Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 33
2024-11-17 22:27:07
Nhà cao sáu tầng, từ tầng một đến tầng ba đã hoàn thiện nội thất, sàn tầng một dãy bên trái lát gạch men..."
Nhân viên công tác chăm chú đo đạc và ghi chép, Trần Kim chỉ lặng lẽ đứng cạnh, nhìn lều trong sân được đo chiều dài 3,8 mét, vậy mà họ tính tròn thành 4 mét.
Họ tính được thêm chỗ nào là cô vui mừng gật đầu theo.
"Nhà cô còn một phòng nữa đúng không? Chúng ta qua đó đo nốt nhé."
Căn nhà cũ của cô có hai gian nhà ngói và một gian nhà đất, dãy nhà bên trái thì đã đổ sập một nửa, nhưng trong sân lại có một giếng nước, thế là cũng được tính tiền bồi thường.
Đất nền ở căn nhà cũ này chỉ có 85 mét vuông.
Miếng đất mà ông cậu hai được chia ở kế bên, có hai gian nhà đất, một góc cũng đã sụp.
Đất nền chỉ có thể đổi ra diện tích nhà ở, và họ đã có tiêu chuẩn quy định cụ thể cho việc đổi này.
Với phần đất cô có, Trần Kim có thể đổi được thành 305 mét vuông nhà ở.
Tuy nhiên, vì diện tích nhà ở đều theo chuẩn 100 mét vuông một căn, trường hợp diện tích lẻ 5 mét vuông sẽ được đổi thành tiền, chỉ cần cô đồng ý.
"Vườn vải phía Đông Nam kia cũng là của cô à?"
Nhân viên công tác ngạc nhiên đầy ghen tị, cô bé này trạc tuổi con gái ông, sắp nhờ vụ phá dỡ mà từ một cô gái nông thôn trở thành bà chủ trăm triệu.
"Hì hì,"
Trần Kim chỉ cười khẽ, mắt híp lại.
Trong lòng cô, mọi cảm xúc như lên men.
Những gì cô có bây giờ đều là công sức mẹ cô tích góp suốt hai mươi năm.
Khi con đường giàu có sắp hiện ra trước mắt, thì mẹ cô đã không còn nữa.
Giá mà mẹ còn sống thì tốt biết mấy.
Chỉ cần mẹ ở đây, dù không có chuyện phá dỡ để phất lên, thì cuộc sống của họ cũng ngày càng khá hơn.
Nhìn đôi mắt cô rưng rưng, cậu cả nhẹ nhàng đặt bàn tay thô ráp lên đầu cô, vỗ nhẹ an ủi.
Việc đo đạc nhà cửa của Trần Kim mất khá nhiều thời gian, hơn ba tiếng đồng hồ.
Nhà cô có hai khu nhà rộng lớn, thêm mảnh vườn rộng mười mẫu với mấy trăm cây vải cùng nhiều loại cây ăn quả khác, cộng thêm một khu đất trồng rau rộng tám mẫu.
Nhân viên công tác thống kê xong, đưa bản hợp đồng cho cô.
Trần Kim cẩn thận xem từng dòng chữ, chăm chú đến nỗi khiến cậu cả bên cạnh cũng hồi hộp, nín thở chờ đợi.
Tính cả nhà cửa và đất nền, cô sẽ đổi được 900 mét vuông nhà ở và một gian cửa hàng 80 mét vuông.
Khi chọn nhà sẽ có cơ hội lựa chọn trước, nhưng diện tích vượt quá 900 mét vuông thì cô phải tự bù tiền.
Nhà ở thì đều theo chuẩn 100 mét vuông một căn, tương đương với chín căn hộ.
Còn cửa hàng thì chưa chắc chắn, có thể sẽ phải bù thêm.
Phần bồi thường cho nhà cửa, vật chất gắn liền với đất, chi phí hộ khẩu, tiền ký kết hợp đồng, chi phí di dời, bồi thường cho khách thuê...
đủ mọi khoản được liệt kê ra, tổng cộng Trần Kim nhận được là 8 triệu 530 ngàn đồng tiền mặt.
Còn khoản trợ cấp di dời hai trăm đồng mỗi tháng thì chẳng đáng là bao.
Ngoài ra, còn có 20 ngàn tiền thưởng ký hợp đồng, nhưng chỉ được nhận nếu ký trong thời gian quy định.
"Đối chiếu xong, giờ ký tên và điểm chỉ ở đây."
"Vâng."
Trần Kim chớp chớp mắt, nhanh chóng ký tên và điểm chỉ vào bốn bản hợp đồng giống nhau, đột nhiên cô thấy như muốn khóc.
Nhân viên công tác chăm chú đo đạc và ghi chép, Trần Kim chỉ lặng lẽ đứng cạnh, nhìn lều trong sân được đo chiều dài 3,8 mét, vậy mà họ tính tròn thành 4 mét.
Họ tính được thêm chỗ nào là cô vui mừng gật đầu theo.
"Nhà cô còn một phòng nữa đúng không? Chúng ta qua đó đo nốt nhé."
Căn nhà cũ của cô có hai gian nhà ngói và một gian nhà đất, dãy nhà bên trái thì đã đổ sập một nửa, nhưng trong sân lại có một giếng nước, thế là cũng được tính tiền bồi thường.
Đất nền ở căn nhà cũ này chỉ có 85 mét vuông.
Miếng đất mà ông cậu hai được chia ở kế bên, có hai gian nhà đất, một góc cũng đã sụp.
Đất nền chỉ có thể đổi ra diện tích nhà ở, và họ đã có tiêu chuẩn quy định cụ thể cho việc đổi này.
Với phần đất cô có, Trần Kim có thể đổi được thành 305 mét vuông nhà ở.
Tuy nhiên, vì diện tích nhà ở đều theo chuẩn 100 mét vuông một căn, trường hợp diện tích lẻ 5 mét vuông sẽ được đổi thành tiền, chỉ cần cô đồng ý.
"Vườn vải phía Đông Nam kia cũng là của cô à?"
Nhân viên công tác ngạc nhiên đầy ghen tị, cô bé này trạc tuổi con gái ông, sắp nhờ vụ phá dỡ mà từ một cô gái nông thôn trở thành bà chủ trăm triệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hì hì,"
Trần Kim chỉ cười khẽ, mắt híp lại.
Trong lòng cô, mọi cảm xúc như lên men.
Những gì cô có bây giờ đều là công sức mẹ cô tích góp suốt hai mươi năm.
Khi con đường giàu có sắp hiện ra trước mắt, thì mẹ cô đã không còn nữa.
Giá mà mẹ còn sống thì tốt biết mấy.
Chỉ cần mẹ ở đây, dù không có chuyện phá dỡ để phất lên, thì cuộc sống của họ cũng ngày càng khá hơn.
Nhìn đôi mắt cô rưng rưng, cậu cả nhẹ nhàng đặt bàn tay thô ráp lên đầu cô, vỗ nhẹ an ủi.
Việc đo đạc nhà cửa của Trần Kim mất khá nhiều thời gian, hơn ba tiếng đồng hồ.
Nhà cô có hai khu nhà rộng lớn, thêm mảnh vườn rộng mười mẫu với mấy trăm cây vải cùng nhiều loại cây ăn quả khác, cộng thêm một khu đất trồng rau rộng tám mẫu.
Nhân viên công tác thống kê xong, đưa bản hợp đồng cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kim cẩn thận xem từng dòng chữ, chăm chú đến nỗi khiến cậu cả bên cạnh cũng hồi hộp, nín thở chờ đợi.
Tính cả nhà cửa và đất nền, cô sẽ đổi được 900 mét vuông nhà ở và một gian cửa hàng 80 mét vuông.
Khi chọn nhà sẽ có cơ hội lựa chọn trước, nhưng diện tích vượt quá 900 mét vuông thì cô phải tự bù tiền.
Nhà ở thì đều theo chuẩn 100 mét vuông một căn, tương đương với chín căn hộ.
Còn cửa hàng thì chưa chắc chắn, có thể sẽ phải bù thêm.
Phần bồi thường cho nhà cửa, vật chất gắn liền với đất, chi phí hộ khẩu, tiền ký kết hợp đồng, chi phí di dời, bồi thường cho khách thuê...
đủ mọi khoản được liệt kê ra, tổng cộng Trần Kim nhận được là 8 triệu 530 ngàn đồng tiền mặt.
Còn khoản trợ cấp di dời hai trăm đồng mỗi tháng thì chẳng đáng là bao.
Ngoài ra, còn có 20 ngàn tiền thưởng ký hợp đồng, nhưng chỉ được nhận nếu ký trong thời gian quy định.
"Đối chiếu xong, giờ ký tên và điểm chỉ ở đây."
"Vâng."
Trần Kim chớp chớp mắt, nhanh chóng ký tên và điểm chỉ vào bốn bản hợp đồng giống nhau, đột nhiên cô thấy như muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro