nhiều dưa quá nàng ăn không hết.
Qua Qua lại càng hăng hái hơn, thiếu điều giơ tay cổ vũ nữa thôi: 【Đánh nhau, đánh nhau đi...】
Phất cờ hò reo, châm ngòi thổi gió, vừa thấy đã biết đây không phải là hệ thống đứng đắn gì.
Đường Thi tặc lưỡi: 【Ngươi thu của đám Thục Phi, An Tần bao nhiêu tiền mà ra sức thêm dầu vào lửa giúp các nàng như vậy. 】
Qua Qua tủi thân: 【Người ta chỉ muốn hóng hớt chút xíu thôi mà.】
Đường Thi an ủi: 【Được rồi, ta xem cùng ngươi. Ơ kìa, Yến Phi có thể dùng bất cứ giá nào để ngăn cản Phó Thiên Thiên vào cung. Đáng tiếc nàng ta lại làm chuyện thừa rồi, mấy ngàn cung nữ này đều là tiểu lão bà dự bị của cẩu Hoàng Đế đó! Sau này còn tuyển tú, hàng năm đều có người mới vào cung, chẳng lẽ các nàng cứ phải phòng bị suốt như vậy à?】
【Nghĩ thoáng ra chút đi, được sủng ái là may mắn, thất sủng mới là chuyện đã định trước.】
【Nhìn thử xem trong lịch sử có bao nhiêu phi tần được ch.ết già? 】
Ngươi tới để đả kích sự tích cực của mọi người chứ an ủi cái gì.
Yến Phi bị gáo nước lạnh này dội vào, lạnh thấu tim.
Trong một khoảnh khắc nàng ta thật sự muốn từ bỏ, dù sao nàng có cố gắng đến đâu cũng không thấy Hoàng Thượng thích nàng ta được bao nhiêu.
Nhưng nàng ta đã vào cung, không tranh không đoạt sẽ rơi vào kết cục giống như An Tần và Đường tần, nửa năm một năm không được gặp bệ hạ lấy một lần. Không thấy bây giờ An Tần cũng không thể kiềm chế được nữa ư?
Đã nhập cuộc, thì không ai có thể dứng ngoài cuộc.
Nàng ta giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên mặt Phó Thiên Thiên.
Qua Qua: 【Oa!】
Yến Phi tàn nhẫn thật đấy, nàng ta không chỉ tự mình ra tay mà còn ra lệnh cho cung nữ thiếp thân thưởng cho Phó Thiên Thiên thêm mười cái tát nữa, đánh cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia của Phó Thiên Thiên s.ưng thành đầu heo mới dừng tay.
Phó Thiên Thiên chịu thiệt thòi lớn như vậy thì sao chịu để yên, cung nữ vừa buông tay, nàng ta lập tức chạy đến cửa khóc lóc hô lớn: “Hoàng Thượng đâu, Hoàng Thượng đâu, ta muốn gặp Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng làm chủ cho thần nữ...”
Đông Lai giả vờ như không nhìn thấy dấu tay trên mặt nàng ta, ngăn nàng ta ở ngoài chính điện cười nói: “Phó tứ cô nương, bệ hạ đang bàn chuyện quan trọng với Cát đại nhân, ngài chịu khó chờ một lát.”
Nàng ta đã chờ nửa canh giờ rồi.
Vả lại thiên điện ồn ào như vậy, Đông Lai không thể không biết tình hình ở thiên điện. Cho dù không nghe thấy thì hắn ta cũng phải nhìn thấy vết dấu tay trên mặt nàng ta chứ? Nhưng Đông Lai lại không hỏi lấy một câu, nhìn là biết hắn ta có ý gì.
Biết người này không tin cậy được, Phó Thiên Thiên mím môi ôm mặt chạy đi.
Trong thiên điện, Yến Phi vừa ra tay tàn nhẫn đánh người thể hiện uy phong, lại bắt đầu xoa xoa tay giả vờ như đ a u đ.ớn lắm ấy.
Nhưng lần này chẳng ai dám đi gây sự với nàng ta cả, ngay cả Lý Chiêu dung hay nói móc mỉa cũng phải ngậm miệng.
Dù sao một khi tỷ tỷ này mà tức giận, nàng ta sẽ ra tay đánh người thật đấy.
Trong phút chốc thiên điện chìm trong yên lặng.
Qua Qua tỉnh táo lại, nói với Đường Thi: 【Ký chủ, thật đáng sợ, ngươi lười biếng như vậy là đúng. 】
Đường Thi: 【Thật ra bộc trực thẳng thắn như Yến Phi cũng không quá đáng s.ợ, lực sát thương có hạn, cùng lắm chỉ phải chịu một ít đ a u đ.ớn thể x.ác. Trong số các phi tần, người lợi hại thật sự là Thục Phi và An Tần. Mười Yến Phi cộng lại cũng không bì nổi lòng dạ của hai người đó đâu.】
Yến Phi u ám liếc mắt nhìn Thục phi vẫn đang cười dịu dàng và An Tần đang ngượng ngùng cụp mắt nhìn xuống.
Nhưng câu nói này đã phá vỡ sự hòa hợp bên ngoài giữa các phi tần.
Trong điện không có một ai nói chuyện vì Hoàng Thượng vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa mọi người đều rất tò mò Thái Hậu sẽ có phản ứng gì nên không có ai rời đi cả, tất cả đều im lặng ngồi uống trà.
Đường Thi thấy không có trò vui để xem nữa, lại tiếp tục lật bát quái, vừa lật vừa nói chuyện với Qua Qua.
【Nếu tính ra thì Yến Phi không thảm bằng Dư Ôn đâu.】
Vài vị đại thần ở cách vách vừa lúng túng vừa tò mò vì bị ép nghe hết chuyện riêng của Hoàng Thượng, vừa nghe thấy câu đó họ đã vểnh tai lên để nghe, chuyện của Dư Ôn còn chưa kết thúc nữa à? Cuối cùng ông ta và Phó Quốc công còn chơi bao nhiêu trò nữa đây?
Bọn họ không thể nghe chuyện riêng của Hoàng Thượng, nhưng bọn họ vẫn có thể hóng hớt chuyện của đồng liêu mà.
Chỉ có Dư Ôn muốn khóc, nếu không phải Thiên Hành Đế đã nhìn ông ta bằng ánh mắt cảnh cáo thì ông ta đã quỳ xuống dập đầu cầu xin bà cô này tha cho ông ta rồi, có thể đổi thành người khác không hả?
【Bốn năm trước, tiền Phủ doãn Kinh Triệu cáo lão hồi hương, Dư Ôn muốn tranh giành vị trí này, ông ta không chỉ cẩn thân hầu hạ Phó Quốc công ở trên giường, mà còn dốc hết vốn liếng tặng cho Phó Quốc công một bức tượng Ngọc Quan Âm trị giá sáu vạn lượng bạc. 】
【Dư phu nhân kia cũng muốn góp sức giúp trượng phu được thăng quan tiến chức, bà ta mượn danh nghĩa đi cầu phúc để ở thôn trang ba ngày ba đêm cùng Phó Quốc công, cư xử ân cần dịu dàng, đồng ý mọi yêu cầu của Phó Quốc công. Bà ta bị đánh nhiều đến mức khiến toàn thân đầy vết roi, sau đó bà ta s.ợ trượng phu nhìn thấy những vết roi trên người nên đã ở lại trong chùa nửa tháng.】
【Dư Ôn thuận lợi đảm nhận vị trí Phủ doãn Kinh Triệu, hai phu thê đều nghĩ rằng Phó Quốc công nể mặt mình nên mới đồng ý giúp đỡ. Họ vô cùng biết ơn Phó Quốc công, đối đãi với Phó Quốc công như ân nhân, ngày lễ ngày tết mấy năm nay Dư Ôn cũng hiếu kính Phó Quốc công không ít lần.】
【Ông ta ngồi được lên vị trí Phủ doãn Kinh Triệu cũng không dễ dàng mà, đã phải bán m.ông còn phải bán thêm cả phu nhân, cuối cùng còn phải hao tài tốn của. Thảm thật đấy! 】
【Chỉ có mình Phó Quốc công được cả danh lẫn lợi. 】
【Ăn hai đầu, được cả người và của, xơi cả nam lẫn nữ, tác phong làm việc của Phó Quốc công này thật độc đáo.】
Hai chân Dư Ôn mềm nhũn, ông ta ngồi bệt xuống đất sắc mặt trở nên trắng bệnh, ánh mắt ông ta bộc phát sự căm thù mãnh liệt.
Hay cho một Phó Quốc công, xoay hai phu thê bọn họ như chong chóng, vậy mà bao nhiêu năm qua ông ta vẫn luôn coi Phó Quốc công như ân nhân.
Mấy người Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta bằng ánh mắt đồng tình.
Thiên Hành Đế gõ ngón tay lên bàn, nhắc nhở Cát Kinh Nghĩa đừng chỉ lo nghe tin sốt dẻo mà quên mất chuyện chính sự.
Cát Kinh Nghĩa quên mất ban nãy nói đến đâu từ lâu rồi.
Không thể trách ông ta được, chuyện của Dư Ôn thật sự quá không hợp thói thường, ông ta xử lý vụ án ở Hình bộ hơn hai mươi năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến một cú lừa lớn như vậy.
“Cát đại nhân nói rất đúng, Binh mã tư Kinh thành chúng ta chắc chắn sẽ phối hợp phá án cùng Hình bộ, cố gắng truy bắt hung thủ về quy án càng sớm càng tốt.” Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư Mạnh Giang nói tiếp để che chở cho lão đồng liêu.
Cát Kinh Nghĩa nhìn ông ta với vẻ cảm kích, sau đó lại tiếp tục nói tiếp chủ đề vừa rồi, đồng thời ông ta cũng dựng lỗ tai lên hóng hớt tiếp.
Không lâu sau, giọng nữ quen thuộc kia lại truyền đến, nhưng lần này giọng nói đó trầm hơn một chút, có vẻ như chủ nhân của nó vô cùng tức giận.
【Khốn nạn thật, cái tên Dư Ôn đúng không phải là người mà. 】
【Thất công tử Phó gia coi trọng Tây Thi đậu hủ ở thành bắc, muốn nạp vị cô nương kia làm thiếp, cô nương nhà người ta không muốn thì hắn ta c.ưỡng b.ức. Người nhà của cô nương đó đến phủ Kinh Triệu cáo trạng Phó Thất, nhưng cái tên Dư Ôn đáng bị ch.ém ngàn đao này lại kết án hai cha con họ t.ội vu khống, phạt họ lưu đày hai ngàn dặm.】
【Sau khi cô nương kia nghe được tin dữ, nàng ấy vừa căm hận vừa hối hận, đêm đó nàng ấy đã tr.eo c.ổ t.ự s.át. Một nhà đang yên lành đã bị bọn họ làm cho tan cửa nát nhà, có còn công lý nữa hay không! 】
Chuyện vì tình riêng mà làm rối kỉ cương bị người vạch trần, Dư Ôn lạnh cả người, ông ta ngẩng đầu lên thì đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Hành Đế, cả người mềm nhũn ngã xuống đất giống như một vũng bùn lầy.
Ba người Cát Kinh Nghĩa đều thấy nhưng không một ai nói thay cho ông ta.
Ngay cả khi nhắc lại vụ án Cát Kinh Nghĩa cũng không nhắc đến tên Dư Ôn, mà dùng chức vị Phủ doãn Kinh Triệu để thay thế.
Bầu không khí ở chủ điện cũng trở nên áp lực.
Qua Qua nhận ra tâm tình Đường Thi rất tệ, nó vội vàng nói: 【Ký chủ, Phó Thiên Thiên trở về Vạn Thọ Cung tìm Thái Hậu tố khổ cáo trạng, ngươi có muốn nghe bản hiện trường không?】
Đường Thi tức muốn ch.ết, tạm thời không muốn xem mấy chuyện khiến người ta bực mình của mấy người Phó Quốc công nữa, nàng muốn đổi gió một tí: 【Ngươi nói nghe một chút. 】
【Thái Hậu vô cùng tức giận, đập vỡ hết đồ sứ bày biện ở trên bàn. Còn m.ắng Phó Thiên Thiên không có bản lĩnh, không quyến rũ nổi một nam nhân, qua lâu như vậy mà đến cả một ngón tay của Hoàng Thượng cũng không chạm vào được. 】
Bây giờ Đường Thi không muốn thấy mấy Phó gia được như ý, vui vẻ nói: 【Đáng đời, cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng làm người được một lần. 】
Qua Qua cố ý dỗ nàng vui vẻ: 【Đúng vậy, ký chủ đừng tức giận nữa. Lần trước người nói đúng, có thể Hoàng Thượng thật sự không được, mỗi ngày hắn uống nhiều canh bổ như vậy, vì sao hắn vẫn thờ ơ với Phó Thiên Thiên xinh đẹp quyến rũ cơ chứ? Chắc chắn kế hoạch của Thái Hậu không thành công được đâu. 】
Thiên Hành Đế...
Vừa đặt cho hắn một danh xưng, trong phút chốc lại hủy hoại uy tín danh dự của hắn. Hai khứa này "giỏi" lắm!
【Toang rồi, Toang thật rồi, Thái Hậu sắp ra tay rồi.】Qua Qua đột nhiên kêu lên.
Giọng điệu này khơi dậy sự tò mò của Đường Thi: 【Bà ta muốn làm gì?】
Qua Qua:【Bà ta sắp đến đây hỏi t.ội rồi, Yến Phi sắp xu cà na rồi.】
Đường Thi còn tưởng là có chuyện gì lớn lắm:【Chỉ có như vậy thôi á? Đây là chuyện hiển nhiên mà? Chắc chắn cẩu Hoàng Đế sẽ bảo vệ Yến Phi, dù sao hắn cũng không muốn cưới Phó Thiên Thiên, Yến Phi làm như vậy là giúp hắn một việc rất lớn đấy. 】
Thiên Hành Đế...
Hắn không nạp Phó Thiên Thiên là vì ai?
Qua Qua tiếp tục tung tin sốt dẻo: 【Còn một việc này nữa, tối nay Thái Hậu chuẩn bị h.ạ th.uốc vào đồ ăn của Hoàng Thượng. Chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không đề phòng mẫu thân của mình, e rằng lần này hắn không thoát nổi đâu. Ký chủ, đêm nay ta phát livestream cho ngươi xem nhé, có vui không nào?】
Tuy rằng hơi mất đạo đức nhưng Đường Thi vẫn nhếch môi cười:【Vui vẻ, Qua Qua ngươi thật tốt, yêu ngươi. 】
Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh, Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã tư thầm xoa xoa tay: Có thể cho mấy người chúng ta xem chung không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro