Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 5
2024-09-27 14:58:29
Với sự khôn khéo của Thái Hậu, nếu để bà ta nghe thấy giọng nói thần bí ở Thừa Càn Cung lần nữa thì chắc chắn bà ta sẽ nghi ngờ.
Vì vậy không thể để bà ta gặp các phi tử.
Không thể ngăn cản và không thể không cho phép Thái Hậu đến Thừa Càn Cung, vậy chỉ có thể để các phi tử đi về trước.
Thiên Hành Đế đưa mắt ra hiệu cho Quảng Tuyền đứng ở cửa: “Nghỉ ngơi một chút, uống cốc trà xong lại nghị sự tiếp.”
Quảng Tuyền vội vàng bước đến tự mình châm trà cho Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế giả vờ vô tình hỏi đến: “Ban nãy bên ngoài rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì?”
Quảng Tuyền vội vàng kể lại chuyện tranh chấp giữa Yến Phi và Phó Thiên Thiên: “... Phó tứ cô nương tức giận bỏ đi, vì Hoàng Thượng đang nghị sự với các vị đại nhân nên nô tài không dám quấy rầy.”
Thiên Hành Đế nhíu mày: “Yến Phi hành xử lỗ mãng, kiêu ngạo ương ngạnh, dám ra tay đánh người ở Thừa Càn Cung, thật sự vô pháp vô thiên. Tuyên ý chỉ của trẫm, phạt nàng ta quỳ hai canh giờ, cấm túc ba tháng, không có ý chỉ của trẫm thì không được phép bước ra khỏi Phú Dương cung nửa bước. Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần, Đường Tần, Chu Tài nhân biết Yến Phi ngôn hành cử chỉ không đoan chính nhưng lại không ngăn cản khuyên can, phạt bổng lộc ba tháng để răn đe cảnh cáo.”
“Cho các nàng quay về tự kiểm điểm đi.”
Hình phạt này rõ ràng là giơ cao đánh khẽ.
Hình phạt này nhìn như rất khắc nghiệt, ph.ạt tất cả mọi người, có lý do có căn cứ, công chính nghiêm minh, nhưng thực chất là để chặn miệng Thái Hậu trước. Nếu Thái Hậu đến đây thì hình phạt của Yến Phi không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Hơn nữa cấm túc ba tháng cũng là một cách bảo vệ Yến Phi.
Cấm túc tức là nàng ta không cần phải đi thỉnh an Thái Hậu, trong khoảng thời gian này Thái Hậu cũng không thể làm khó nàng ta.
Đường Thi biết cách x.ử ph.ạt này của Thiên Hành Đế không sai, thậm chí còn ngăn cản Thái hậu trừng phạt bọn họ, nhưng nàng vẫn không thể vui nổi.
【Ghét nhất là bị trừ tiền lương, thà bị cấm túc ba tháng còn hơn. Hoàng Thượng quá keo kiệt.】
Lấy tiền của nàng khác nào cắt một miếng th.ịt trên người nàng xuống đâu.
Phụ thân của nguyên chủ chỉ là một Viên ngoại lang đồn điền Lục phẩm tại Công bộ, chức quan thấp bé thuộc về tầng dưới cùng trong các chức quan tại Kinh Thành, bổng lộc ít lại không thể kiếm được gì béo bở. Tất nhiên không thể đưa quá nhiều bạc cho nguyên chủ mang vào cung rồi.
Hơn nữa sau khi nguyên chủ tiến cung thì vẫn luôn không được sủng ái, nửa năm không được gặp mặt Hoàng Thượng, đương nhiên cũng không thể được ban thưởng. Vì lẽ đó mà mỗi tháng nàng chỉ trông chờ vào chút bổng lộc đó để sống qua ngày.
Bây giờ đột nhiên bị trừ hẳn ba tháng tiền lương, sau này lại phải trải qua một thời gian túng thiếu.
Hoàng Thượng thấy vậy thì suýt chút nữa tức đến bật cười, hắn đã chọn hình thức xử phạt nhẹ nhất rồi, cuối cùng còn bị người ta chê là keo kiệt.
Sau đó hắn lại nghe thấy giọng nữ kia phàn nàn.
【Các phi tử thật đáng thương. Không chỉ phải làm công cụ hình người cho người ta, còn bị trừ tiền lương ba tháng, lỗ quá đi mất. 】
【Dùng xong thì vứt, lại còn phạt tiền nữa chứ, cẩu Hoàng Đế qua cầu rút ván, không phải người.】
Liên tục mắng chửi vài câu, câu nào cũng không rời khỏi chữ "tiền" đủ để thấy oán niệm này sâu sắc đến mức nào.
Thiên Hành Đế bỗng cảm thấy bản thân vừa làm ra chuyện t.ội ác tày trời nào đó.
Thôi, mấy ngày nữa lại tìm cớ ban thưởng cho các nàng ấy, bù lại gấp đôi số bạc đã trừ vậy, coi như là mua cho lỗ tai chút bình yên.
Thiên Hành Đế quyết định không quan tâm đến mấy câu oán giận của Đường Thi nữa, hắn chuẩn bị đuổi luôn cả mấy vị quan đi.
Hắn đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ đỏ, hỏi: “Cát Thượng thư, còn có việc gì không?”
Cát Kinh Nghĩa ngầm hiểu rằng Thái Hậu sắp tới đây rồi, Hoàng Thượng phải xử lý việc nhà, chắc chắn không muốn bị những thần tử như bọn họ nhìn thấy.
Hắn thức thời nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã có manh mối rồi ạ, vi thần tin rằng Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu và Ngũ Thành Binh Mã tư bày ra thiên la địa võng, chắc chắn sẽ sớm bắt được tên tặc tử đó về quy án.”
【Cuối cùng cũng chỉ bắt được một tên tốt thí chịu t.ội thay.】Qua Qua cà khịa.
Đột nhiên bị Qua Qua vả mặt bốp bốp bốp, Cát Kinh Nghĩa không những không khó xử, mà còn vô cùng kích động.
Nửa năm trước, có một hái hoa tặc xuất hiện ở thành Đông, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào nhà dân c.ưỡng h.iếp dân nữ, đến nay đã x.ảy ra hơn mười vụ án.
Hơn nữa đây chỉ là những vụ việc bị phát hiện, trên thực tế, chắc chắn số nạn nhân bị tấn công còn nhiều hơn thế nữa.
Bởi vì rất nhiều nhà sợ làm hỏng thanh danh của nữ nhi, nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt nên đều giấu diếm, không dám đến quan phủ báo án, âm thầm chịu đựng mà không dám nói ra.
Mãi đến ba tháng trước, con gái của một phú thương ở thành Đông không chịu được nh.ục nh.ã, gi.eo m.ình xuống sông t.ự v.ẫn thì sự việc mới vỡ lở.
Mà phú thương này sinh năm nhi tử rồi mới sinh được một nữ nhi nên vô cùng yêu thương, nuôi dưỡng như báu vật, ai ngờ nàng ấy lại gặp phải kiếp nạn này. Cả nhà phú thương đó vô cùng c.ăm h.ận, cùng ngày đã khiên th.i th.ể của nữ nhi đến quan phủ báo án, hy vọng quan phủ có thể sớm ngày tìm ra hái hoa tặc đó để đền m.ạng cho nữ nhi nhà mình, vụ việc được quan phủ coi là một vụ án quan trọng.
Sau khi Phủ Kinh Triệu thụ lí án này, lập tức phái nha dịch đi điều tra lại phát hiện ra có hơn mười vụ án tương tự, thủ đoạn và thời gian gây án đều rất giống nhau, vụ án sớm nhất là từ nửa năm trước, do đó nha môn nghi ngờ những vụ án này là do cùng một người gây ra.
Trải qua hơn hai tháng điều tra, phủ Kinh Triệu đã bắt được một số nghi phạm.
Vốn tưởng rằng đã b.ắt được h.ung th.ủ, ai ngờ hơn nửa tháng trước lại có cô nương bị tập kích.
Thật rõ ràng, quan phủ tìm sai phương hướng, bắt nhầm người.
Phủ Kinh Triệu đành phải thả người, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Hơn nữa để tránh có thêm cô nương bị tập kích, phủ Kinh Triệu còn báo án này với Ngũ Thành Binh Mã tư. Ngũ Thành Binh Mã tư đã tăng cường nhân lực, tăng cường tuần tra ban đêm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tệ hơn nữa là ba ngày trước, lại xuất hiện thêm một nạn nhân.
Hơn nữa, thân phận của nạn nhân này không hề tầm thường, nàng ta là ái thiếp Đông Bình Quận Vương mới nạp năm ngoái.
Đông Bình Quận Vương vô cùng sủng ái tiểu thiếp này, thấy ái thiếp bị nhục nhã, ông ta vô cùng tức giận, trực tiếp dâng tấu lên Thiên Hành Đế khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ cho ông ta.
Dưới chân thiên tử, lại để x.ảy ra vụ án tồi tệ cỡ này thì chẳng khác nào đang khiêu khích uy nghiêm hoàng gia. Thiên Hành Đế giận dữ, giao vụ án này cho Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu và Ngũ Thành Binh Mã tư cùng hợp tác phá án trong thời gian ngắn nhất, bắt tên hái hoa tặc t.ội á.c chồng chất này về quy án.
Hôm nay sau khi hạ triều, bốn người Cát Kinh Nghĩa ở lại báo cáo tiến triển vụ án với Thiên Hành Đế.
Nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì.
Trong lòng Cát Kinh Nghĩa vô cùng lo lắng. Ban đầu vụ án này do phủ Kinh Triệu chịu trách nhiệm chính, ba nha môn còn lại chỉ giúp đỡ phá án, nhưng sau hôm nay Dư Ôn x.ảy ra chuyện, phủ Kinh Triệu như rắn mất đầu, chắc chắn Hình bộ bọn họ sẽ phải tiếp nhận vụ án này.
Ông ta cảm thấy vô cùng áp lực vì tạm thời chưa có manh mối gì.
Nếu Qua Qua thần bí này có thể chỉ cho họ đi đúng hướng và cứu bọn họ khỏi phải đi đường vòng, thì bọn họ có thể đưa hái hoa tặc này ra trước công lý càng sớm càng tốt để tránh có thêm nạn nhân mới.
Vì vậy, ông ta lập tức dựng tai lên nghe.
Ông ta nhanh chóng nghe thấy Đường Thi nói: 【Để ta xem xem... Ngươi nhắc đến người tên Tôn Hầu kia đúng không.】
【Hay thật đấy, cái tên này vì bồi dưỡng cảm tình và ăn ý mà từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở với khỉ, lại còn học tập hành vi thói quen của khỉ nữa. Tuy hắn ta không phải võ lâm cao thủ gì đó nhưng hắn ta học được bản lĩnh trèo tường leo cây cực kỳ cao siêu của loài khỉ, thân thủ linh hoạt như khỉ, thảo nào hắn ta lặng lẽ lẻn vào nhà người khác gây án.】
【Hơn nữa gánh hát của bọn họ thường được các hộ gia đình giàu có mời đến nhà biểu diễn, hắn không cần xem xét địa hình vẫn biết được bố trí địa hình và sân viện của người ta, hắn ta còn có thể dò xét xem nhà nào có cô nương hay thiếu phụ xinh đẹp ung dung thản nhiên lựa chọn đối tượng để xuống tay.】
【Chẳng khác nào dẫn sói vào nhà cả.】
【Kỳ diệu hơn nữa là, con khỉ mà hắn ta nuôi đã thành tinh. Có hai lần hắn ta bị người nhà của nạn nhân phát hiện suýt chút nữa bị bắt, đều nhờ con khỉ canh gác trên tường giúp hắn dụ người đi. Sau đó Tôn Hầu lại lén trốn đi theo phương hướng ngược lại. Người của quan phủ mắc bẫy một lần, úi trời chỉ thiếu một chút nữa thôi, lúc đó hắn ta trốn trên cây ngay trên đầu binh lính, chỉ cách nhau gang tấc, thật đáng tiếc.】
Đám người Cát Kinh Nghĩa bừng tỉnh.
Thảo nào bọn họ giăng lưới nhiều lần, có một lần rõ ràng binh lính của Ngũ Thành Binh Mã tư tuần tra đêm đã phát hiện ra người khả nghi nhưng không đ.uổi kịp. Hóa ra kẻ gây án là một người một khỉ, ai có thể nghĩ đến chuyện này được chứ?
Nhưng bây giờ đã biết tên họ, nghề nghiệp của người này, lát nữa họ sẽ sắp xếp người đi điều tra các gánh hát tại kinh thành là có thể bắt được á.c m.a này.
Nhưng câu nói “tốt thí chịu t.ội thay” kia của Qua Qua là có ý gì?
Đường Thi cũng đang nghi ngờ về điểm này, Tôn Hầu phạm tội là chuyện chắc chắn, chẳng lẽ vụ án này có ẩn tình gì khác, hay là quan phủ nghi ngờ người khác dẫn tới việc cuối cùng Tôn Hầu có thể tránh được sự trừng phạt của pháp luật?
Nàng nhanh chóng lật xem đằng sau, trong miệng còn lải nhải: 【Không phải cái thứ rác rưởi như Tôn Hầu này sẽ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ? Thế thì ta sẽ tức hộc m.áu mất, ta muốn nói thân phận của tên khốn nạn này cho Hình bộ Thượng thư biết.】
Qua Qua: 【Mặc dù hắn ta làm việc rất kín đáo, nhưng trong gánh hát đã có người phát hiện thỉnh thoảng hắn ta lại mang theo con khỉ ra ngoài vào ban đêm, nửa đêm mới trở về, trên người còn mang theo mùi hương khác nhau. Sớm muộn gì những người này cũng sẽ nghi ngờ hắn ta, chắc hẳn quan phủ cũng sẽ điều tra ra hắn ta sớm thôi.】
【Vậy là tốt rồi, nếu như hắn ta bị bắt, còn có một người nữa...】Đường Thi bỗng nhiên chửi mắng:【Chết tiệt, hóa ra người ẩn nấp sâu nhất chính là Đông Bình Quận Vương kia, phần lớn những vụ án này đều do hắn gây ra, trước mặt ông ta thì mấy trò của Tôn Hầu cũng chỉ là mấy trò trẻ con.】
【Người này rất xảo quyệt, chắc chắn hắn s.ợ quan phủ điều tra đến ông ta nên mới đánh đòn phủ đầu, bày ra tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng, như vậy sẽ không ai nghi ngờ ông ta nữa. Chờ Tôn Hầu sa lưới, nhận lấy hết tất cả tội danh thì ông ta sẽ an toàn rồi. 】
Câu trả lời này là đáp án không ai ngờ tới.
Ngay cả người lão luyện như Cát Kinh Nghĩa cũng phải choáng váng, ông ta nhớ rõ những ngày qua còn nhớ rõ Đông Bình Quận Vương đã tức giận, bực bội, khuất nhục,… như thế nào, chẳng ai cảm thấy những cảm xúc đó của ông ta chỉ là lớp ngụy trang.
Hơn nữa Đông Bình Quận Vương rất hay làm việc thiện, bình dị gần gũi, không bao giờ dùng quyền lực để áp bức người khác, không có chút tật xấu nào của con em giới quyền quý, danh tiếng trong dân gian rất tốt.
Trong số các hoàng thân quốc thích, ông ta cũng là người an phận, không bao giờ kết giao với các quan lại, cũng không can thiệp vào chính sự, nhiều nhất là qua lại với một số văn nhân học sĩ.
Tiên đế cũng rất yên tâm về người em họ này, đặc biệt sủng ái.
Nhưng cũng chính Quận vương được người người khen ngợi, bây giờ lại bị phanh phui là kẻ đã làm nh.ục hàng chục nữ tử.
Mọi người đều có chút khó có thể tiếp nhận được, nhưng qua những chuyện trước đây bọn họ đều hiểu rõ Qua Qua và ký chủ sẽ không nói bừa, việc này tám chín phần mười là thật.
Đông Bình Quận Vương lại không thiếu nữ nhân, ông ta muốn ngủ với nữ nhân xinh đẹp nào mà không được, vì sao ông ta lại phải làm như vậy? Còn quá trình phạm t.ội của ông ta thì sao, sao ông ta có thể liên tục trốn tránh sự truy đuổi của quan phủ?
Trong lòng mọi người có vô số câu hỏi, ngay cả đám người Yến Phi, Thục Phi đang đi đến cửa cũng vô thức dừng bước, muốn nghe cho rõ ràng.
Nhưng Đông Lai nhận được tin tức của tiểu thái giám, biết Thái Hậu sắp đến, vội vàng thúc giục: “Chư vị nương nương, mời trở về đi.”
Yến Phi đều bất chấp việc mình sắp bị tr.ừng ph.ạt, nàng ta nhìn Đông Lai bằng ánh mắt mong đợi: “Đông Lai công công, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng, có thể làm phiền ngài thông báo một chút được không?”
Đường Thi nghe vậy ngẩng đầu nhìn sang không châm chọc cùng với Qua Qua nữa.
Đông Lai cười tủm tỉm, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: “Yến Phi nương nương, bệ hạ còn có chuyện quan trọng, ngài đừng làm khó nô tài, mời đi cho.”
Mấy người Yến Phi không có cách nào, kì kèo mè nheo, di chuyển chậm chạp từng bước một, trong lòng vẫn còn băn khoăn tại sao Đông Bình quận vương lại có thể mất hết lý trí, giả dối như vậy, tất nhiên điều quan trọng nhất là họ cũng muốn xem buổi phát sóng trực tiếp tối nay mà!
Ăn dưa ăn mà chỉ ăn được một nửa, buồn lắm ó.
Chuẩn bị lên kiệu thì bỗng nhiên Thục Phi dừng bước, cười dịu dàng nói: “Các muội muội, ngày nào Hoàng Thượng cũng vất vả giải quyết trăm công ngàn việc, đêm nay chúng ta tới đây đưa canh sâm cho Hoàng Thượng đi.”
Đường Thi cảm thấy khó hiểu, đưa canh sâm thì một người đưa là được rồi, hô hào cả đám người đi làm gì? Nàng đang định tìm cớ từ chối, nhưng Lý Chiêu dung vốn cao ngạo lại đồng ý, An Tần và Chu Tài nhân cũng không ý kiến.
An Tần còn kéo tay Đường Thi, làm nũng: “Đường muội muội, đi nhé đi nhé, tối nay chúng ta cùng đến đưa canh sâm... cho Hoàng Thượng đi, ta tới gọi muội, cứ quyết định như thế nha.”
Yến Phi biết các nàng muốn lập nhóm hóng hớt ăn dưa, nhất thời ghen tị đến nỗi mắt đỏ hoe, ối dồi ôi, sớm biết thế thì nàng ta sẽ không đánh Phó Thiên Thiên đâu.
Vì vậy không thể để bà ta gặp các phi tử.
Không thể ngăn cản và không thể không cho phép Thái Hậu đến Thừa Càn Cung, vậy chỉ có thể để các phi tử đi về trước.
Thiên Hành Đế đưa mắt ra hiệu cho Quảng Tuyền đứng ở cửa: “Nghỉ ngơi một chút, uống cốc trà xong lại nghị sự tiếp.”
Quảng Tuyền vội vàng bước đến tự mình châm trà cho Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế giả vờ vô tình hỏi đến: “Ban nãy bên ngoài rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì?”
Quảng Tuyền vội vàng kể lại chuyện tranh chấp giữa Yến Phi và Phó Thiên Thiên: “... Phó tứ cô nương tức giận bỏ đi, vì Hoàng Thượng đang nghị sự với các vị đại nhân nên nô tài không dám quấy rầy.”
Thiên Hành Đế nhíu mày: “Yến Phi hành xử lỗ mãng, kiêu ngạo ương ngạnh, dám ra tay đánh người ở Thừa Càn Cung, thật sự vô pháp vô thiên. Tuyên ý chỉ của trẫm, phạt nàng ta quỳ hai canh giờ, cấm túc ba tháng, không có ý chỉ của trẫm thì không được phép bước ra khỏi Phú Dương cung nửa bước. Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần, Đường Tần, Chu Tài nhân biết Yến Phi ngôn hành cử chỉ không đoan chính nhưng lại không ngăn cản khuyên can, phạt bổng lộc ba tháng để răn đe cảnh cáo.”
“Cho các nàng quay về tự kiểm điểm đi.”
Hình phạt này rõ ràng là giơ cao đánh khẽ.
Hình phạt này nhìn như rất khắc nghiệt, ph.ạt tất cả mọi người, có lý do có căn cứ, công chính nghiêm minh, nhưng thực chất là để chặn miệng Thái Hậu trước. Nếu Thái Hậu đến đây thì hình phạt của Yến Phi không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Hơn nữa cấm túc ba tháng cũng là một cách bảo vệ Yến Phi.
Cấm túc tức là nàng ta không cần phải đi thỉnh an Thái Hậu, trong khoảng thời gian này Thái Hậu cũng không thể làm khó nàng ta.
Đường Thi biết cách x.ử ph.ạt này của Thiên Hành Đế không sai, thậm chí còn ngăn cản Thái hậu trừng phạt bọn họ, nhưng nàng vẫn không thể vui nổi.
【Ghét nhất là bị trừ tiền lương, thà bị cấm túc ba tháng còn hơn. Hoàng Thượng quá keo kiệt.】
Lấy tiền của nàng khác nào cắt một miếng th.ịt trên người nàng xuống đâu.
Phụ thân của nguyên chủ chỉ là một Viên ngoại lang đồn điền Lục phẩm tại Công bộ, chức quan thấp bé thuộc về tầng dưới cùng trong các chức quan tại Kinh Thành, bổng lộc ít lại không thể kiếm được gì béo bở. Tất nhiên không thể đưa quá nhiều bạc cho nguyên chủ mang vào cung rồi.
Hơn nữa sau khi nguyên chủ tiến cung thì vẫn luôn không được sủng ái, nửa năm không được gặp mặt Hoàng Thượng, đương nhiên cũng không thể được ban thưởng. Vì lẽ đó mà mỗi tháng nàng chỉ trông chờ vào chút bổng lộc đó để sống qua ngày.
Bây giờ đột nhiên bị trừ hẳn ba tháng tiền lương, sau này lại phải trải qua một thời gian túng thiếu.
Hoàng Thượng thấy vậy thì suýt chút nữa tức đến bật cười, hắn đã chọn hình thức xử phạt nhẹ nhất rồi, cuối cùng còn bị người ta chê là keo kiệt.
Sau đó hắn lại nghe thấy giọng nữ kia phàn nàn.
【Các phi tử thật đáng thương. Không chỉ phải làm công cụ hình người cho người ta, còn bị trừ tiền lương ba tháng, lỗ quá đi mất. 】
【Dùng xong thì vứt, lại còn phạt tiền nữa chứ, cẩu Hoàng Đế qua cầu rút ván, không phải người.】
Liên tục mắng chửi vài câu, câu nào cũng không rời khỏi chữ "tiền" đủ để thấy oán niệm này sâu sắc đến mức nào.
Thiên Hành Đế bỗng cảm thấy bản thân vừa làm ra chuyện t.ội ác tày trời nào đó.
Thôi, mấy ngày nữa lại tìm cớ ban thưởng cho các nàng ấy, bù lại gấp đôi số bạc đã trừ vậy, coi như là mua cho lỗ tai chút bình yên.
Thiên Hành Đế quyết định không quan tâm đến mấy câu oán giận của Đường Thi nữa, hắn chuẩn bị đuổi luôn cả mấy vị quan đi.
Hắn đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gõ lên bàn gỗ đỏ, hỏi: “Cát Thượng thư, còn có việc gì không?”
Cát Kinh Nghĩa ngầm hiểu rằng Thái Hậu sắp tới đây rồi, Hoàng Thượng phải xử lý việc nhà, chắc chắn không muốn bị những thần tử như bọn họ nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thức thời nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã có manh mối rồi ạ, vi thần tin rằng Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu và Ngũ Thành Binh Mã tư bày ra thiên la địa võng, chắc chắn sẽ sớm bắt được tên tặc tử đó về quy án.”
【Cuối cùng cũng chỉ bắt được một tên tốt thí chịu t.ội thay.】Qua Qua cà khịa.
Đột nhiên bị Qua Qua vả mặt bốp bốp bốp, Cát Kinh Nghĩa không những không khó xử, mà còn vô cùng kích động.
Nửa năm trước, có một hái hoa tặc xuất hiện ở thành Đông, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào nhà dân c.ưỡng h.iếp dân nữ, đến nay đã x.ảy ra hơn mười vụ án.
Hơn nữa đây chỉ là những vụ việc bị phát hiện, trên thực tế, chắc chắn số nạn nhân bị tấn công còn nhiều hơn thế nữa.
Bởi vì rất nhiều nhà sợ làm hỏng thanh danh của nữ nhi, nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt nên đều giấu diếm, không dám đến quan phủ báo án, âm thầm chịu đựng mà không dám nói ra.
Mãi đến ba tháng trước, con gái của một phú thương ở thành Đông không chịu được nh.ục nh.ã, gi.eo m.ình xuống sông t.ự v.ẫn thì sự việc mới vỡ lở.
Mà phú thương này sinh năm nhi tử rồi mới sinh được một nữ nhi nên vô cùng yêu thương, nuôi dưỡng như báu vật, ai ngờ nàng ấy lại gặp phải kiếp nạn này. Cả nhà phú thương đó vô cùng c.ăm h.ận, cùng ngày đã khiên th.i th.ể của nữ nhi đến quan phủ báo án, hy vọng quan phủ có thể sớm ngày tìm ra hái hoa tặc đó để đền m.ạng cho nữ nhi nhà mình, vụ việc được quan phủ coi là một vụ án quan trọng.
Sau khi Phủ Kinh Triệu thụ lí án này, lập tức phái nha dịch đi điều tra lại phát hiện ra có hơn mười vụ án tương tự, thủ đoạn và thời gian gây án đều rất giống nhau, vụ án sớm nhất là từ nửa năm trước, do đó nha môn nghi ngờ những vụ án này là do cùng một người gây ra.
Trải qua hơn hai tháng điều tra, phủ Kinh Triệu đã bắt được một số nghi phạm.
Vốn tưởng rằng đã b.ắt được h.ung th.ủ, ai ngờ hơn nửa tháng trước lại có cô nương bị tập kích.
Thật rõ ràng, quan phủ tìm sai phương hướng, bắt nhầm người.
Phủ Kinh Triệu đành phải thả người, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Hơn nữa để tránh có thêm cô nương bị tập kích, phủ Kinh Triệu còn báo án này với Ngũ Thành Binh Mã tư. Ngũ Thành Binh Mã tư đã tăng cường nhân lực, tăng cường tuần tra ban đêm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tệ hơn nữa là ba ngày trước, lại xuất hiện thêm một nạn nhân.
Hơn nữa, thân phận của nạn nhân này không hề tầm thường, nàng ta là ái thiếp Đông Bình Quận Vương mới nạp năm ngoái.
Đông Bình Quận Vương vô cùng sủng ái tiểu thiếp này, thấy ái thiếp bị nhục nhã, ông ta vô cùng tức giận, trực tiếp dâng tấu lên Thiên Hành Đế khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ cho ông ta.
Dưới chân thiên tử, lại để x.ảy ra vụ án tồi tệ cỡ này thì chẳng khác nào đang khiêu khích uy nghiêm hoàng gia. Thiên Hành Đế giận dữ, giao vụ án này cho Hình bộ, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu và Ngũ Thành Binh Mã tư cùng hợp tác phá án trong thời gian ngắn nhất, bắt tên hái hoa tặc t.ội á.c chồng chất này về quy án.
Hôm nay sau khi hạ triều, bốn người Cát Kinh Nghĩa ở lại báo cáo tiến triển vụ án với Thiên Hành Đế.
Nhưng đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa có tiến triển gì.
Trong lòng Cát Kinh Nghĩa vô cùng lo lắng. Ban đầu vụ án này do phủ Kinh Triệu chịu trách nhiệm chính, ba nha môn còn lại chỉ giúp đỡ phá án, nhưng sau hôm nay Dư Ôn x.ảy ra chuyện, phủ Kinh Triệu như rắn mất đầu, chắc chắn Hình bộ bọn họ sẽ phải tiếp nhận vụ án này.
Ông ta cảm thấy vô cùng áp lực vì tạm thời chưa có manh mối gì.
Nếu Qua Qua thần bí này có thể chỉ cho họ đi đúng hướng và cứu bọn họ khỏi phải đi đường vòng, thì bọn họ có thể đưa hái hoa tặc này ra trước công lý càng sớm càng tốt để tránh có thêm nạn nhân mới.
Vì vậy, ông ta lập tức dựng tai lên nghe.
Ông ta nhanh chóng nghe thấy Đường Thi nói: 【Để ta xem xem... Ngươi nhắc đến người tên Tôn Hầu kia đúng không.】
【Hay thật đấy, cái tên này vì bồi dưỡng cảm tình và ăn ý mà từ nhỏ đã cùng ăn cùng ở với khỉ, lại còn học tập hành vi thói quen của khỉ nữa. Tuy hắn ta không phải võ lâm cao thủ gì đó nhưng hắn ta học được bản lĩnh trèo tường leo cây cực kỳ cao siêu của loài khỉ, thân thủ linh hoạt như khỉ, thảo nào hắn ta lặng lẽ lẻn vào nhà người khác gây án.】
【Hơn nữa gánh hát của bọn họ thường được các hộ gia đình giàu có mời đến nhà biểu diễn, hắn không cần xem xét địa hình vẫn biết được bố trí địa hình và sân viện của người ta, hắn ta còn có thể dò xét xem nhà nào có cô nương hay thiếu phụ xinh đẹp ung dung thản nhiên lựa chọn đối tượng để xuống tay.】
【Chẳng khác nào dẫn sói vào nhà cả.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Kỳ diệu hơn nữa là, con khỉ mà hắn ta nuôi đã thành tinh. Có hai lần hắn ta bị người nhà của nạn nhân phát hiện suýt chút nữa bị bắt, đều nhờ con khỉ canh gác trên tường giúp hắn dụ người đi. Sau đó Tôn Hầu lại lén trốn đi theo phương hướng ngược lại. Người của quan phủ mắc bẫy một lần, úi trời chỉ thiếu một chút nữa thôi, lúc đó hắn ta trốn trên cây ngay trên đầu binh lính, chỉ cách nhau gang tấc, thật đáng tiếc.】
Đám người Cát Kinh Nghĩa bừng tỉnh.
Thảo nào bọn họ giăng lưới nhiều lần, có một lần rõ ràng binh lính của Ngũ Thành Binh Mã tư tuần tra đêm đã phát hiện ra người khả nghi nhưng không đ.uổi kịp. Hóa ra kẻ gây án là một người một khỉ, ai có thể nghĩ đến chuyện này được chứ?
Nhưng bây giờ đã biết tên họ, nghề nghiệp của người này, lát nữa họ sẽ sắp xếp người đi điều tra các gánh hát tại kinh thành là có thể bắt được á.c m.a này.
Nhưng câu nói “tốt thí chịu t.ội thay” kia của Qua Qua là có ý gì?
Đường Thi cũng đang nghi ngờ về điểm này, Tôn Hầu phạm tội là chuyện chắc chắn, chẳng lẽ vụ án này có ẩn tình gì khác, hay là quan phủ nghi ngờ người khác dẫn tới việc cuối cùng Tôn Hầu có thể tránh được sự trừng phạt của pháp luật?
Nàng nhanh chóng lật xem đằng sau, trong miệng còn lải nhải: 【Không phải cái thứ rác rưởi như Tôn Hầu này sẽ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ? Thế thì ta sẽ tức hộc m.áu mất, ta muốn nói thân phận của tên khốn nạn này cho Hình bộ Thượng thư biết.】
Qua Qua: 【Mặc dù hắn ta làm việc rất kín đáo, nhưng trong gánh hát đã có người phát hiện thỉnh thoảng hắn ta lại mang theo con khỉ ra ngoài vào ban đêm, nửa đêm mới trở về, trên người còn mang theo mùi hương khác nhau. Sớm muộn gì những người này cũng sẽ nghi ngờ hắn ta, chắc hẳn quan phủ cũng sẽ điều tra ra hắn ta sớm thôi.】
【Vậy là tốt rồi, nếu như hắn ta bị bắt, còn có một người nữa...】Đường Thi bỗng nhiên chửi mắng:【Chết tiệt, hóa ra người ẩn nấp sâu nhất chính là Đông Bình Quận Vương kia, phần lớn những vụ án này đều do hắn gây ra, trước mặt ông ta thì mấy trò của Tôn Hầu cũng chỉ là mấy trò trẻ con.】
【Người này rất xảo quyệt, chắc chắn hắn s.ợ quan phủ điều tra đến ông ta nên mới đánh đòn phủ đầu, bày ra tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng, như vậy sẽ không ai nghi ngờ ông ta nữa. Chờ Tôn Hầu sa lưới, nhận lấy hết tất cả tội danh thì ông ta sẽ an toàn rồi. 】
Câu trả lời này là đáp án không ai ngờ tới.
Ngay cả người lão luyện như Cát Kinh Nghĩa cũng phải choáng váng, ông ta nhớ rõ những ngày qua còn nhớ rõ Đông Bình Quận Vương đã tức giận, bực bội, khuất nhục,… như thế nào, chẳng ai cảm thấy những cảm xúc đó của ông ta chỉ là lớp ngụy trang.
Hơn nữa Đông Bình Quận Vương rất hay làm việc thiện, bình dị gần gũi, không bao giờ dùng quyền lực để áp bức người khác, không có chút tật xấu nào của con em giới quyền quý, danh tiếng trong dân gian rất tốt.
Trong số các hoàng thân quốc thích, ông ta cũng là người an phận, không bao giờ kết giao với các quan lại, cũng không can thiệp vào chính sự, nhiều nhất là qua lại với một số văn nhân học sĩ.
Tiên đế cũng rất yên tâm về người em họ này, đặc biệt sủng ái.
Nhưng cũng chính Quận vương được người người khen ngợi, bây giờ lại bị phanh phui là kẻ đã làm nh.ục hàng chục nữ tử.
Mọi người đều có chút khó có thể tiếp nhận được, nhưng qua những chuyện trước đây bọn họ đều hiểu rõ Qua Qua và ký chủ sẽ không nói bừa, việc này tám chín phần mười là thật.
Đông Bình Quận Vương lại không thiếu nữ nhân, ông ta muốn ngủ với nữ nhân xinh đẹp nào mà không được, vì sao ông ta lại phải làm như vậy? Còn quá trình phạm t.ội của ông ta thì sao, sao ông ta có thể liên tục trốn tránh sự truy đuổi của quan phủ?
Trong lòng mọi người có vô số câu hỏi, ngay cả đám người Yến Phi, Thục Phi đang đi đến cửa cũng vô thức dừng bước, muốn nghe cho rõ ràng.
Nhưng Đông Lai nhận được tin tức của tiểu thái giám, biết Thái Hậu sắp đến, vội vàng thúc giục: “Chư vị nương nương, mời trở về đi.”
Yến Phi đều bất chấp việc mình sắp bị tr.ừng ph.ạt, nàng ta nhìn Đông Lai bằng ánh mắt mong đợi: “Đông Lai công công, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng, có thể làm phiền ngài thông báo một chút được không?”
Đường Thi nghe vậy ngẩng đầu nhìn sang không châm chọc cùng với Qua Qua nữa.
Đông Lai cười tủm tỉm, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết: “Yến Phi nương nương, bệ hạ còn có chuyện quan trọng, ngài đừng làm khó nô tài, mời đi cho.”
Mấy người Yến Phi không có cách nào, kì kèo mè nheo, di chuyển chậm chạp từng bước một, trong lòng vẫn còn băn khoăn tại sao Đông Bình quận vương lại có thể mất hết lý trí, giả dối như vậy, tất nhiên điều quan trọng nhất là họ cũng muốn xem buổi phát sóng trực tiếp tối nay mà!
Ăn dưa ăn mà chỉ ăn được một nửa, buồn lắm ó.
Chuẩn bị lên kiệu thì bỗng nhiên Thục Phi dừng bước, cười dịu dàng nói: “Các muội muội, ngày nào Hoàng Thượng cũng vất vả giải quyết trăm công ngàn việc, đêm nay chúng ta tới đây đưa canh sâm cho Hoàng Thượng đi.”
Đường Thi cảm thấy khó hiểu, đưa canh sâm thì một người đưa là được rồi, hô hào cả đám người đi làm gì? Nàng đang định tìm cớ từ chối, nhưng Lý Chiêu dung vốn cao ngạo lại đồng ý, An Tần và Chu Tài nhân cũng không ý kiến.
An Tần còn kéo tay Đường Thi, làm nũng: “Đường muội muội, đi nhé đi nhé, tối nay chúng ta cùng đến đưa canh sâm... cho Hoàng Thượng đi, ta tới gọi muội, cứ quyết định như thế nha.”
Yến Phi biết các nàng muốn lập nhóm hóng hớt ăn dưa, nhất thời ghen tị đến nỗi mắt đỏ hoe, ối dồi ôi, sớm biết thế thì nàng ta sẽ không đánh Phó Thiên Thiên đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro