Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 1
2024-11-17 16:29:45
Vào tháng 7 năm 1993, trong khuôn viên Đại học Nam Tỉnh, đâu đâu cũng thấy sinh viên ôm sách vở ôn tập nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Cứ đến cuối kỳ là ai nấy đều căng thẳng, dẫu là những người không chăm học cũng đều nỗ lực nhồi nhét kiến thức trong những ngày ngắn ngủi cuối cùng.
Trần Kim, một nữ sinh chăm chỉ, sáng sớm đã đi thư viện chiếm chỗ, buổi trưa và tối cũng chỉ ăn cơm tại căn tin gần đó rồi lại quay về thư viện, không về ký túc xá nghỉ ngơi, cố gắng ở lại thư viện đến khi bị bảo vệ đuổi về.
Khi cô quay về ký túc xá 405, trên đường ngang qua phòng 403, nghe thấy tiếng các bạn cùng lớp trêu đùa, nhắc đến cái tên Lê Hành Nhất.
Cô khựng lại một chút nhưng vẫn tiếp tục bước về phòng.
Vừa mở cửa, Tần Tuyết Mai – người bạn cùng phòng tính cách sắc sảo – liếc nhìn Kim rồi nói: “Về rồi à, lại học muộn thế.”
Trần Kim chưa kịp trả lời thì Tuyết Mai đã tiếp tục, giọng điệu mỉa mai: “Đi sớm về muộn như vậy, chẳng lẽ cậu sợ tôi mượn vở chép bài nên mới ra ngoài ôn tập à?”
Ký túc xá 405 là phòng mới, rộng hơn so với phòng cũ dành cho tám hoặc mười người.
Phòng có sáu người, tất cả đều học khoa Ngữ Văn, học chung một lớp, vì vậy cũng dễ dàng gắn kết.
Tuy nhiên, tính cách mỗi người lại khác nhau, và không phải ai cũng hòa hợp.
Trong sáu người, Tần Tuyết Mai là người khó chịu nhất.
Cô ta chỉ thân thiết với Dương Thiến, một cô gái có gia cảnh giàu có.
Dương Thiến ít khi ở lại ký túc xá vì gia đình cô mua một căn hộ gần trường, rất hiếm khi cô về phòng chung sống cùng mọi người.
Ngoài ra, Trần Lộ và Trần Kim luôn cạnh tranh trong học tập, cố gắng giành học bổng đặc biệt, nên cũng không thân thiết.
Lương Tiểu Ngọc thì trầm tính, ít nói, gần như không để lại ấn tượng gì đặc biệt.
Cuối cùng là Mạnh Thắng Nam, người khá dễ tính, không câu nệ.
Ba năm đại học trôi qua, Trần Kim không thật sự kết bạn thân được với ai trong ký túc xá mà chỉ thân với Lâm Hân Nhiên, ở phòng 404.
Các bạn cùng phòng đều quá hiểu tính của Tần Tuyết Mai, không ai muốn gây chuyện với cô ta vì hễ có ai lên tiếng, Tuyết Mai sẽ đáp lại bằng hàng loạt câu mỉa mai.
Tuy nhiên, Trần Kim luôn sẵn sàng đối đáp lại Tuyết Mai.
Kim cười nhạt, đáp: “Mượn cũng vô ích thôi, dù sao cậu cũng thi lại hoặc học lại thôi.”
Tần Tuyết Mai bị điểm kém nhiều môn, nếu không cải thiện, việc tốt nghiệp sẽ gặp khó khăn.
Nghe vậy, mặt Tuyết Mai đỏ bừng lên: “Cậu châm chọc tôi đấy à?”
Kim thản nhiên: “Cậu học hành thế nào, không cần ai để ý cũng biết rõ.
Nếu cần thì đi thắp hương cầu Phật đi, chứ chẳng ai cứu nổi cậu đâu.”
Nói xong, Kim phớt lờ ánh mắt giận dữ của Tuyết Mai, sắp xếp đồ đạc rồi đi tắm.
Khi trở lại, Kim thấy trong phòng có Tống Giai Giai, một cô bạn học vật lý và là đồng hương của Tuyết Mai.
Thấy Kim, Giai Giai cười khẩy: “Trần Kim, nghe nói người yêu cũ của cậu là Lê Hành Nhất sắp đính hôn rồi, thật không? Các cậu yêu nhau ba năm, chia tay rồi nhưng vẫn là bạn bè mà, cậu chắc biết chuyện này chứ?”
Cả phòng đột nhiên im lặng, ai nấy đều căng thẳng chờ phản ứng của Kim.
Cứ đến cuối kỳ là ai nấy đều căng thẳng, dẫu là những người không chăm học cũng đều nỗ lực nhồi nhét kiến thức trong những ngày ngắn ngủi cuối cùng.
Trần Kim, một nữ sinh chăm chỉ, sáng sớm đã đi thư viện chiếm chỗ, buổi trưa và tối cũng chỉ ăn cơm tại căn tin gần đó rồi lại quay về thư viện, không về ký túc xá nghỉ ngơi, cố gắng ở lại thư viện đến khi bị bảo vệ đuổi về.
Khi cô quay về ký túc xá 405, trên đường ngang qua phòng 403, nghe thấy tiếng các bạn cùng lớp trêu đùa, nhắc đến cái tên Lê Hành Nhất.
Cô khựng lại một chút nhưng vẫn tiếp tục bước về phòng.
Vừa mở cửa, Tần Tuyết Mai – người bạn cùng phòng tính cách sắc sảo – liếc nhìn Kim rồi nói: “Về rồi à, lại học muộn thế.”
Trần Kim chưa kịp trả lời thì Tuyết Mai đã tiếp tục, giọng điệu mỉa mai: “Đi sớm về muộn như vậy, chẳng lẽ cậu sợ tôi mượn vở chép bài nên mới ra ngoài ôn tập à?”
Ký túc xá 405 là phòng mới, rộng hơn so với phòng cũ dành cho tám hoặc mười người.
Phòng có sáu người, tất cả đều học khoa Ngữ Văn, học chung một lớp, vì vậy cũng dễ dàng gắn kết.
Tuy nhiên, tính cách mỗi người lại khác nhau, và không phải ai cũng hòa hợp.
Trong sáu người, Tần Tuyết Mai là người khó chịu nhất.
Cô ta chỉ thân thiết với Dương Thiến, một cô gái có gia cảnh giàu có.
Dương Thiến ít khi ở lại ký túc xá vì gia đình cô mua một căn hộ gần trường, rất hiếm khi cô về phòng chung sống cùng mọi người.
Ngoài ra, Trần Lộ và Trần Kim luôn cạnh tranh trong học tập, cố gắng giành học bổng đặc biệt, nên cũng không thân thiết.
Lương Tiểu Ngọc thì trầm tính, ít nói, gần như không để lại ấn tượng gì đặc biệt.
Cuối cùng là Mạnh Thắng Nam, người khá dễ tính, không câu nệ.
Ba năm đại học trôi qua, Trần Kim không thật sự kết bạn thân được với ai trong ký túc xá mà chỉ thân với Lâm Hân Nhiên, ở phòng 404.
Các bạn cùng phòng đều quá hiểu tính của Tần Tuyết Mai, không ai muốn gây chuyện với cô ta vì hễ có ai lên tiếng, Tuyết Mai sẽ đáp lại bằng hàng loạt câu mỉa mai.
Tuy nhiên, Trần Kim luôn sẵn sàng đối đáp lại Tuyết Mai.
Kim cười nhạt, đáp: “Mượn cũng vô ích thôi, dù sao cậu cũng thi lại hoặc học lại thôi.”
Tần Tuyết Mai bị điểm kém nhiều môn, nếu không cải thiện, việc tốt nghiệp sẽ gặp khó khăn.
Nghe vậy, mặt Tuyết Mai đỏ bừng lên: “Cậu châm chọc tôi đấy à?”
Kim thản nhiên: “Cậu học hành thế nào, không cần ai để ý cũng biết rõ.
Nếu cần thì đi thắp hương cầu Phật đi, chứ chẳng ai cứu nổi cậu đâu.”
Nói xong, Kim phớt lờ ánh mắt giận dữ của Tuyết Mai, sắp xếp đồ đạc rồi đi tắm.
Khi trở lại, Kim thấy trong phòng có Tống Giai Giai, một cô bạn học vật lý và là đồng hương của Tuyết Mai.
Thấy Kim, Giai Giai cười khẩy: “Trần Kim, nghe nói người yêu cũ của cậu là Lê Hành Nhất sắp đính hôn rồi, thật không? Các cậu yêu nhau ba năm, chia tay rồi nhưng vẫn là bạn bè mà, cậu chắc biết chuyện này chứ?”
Cả phòng đột nhiên im lặng, ai nấy đều căng thẳng chờ phản ứng của Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro