Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 21
2024-11-17 16:29:45
Nhà cửa đều đứng tên bố mẹ, họ có quyền gì.
Anh cả đưa Trần Kim về, còn chú Hai bảo: “Tam muội thu dọn đồ đạc, con một mình ở nhà không an toàn, sang ở tạm nhà chú Ba vài hôm nhé.”
Chú Ba cũng tán thành, đề nghị cô sang nhà họ ở cùng Điền Miêu.
Nhà anh cả và chú Hai đều đi làm, có khi còn phải đi nội thành, ở nhà chú Ba ổn định hơn.
Trần Kim hiểu được nỗi lo của mọi người.
Một cô gái ở nhà một mình không an toàn, nhỡ có kẻ xấu thì cô khó lòng mà phòng nổi.
Cô trở về thu dọn đồ vệ sinh cá nhân, cầm tiền mặt, sổ tiết kiệm và các giấy tờ quan trọng, rồi theo họ về nhà chú Ba.
Gia đình chú Hai cũng chuyển sang nhà anh cả.
Sáng hôm sau, có người thuê đến tìm Trần Kim đòi trả tiền trọ.
Trần Kim vui vẻ đáp: “Dạo này tôi đều ở nhà, hôm nào dọn xong cứ tới tìm tôi, tiền cọc, tiền thuê và phí chuyển nhà tôi sẽ trả đủ.”
Nghe tin chắc chắn, người thuê yên tâm, nói rằng sẽ nghỉ một ngày để tìm chỗ ở mới.
Nhà Trần Kim có hai dãy nhà năm tầng cho thuê, mỗi tầng bảy phòng đều có bếp nhỏ và nhà vệ sinh.
Đây là thiết kế của anh cả, tiện cho việc quản lý: nhà nào tự vệ sinh, nước và điện tính theo từng hộ.
Nếu như là giống như bên thôn Kiều Tây, nhà cho thuê có phòng vệ sinh và bếp chung ở hai đầu hành lang, không chỉ khó kiểm soát tiền nước và điện mà vệ sinh công cộng cũng bẩn thỉu khó coi.
Dãy nhà năm tầng của Trần Kim hiện đang có 31 hộ thuê trọ.
Sáng sớm cô ngồi ở quầy bán quà vặt chờ thì có đến 23 hộ tìm gặp để báo rằng họ sẽ chuyển đi trong tháng này, trong đó có cả người đàn ông đòi bồi thường hôm qua.
Còn tám hộ chưa đến, nhưng Trần Kim đoán chắc họ cũng sẽ tranh thủ dọn đi trong tháng.
Dù những người báo với cô rằng họ sẽ đi trong tháng này, có lẽ họ sẽ nấn ná đến những ngày cuối tháng để đỡ mất một tháng tiền thuê.
Những chuyện này không đáng kể, Trần Kim cũng chẳng để tâm nhiều.
Tốt nhất là họ đến và đi trong hòa bình, vậy là được.
Khoảng 10 giờ sáng, đoàn khảo sát giải tỏa lại tới, cầm các thiết bị đo đạc và chụp ảnh.
Hai dì của Trần Kim nhận được tin cũng lập tức quay về.
Dì cả của Trần Kim là Trần Vân, chị ruột của mẹ cô.
Bà buôn bán quần áo sỉ ở chợ bán sỉ khu Tây Thành, sở hữu ba gian hàng riêng.
Dượng của cô là Cố Thuận Phát cùng anh em trong nhà mở một nhà hàng, cả hai chỉ có một con gái là chị họ Cố Mẫn Mẫn.
Dì hai là Trần Quỳ, em ruột của chú Ba, sức khỏe bà không tốt nên không sinh được con.
Anh chị em trong thế hệ mẹ cô rất thân thiết, nên đám con cháu cùng thế hệ với Trần Kim thường ở cùng nhau từ nhỏ.
Giống như anh cả và chú Ba, họ cũng từng gửi con cái về cho mẹ Trần Kim trông nom.
Trong nhà, Trần Kim đứng hàng cùng ba chị em họ, cô có hai chị họ phía trên và một em gái phía dưới, trong nhà gọi cô là “Tam muội”
nên người trong thôn cũng gọi theo.
Dì cả Trần Vân vừa tới là tìm ngay “Tam muội”, chú Trần Văn Cường mời ngồi xuống quạt mát ăn trái cây, bà đảo mắt tìm không thấy Trần Kim, bèn hỏi: “Tam muội không ở nhà à? Chuyện lớn thế này mà nó không ở nhà được sao?”
Chú Trần Văn Cường vốn quen với kiểu sốt ruột của bà chị, đáp: “Bí thư chi bộ và thôn trưởng kêu nó đi làm việc rồi.
Anh cả đưa Trần Kim về, còn chú Hai bảo: “Tam muội thu dọn đồ đạc, con một mình ở nhà không an toàn, sang ở tạm nhà chú Ba vài hôm nhé.”
Chú Ba cũng tán thành, đề nghị cô sang nhà họ ở cùng Điền Miêu.
Nhà anh cả và chú Hai đều đi làm, có khi còn phải đi nội thành, ở nhà chú Ba ổn định hơn.
Trần Kim hiểu được nỗi lo của mọi người.
Một cô gái ở nhà một mình không an toàn, nhỡ có kẻ xấu thì cô khó lòng mà phòng nổi.
Cô trở về thu dọn đồ vệ sinh cá nhân, cầm tiền mặt, sổ tiết kiệm và các giấy tờ quan trọng, rồi theo họ về nhà chú Ba.
Gia đình chú Hai cũng chuyển sang nhà anh cả.
Sáng hôm sau, có người thuê đến tìm Trần Kim đòi trả tiền trọ.
Trần Kim vui vẻ đáp: “Dạo này tôi đều ở nhà, hôm nào dọn xong cứ tới tìm tôi, tiền cọc, tiền thuê và phí chuyển nhà tôi sẽ trả đủ.”
Nghe tin chắc chắn, người thuê yên tâm, nói rằng sẽ nghỉ một ngày để tìm chỗ ở mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà Trần Kim có hai dãy nhà năm tầng cho thuê, mỗi tầng bảy phòng đều có bếp nhỏ và nhà vệ sinh.
Đây là thiết kế của anh cả, tiện cho việc quản lý: nhà nào tự vệ sinh, nước và điện tính theo từng hộ.
Nếu như là giống như bên thôn Kiều Tây, nhà cho thuê có phòng vệ sinh và bếp chung ở hai đầu hành lang, không chỉ khó kiểm soát tiền nước và điện mà vệ sinh công cộng cũng bẩn thỉu khó coi.
Dãy nhà năm tầng của Trần Kim hiện đang có 31 hộ thuê trọ.
Sáng sớm cô ngồi ở quầy bán quà vặt chờ thì có đến 23 hộ tìm gặp để báo rằng họ sẽ chuyển đi trong tháng này, trong đó có cả người đàn ông đòi bồi thường hôm qua.
Còn tám hộ chưa đến, nhưng Trần Kim đoán chắc họ cũng sẽ tranh thủ dọn đi trong tháng.
Dù những người báo với cô rằng họ sẽ đi trong tháng này, có lẽ họ sẽ nấn ná đến những ngày cuối tháng để đỡ mất một tháng tiền thuê.
Những chuyện này không đáng kể, Trần Kim cũng chẳng để tâm nhiều.
Tốt nhất là họ đến và đi trong hòa bình, vậy là được.
Khoảng 10 giờ sáng, đoàn khảo sát giải tỏa lại tới, cầm các thiết bị đo đạc và chụp ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai dì của Trần Kim nhận được tin cũng lập tức quay về.
Dì cả của Trần Kim là Trần Vân, chị ruột của mẹ cô.
Bà buôn bán quần áo sỉ ở chợ bán sỉ khu Tây Thành, sở hữu ba gian hàng riêng.
Dượng của cô là Cố Thuận Phát cùng anh em trong nhà mở một nhà hàng, cả hai chỉ có một con gái là chị họ Cố Mẫn Mẫn.
Dì hai là Trần Quỳ, em ruột của chú Ba, sức khỏe bà không tốt nên không sinh được con.
Anh chị em trong thế hệ mẹ cô rất thân thiết, nên đám con cháu cùng thế hệ với Trần Kim thường ở cùng nhau từ nhỏ.
Giống như anh cả và chú Ba, họ cũng từng gửi con cái về cho mẹ Trần Kim trông nom.
Trong nhà, Trần Kim đứng hàng cùng ba chị em họ, cô có hai chị họ phía trên và một em gái phía dưới, trong nhà gọi cô là “Tam muội”
nên người trong thôn cũng gọi theo.
Dì cả Trần Vân vừa tới là tìm ngay “Tam muội”, chú Trần Văn Cường mời ngồi xuống quạt mát ăn trái cây, bà đảo mắt tìm không thấy Trần Kim, bèn hỏi: “Tam muội không ở nhà à? Chuyện lớn thế này mà nó không ở nhà được sao?”
Chú Trần Văn Cường vốn quen với kiểu sốt ruột của bà chị, đáp: “Bí thư chi bộ và thôn trưởng kêu nó đi làm việc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro