Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 23
2024-11-17 16:29:45
Hôm qua có người thuê nhà định gây chuyện, Tam muội xử lý đâu ra đấy, theo em thì con bé cầm tiền cũng sẽ không tiêu hoang đâu.”
Vi Tú Hà vội vàng phụ họa: “Đúng thế, từ khi Trần Phương mất, Tam muội vẫn thường xuyên về trông coi nhà cửa, quầy bán hàng vặt với vườn cây, cái gì cũng sắp xếp gọn gàng, đâu vào đấy.”
Những câu nói góp vào từ mọi người khiến Trần Vân khó tiếp tục mở lời.
Bà đỏ mắt tức giận, nghĩ thầm: họ nói hay thật, vì họ ai cũng có phần từ khoản tiền đền bù, còn mình thì không được gì.
Trong lòng bà bỗng thấy buồn bã, nhớ cha mẹ, nghĩ rằng nếu ông bà còn sống, chắc chắn bà cũng có phần.
Ngay cả em họ Trần Quỳ, dù không được hưởng khoản tiền phá dỡ của Kiều Đông thôn, nhưng nhà chồng của cô ở thôn Mộc Đường cũng nằm trong diện di dời.
Trần Vân càng nghĩ càng tủi thân, ngày thường không ít lần mua quần áo cho ba chị em Trần Đình, Trần Kim và Trần Gia, nhất là cho Trần Kim.
Vì thấy cô bé là con của em gái ruột, không có cha bên cạnh, cũng là con gái duy nhất giống như con mình, bà thường mua đồ cho Trần Kim nhiều hơn các cháu khác trong nhà.
Giờ đây, chỉ còn chờ tiền đền bù, ai cũng sắp trở thành tiểu thư giàu có, trong khi nhà bà, vốn là điều kiện tốt nhất, giờ lại trở thành bét nhất.
Ngày thường thì chân thành, nhưng khi ai cũng sắp giàu có, họ liền quên nghĩa tình, bắt đầu so đo, tính toán với bà.
Trần Vân nghe mọi người nói Trần Phương hầu hạ cha mẹ nên căn nhà cũ để lại cho cô ấy, còn bản thân bà chẳng có phần nào dù đã giúp đỡ gia đình bao năm, bà thấy chạnh lòng và lạnh lẽo trong tim.
Bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, gót giày cao đạp xuống nền nhà vang lên từng tiếng giận dữ.
Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa cũng thấy khó xử.
Dù căn nhà cũ đúng là phải để lại cho Trần Kim, nhưng trong các anh chị em, chỉ có Trần Vân là không có phần.
Điều này khiến họ có chút áy náy.
Lưu Quyên chợt ngắt dòng suy nghĩ của hai anh em, nói: “Chỉ là bây giờ gặp may mắn được phá dỡ nên chị cả mới muốn giành lại nhà cũ.
Chứ sao chị ấy không đả động gì đến ba gian hàng chợ sỉ của mình nhỉ?”
Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa nghe nhắc tới ba gian hàng lập tức tỉnh táo hơn.
Lưu Quyên tiếp lời: “Ba gian hàng ấy là do mẹ chồng tôi bán đi chiếc vòng tay truyền lại mới mua được, mà khi đó các anh em, kể cả Trần Phương, đều không dùng tới.
Chị cả nói muốn kinh doanh sỉ, ba mẹ mới để cho ba gian hàng đó, sau này chị ấy trả tiền và gian hàng chuyển hẳn về tên chị.
Khi ấy mỗi gian chỉ khoảng một nghìn đồng, còn bây giờ, phải cả chục vạn mới mua nổi, vậy mà chúng ta có ai đi đòi chị ấy trả thêm đâu, thế mà chị ấy không biết xấu hổ còn đòi hỏi căn nhà cũ?”
Hai người im lặng.
Khi Trần Vân muốn chuyển ba gian hàng sỉ sang tên mình, chúng đã tăng giá trị gấp nhiều lần, nhưng bà chỉ trả giá cũ từ mấy năm trước.
Vì ba mẹ không nói gì nên họ cũng không lên tiếng.
“Thôi, đừng nhắc tới chị ấy nữa,”
Trần Văn Cường xoa mũi.
Đại muội trước giờ luôn có tính cách như vậy, mạnh mẽ và ưa được chiều chuộng, nhưng dù có cưng chiều thế nào thì cũng không thể để phần ngon ngọt toàn vào tay chị ấy.
Vi Tú Hà vội vàng phụ họa: “Đúng thế, từ khi Trần Phương mất, Tam muội vẫn thường xuyên về trông coi nhà cửa, quầy bán hàng vặt với vườn cây, cái gì cũng sắp xếp gọn gàng, đâu vào đấy.”
Những câu nói góp vào từ mọi người khiến Trần Vân khó tiếp tục mở lời.
Bà đỏ mắt tức giận, nghĩ thầm: họ nói hay thật, vì họ ai cũng có phần từ khoản tiền đền bù, còn mình thì không được gì.
Trong lòng bà bỗng thấy buồn bã, nhớ cha mẹ, nghĩ rằng nếu ông bà còn sống, chắc chắn bà cũng có phần.
Ngay cả em họ Trần Quỳ, dù không được hưởng khoản tiền phá dỡ của Kiều Đông thôn, nhưng nhà chồng của cô ở thôn Mộc Đường cũng nằm trong diện di dời.
Trần Vân càng nghĩ càng tủi thân, ngày thường không ít lần mua quần áo cho ba chị em Trần Đình, Trần Kim và Trần Gia, nhất là cho Trần Kim.
Vì thấy cô bé là con của em gái ruột, không có cha bên cạnh, cũng là con gái duy nhất giống như con mình, bà thường mua đồ cho Trần Kim nhiều hơn các cháu khác trong nhà.
Giờ đây, chỉ còn chờ tiền đền bù, ai cũng sắp trở thành tiểu thư giàu có, trong khi nhà bà, vốn là điều kiện tốt nhất, giờ lại trở thành bét nhất.
Ngày thường thì chân thành, nhưng khi ai cũng sắp giàu có, họ liền quên nghĩa tình, bắt đầu so đo, tính toán với bà.
Trần Vân nghe mọi người nói Trần Phương hầu hạ cha mẹ nên căn nhà cũ để lại cho cô ấy, còn bản thân bà chẳng có phần nào dù đã giúp đỡ gia đình bao năm, bà thấy chạnh lòng và lạnh lẽo trong tim.
Bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, gót giày cao đạp xuống nền nhà vang lên từng tiếng giận dữ.
Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa cũng thấy khó xử.
Dù căn nhà cũ đúng là phải để lại cho Trần Kim, nhưng trong các anh chị em, chỉ có Trần Vân là không có phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này khiến họ có chút áy náy.
Lưu Quyên chợt ngắt dòng suy nghĩ của hai anh em, nói: “Chỉ là bây giờ gặp may mắn được phá dỡ nên chị cả mới muốn giành lại nhà cũ.
Chứ sao chị ấy không đả động gì đến ba gian hàng chợ sỉ của mình nhỉ?”
Trần Văn Cường và Trần Văn Hoa nghe nhắc tới ba gian hàng lập tức tỉnh táo hơn.
Lưu Quyên tiếp lời: “Ba gian hàng ấy là do mẹ chồng tôi bán đi chiếc vòng tay truyền lại mới mua được, mà khi đó các anh em, kể cả Trần Phương, đều không dùng tới.
Chị cả nói muốn kinh doanh sỉ, ba mẹ mới để cho ba gian hàng đó, sau này chị ấy trả tiền và gian hàng chuyển hẳn về tên chị.
Khi ấy mỗi gian chỉ khoảng một nghìn đồng, còn bây giờ, phải cả chục vạn mới mua nổi, vậy mà chúng ta có ai đi đòi chị ấy trả thêm đâu, thế mà chị ấy không biết xấu hổ còn đòi hỏi căn nhà cũ?”
Hai người im lặng.
Khi Trần Vân muốn chuyển ba gian hàng sỉ sang tên mình, chúng đã tăng giá trị gấp nhiều lần, nhưng bà chỉ trả giá cũ từ mấy năm trước.
Vì ba mẹ không nói gì nên họ cũng không lên tiếng.
“Thôi, đừng nhắc tới chị ấy nữa,”
Trần Văn Cường xoa mũi.
Đại muội trước giờ luôn có tính cách như vậy, mạnh mẽ và ưa được chiều chuộng, nhưng dù có cưng chiều thế nào thì cũng không thể để phần ngon ngọt toàn vào tay chị ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro