Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 19
2024-11-17 16:29:45
Một số người lý lẽ thì thông cảm với chủ nhà, còn những người khác thì tỏ vẻ gây hấn, đòi hỏi bồi thường cho việc dọn đi gấp.
Ngoại trừ nhà đại cậu không có nhà cho thuê, các gia đình khác đều gặp phải tình trạng khách thuê đòi hỏi quyền lợi.
Từ nhà tam cậu đi ra, Trần Kim đã bị nhóm khách thuê chặn giữa đường.
“Cô chủ nhỏ, đột nhiên bắt chúng tôi dọn đi, giờ mà kiếm nhà đâu có dễ! Ít nhất cũng phải bồi thường chứ?!”
Một người đàn ông mặt mày bặm trợn xông lên, trông như muốn gây sự.
Sau lưng ông ta là mười mấy người thuê nhà, chỉ có ba người hùa theo, số còn lại đi theo nhưng im lặng.
Trần Kim cười lạnh.
Bồi thường ư? Thông báo giải tỏa mới đưa ra, còn lâu mới phải dọn.
Hơn nữa, bọn họ thuê nhà cũng chẳng có hợp đồng, chỉ nộp trước hai tháng tiền và đóng tiền hàng tháng.
Cả nhóm này nghĩ nhà chỉ có mình cô nên dễ bắt nạt, muốn nhân dịp này vòi tiền sao? Đúng là mơ giữa ban ngày! Trần Kim chống tay vào hông, nhìn thẳng đám người trước mặt, nói rành rọt: “Thứ nhất, tôi chưa hề bảo các người dọn đi ngay.”
Trần Kim nhìn quanh rồi cất giọng dõng dạc: “Ai trong thôn bảo các người dọn đi ngay lập tức? Gọi người đó ra đây tôi xem! Thứ hai, các người nên bắt đầu tìm nhà mới từ bây giờ đi.
Cuối cùng, tiền đặt cọc sẽ được trả lại đầy đủ.
Nếu các người dọn đi trong tháng này, tôi sẽ hoàn lại cả tiền thuê tháng này.
Còn nếu không dọn, thì từ tháng sau, ở bao nhiêu ngày trả tiền bấy nhiêu!”
Cô nhấn mạnh: “Trước giờ các người là khách thuê lâu năm của nhà chúng tôi, mẹ tôi lúc còn sống cũng không ít lần giúp đỡ các người, tháng nào khó khăn, nộp không đủ tiền thuê cũng được khất lại.
Còn trái cây rau củ trong vườn cũng chẳng thiếu phần ai.
Làm người thì nên có lương tâm! Đừng nói là tôi không tử tế.
Nếu dọn đi trong tháng này, tôi sẽ hỗ trợ thêm hai mươi ngàn tiền chuyển nhà.
Còn lại, các người tự cân nhắc.”
Nghe Trần Kim nói vậy, một số người trong đám bắt đầu bàn tán nhỏ.
Gã đàn ông ban đầu tỏ vẻ hung hăng bỗng xìu mặt lại, định lên tiếng đòi hỏi thêm, nhưng Trần Kim chặn ngay: “Nếu anh muốn làm lớn chuyện, thì tốt nhất hãy nhớ rằng nhà họ Trần này không phải dễ bắt nạt!”
Dám gây sự ngay trên đất nhà cô? Đêm nay cô sẽ khiến họ phải cút khỏi thôn ngay! Điền Miêu nghe thấy tiếng huyên náo, liền vội cầm chổi từ trong nhà chạy ra, hô lớn: “Có người gây chuyện à! Người đâu, mau ra đây!”
Tiếng kêu lập tức khiến mấy hộ gần đó chạy ra, đặc biệt là mấy ông cậu nhà cô vẫn đang ở nhà tam cậu.
Chu đại thẩm chạy đến đầu tiên, tay xách đòn gánh, vừa đi vừa mắng: “Đúng là ăn no rửng mỡ đến bắt nạt người trong thôn chúng tôi đây mà!”
Cả thôn đều biết danh tiếng của Chu đại thẩm, người nổi tiếng không khoan nhượng với bất cứ ai dám thử ăn hiếp bà con trong thôn.
Ai vào tiệm bà mà cò kè mặc cả đều bị bà mắng đến xanh mặt.
Đám khách thuê bắt đầu hoảng hốt: “Không, không phải đâu, chúng tôi chỉ đến xem thôi!”
“Phải rồi, chỉ đến xem chút việc thôi mà!”
“Tôi không định gây chuyện, chỉ là hỏi về tiền đặt cọc và thời gian tìm nhà thôi, đúng là phải mất thời gian để tìm nhà mới chứ.”
Gã đàn ông hùng hổ lúc đầu giờ xanh mặt khi thấy người trong thôn kéo đến, chẳng ai dám nói lớn tiếng nữa.
Ngoại trừ nhà đại cậu không có nhà cho thuê, các gia đình khác đều gặp phải tình trạng khách thuê đòi hỏi quyền lợi.
Từ nhà tam cậu đi ra, Trần Kim đã bị nhóm khách thuê chặn giữa đường.
“Cô chủ nhỏ, đột nhiên bắt chúng tôi dọn đi, giờ mà kiếm nhà đâu có dễ! Ít nhất cũng phải bồi thường chứ?!”
Một người đàn ông mặt mày bặm trợn xông lên, trông như muốn gây sự.
Sau lưng ông ta là mười mấy người thuê nhà, chỉ có ba người hùa theo, số còn lại đi theo nhưng im lặng.
Trần Kim cười lạnh.
Bồi thường ư? Thông báo giải tỏa mới đưa ra, còn lâu mới phải dọn.
Hơn nữa, bọn họ thuê nhà cũng chẳng có hợp đồng, chỉ nộp trước hai tháng tiền và đóng tiền hàng tháng.
Cả nhóm này nghĩ nhà chỉ có mình cô nên dễ bắt nạt, muốn nhân dịp này vòi tiền sao? Đúng là mơ giữa ban ngày! Trần Kim chống tay vào hông, nhìn thẳng đám người trước mặt, nói rành rọt: “Thứ nhất, tôi chưa hề bảo các người dọn đi ngay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kim nhìn quanh rồi cất giọng dõng dạc: “Ai trong thôn bảo các người dọn đi ngay lập tức? Gọi người đó ra đây tôi xem! Thứ hai, các người nên bắt đầu tìm nhà mới từ bây giờ đi.
Cuối cùng, tiền đặt cọc sẽ được trả lại đầy đủ.
Nếu các người dọn đi trong tháng này, tôi sẽ hoàn lại cả tiền thuê tháng này.
Còn nếu không dọn, thì từ tháng sau, ở bao nhiêu ngày trả tiền bấy nhiêu!”
Cô nhấn mạnh: “Trước giờ các người là khách thuê lâu năm của nhà chúng tôi, mẹ tôi lúc còn sống cũng không ít lần giúp đỡ các người, tháng nào khó khăn, nộp không đủ tiền thuê cũng được khất lại.
Còn trái cây rau củ trong vườn cũng chẳng thiếu phần ai.
Làm người thì nên có lương tâm! Đừng nói là tôi không tử tế.
Nếu dọn đi trong tháng này, tôi sẽ hỗ trợ thêm hai mươi ngàn tiền chuyển nhà.
Còn lại, các người tự cân nhắc.”
Nghe Trần Kim nói vậy, một số người trong đám bắt đầu bàn tán nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã đàn ông ban đầu tỏ vẻ hung hăng bỗng xìu mặt lại, định lên tiếng đòi hỏi thêm, nhưng Trần Kim chặn ngay: “Nếu anh muốn làm lớn chuyện, thì tốt nhất hãy nhớ rằng nhà họ Trần này không phải dễ bắt nạt!”
Dám gây sự ngay trên đất nhà cô? Đêm nay cô sẽ khiến họ phải cút khỏi thôn ngay! Điền Miêu nghe thấy tiếng huyên náo, liền vội cầm chổi từ trong nhà chạy ra, hô lớn: “Có người gây chuyện à! Người đâu, mau ra đây!”
Tiếng kêu lập tức khiến mấy hộ gần đó chạy ra, đặc biệt là mấy ông cậu nhà cô vẫn đang ở nhà tam cậu.
Chu đại thẩm chạy đến đầu tiên, tay xách đòn gánh, vừa đi vừa mắng: “Đúng là ăn no rửng mỡ đến bắt nạt người trong thôn chúng tôi đây mà!”
Cả thôn đều biết danh tiếng của Chu đại thẩm, người nổi tiếng không khoan nhượng với bất cứ ai dám thử ăn hiếp bà con trong thôn.
Ai vào tiệm bà mà cò kè mặc cả đều bị bà mắng đến xanh mặt.
Đám khách thuê bắt đầu hoảng hốt: “Không, không phải đâu, chúng tôi chỉ đến xem thôi!”
“Phải rồi, chỉ đến xem chút việc thôi mà!”
“Tôi không định gây chuyện, chỉ là hỏi về tiền đặt cọc và thời gian tìm nhà thôi, đúng là phải mất thời gian để tìm nhà mới chứ.”
Gã đàn ông hùng hổ lúc đầu giờ xanh mặt khi thấy người trong thôn kéo đến, chẳng ai dám nói lớn tiếng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro