Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 4
2024-11-17 16:29:45
Lâm Hân Nhiên an ủi Kim: “Thành tích của cậu tốt, xin làm trợ giảng chắc cũng không khó.
Thầy Tống còn nói sẽ cân nhắc để các bạn xuất sắc được giữ lại mà.”
Trần Kim thở dài: “Bạn gái hiện tại của Lê Hành Nhất có cậu là phó viện trưởng ở trường.”
Đây là điều cô nghe được khi tình cờ chạm mặt Lê Hành Nhất sau khi chia tay.
Nghĩ lại việc anh ta ngoại tình chưa đủ, giờ lại còn có khả năng cản trở công việc tương lai của cô, Kim thấy lúc đó tát vài cái vào mặt anh ta vẫn là quá nhẹ.
Hân Nhiên gợi ý: “Vậy cậu muốn tìm chỗ thực tập không? Nếu cần, cậu có thể thử đến công ty của ba mình, dù là công ty nhỏ thôi.”
Kim đáp: “Hè này mình không có thời gian đâu.”
Rồi cô giải thích: “Năm ngoái, cậu mình xúi mẹ xây thêm ba tầng nhà để cho thuê, nhưng vẫn chưa hoàn thiện xong.
Hơn nữa còn mảnh đất trồng cây ăn quả, mình phải về dọn dẹp.”
Nghĩ đến những việc nhà, Kim cảm thấy nhức đầu.
Nhà cô ở làng Kiều Đông, phía nam thành phố Dung.
Cách đó không xa là làng Kiều Tây, nơi có nhiều nhà xưởng, nhà nào cũng xây thêm tầng để cho thuê phòng trọ.
Do Kiều Đông cách xa khu xưởng, nên giá thuê ở đây thấp hơn hẳn Kiều Tây, chỉ bằng một phần ba hoặc một nửa.
Ba Kim vốn là người làng Kiều Tây, nhưng từ khi ly hôn với mẹ cô cách đây 20 năm, ông chuyển vào thành phố ở.
Mẹ Kim thì đưa cô về làng Kiều Đông.
Từ năm 1987, mẹ cô bắt đầu xây nhà, đến năm 1992 đã xây hai căn nhà ba tầng.
Đầu năm ngoái, cậu lại thuyết phục mẹ xây thêm ba tầng nữa để tăng thu nhập từ việc cho thuê.
Ban đầu, cuộc sống khá ổn định, mẹ Kim vừa thu tiền cho thuê nhà, vừa mở quầy bán đồ ăn vặt ở sân trước.
Mảnh đất trồng cây ăn quả thì thuê người chăm sóc, mỗi năm cũng có thu nhập ổn định khoảng năm đến sáu nghìn tệ.
Tuy nhiên, cuối năm ngoái mẹ cô đột ngột qua đời, để lại toàn bộ gánh nặng trên vai Kim.
Trước khi vào học kỳ mới, Kim định cho thuê lại vườn cây nhưng cậu ngăn lại, còn bắt cô trồng thêm đào trên đất trống và tìm người trông quầy đồ ăn vặt thay mình.
Việc học kỳ này bận rộn quá mức đều là do cậu cố ý khiến Kim phải loay hoay không ngừng.
Lâm Hân Nhiên thở dài: “Sao cậu lại có một ông cậu thế này chứ!”
Từ trường đại học đến làng Kiều Đông, Kim phải bắt ba chuyến xe: đầu tiên là xe số 21 từ cổng trường đến trạm xe ở phía nam thành phố, rồi từ đó đi xe số 8 về làng Kiều Đông.
Thông thường, đi hết khoảng ba giờ đồng hồ nếu may mắn, còn nếu lỡ xe thì mất đến bốn tiếng là chuyện bình thường.
Học kỳ này, Kim cố gắng mỗi tháng về nhà một lần, chủ yếu để thu tiền thuê và kiểm tra vườn cây, quầy hàng.
Mỗi lần về, cô lại tranh thủ mang theo ít quần áo mùa đông còn lại trong ký túc xá về, hiện tại chỉ còn đồ mùa hè là cô giữ lại.
Dù Đại học Nam là trường tốt nhất tỉnh, nhưng tình hình xin việc hiện giờ không còn dễ dàng như trước, trường cũng không thể quyết định hoàn toàn về nơi làm việc của sinh viên sau khi tốt nghiệp.
Giờ đây, sinh viên được “tự do chọn lựa đôi bên”
khi tìm việc.
Với sự bùng nổ của các công ty tư nhân, ngày càng nhiều người chuyển sang làm việc ở đó, lương cao hơn hẳn so với các doanh nghiệp nhà nước, vốn đang đi xuống.
Thầy Tống còn nói sẽ cân nhắc để các bạn xuất sắc được giữ lại mà.”
Trần Kim thở dài: “Bạn gái hiện tại của Lê Hành Nhất có cậu là phó viện trưởng ở trường.”
Đây là điều cô nghe được khi tình cờ chạm mặt Lê Hành Nhất sau khi chia tay.
Nghĩ lại việc anh ta ngoại tình chưa đủ, giờ lại còn có khả năng cản trở công việc tương lai của cô, Kim thấy lúc đó tát vài cái vào mặt anh ta vẫn là quá nhẹ.
Hân Nhiên gợi ý: “Vậy cậu muốn tìm chỗ thực tập không? Nếu cần, cậu có thể thử đến công ty của ba mình, dù là công ty nhỏ thôi.”
Kim đáp: “Hè này mình không có thời gian đâu.”
Rồi cô giải thích: “Năm ngoái, cậu mình xúi mẹ xây thêm ba tầng nhà để cho thuê, nhưng vẫn chưa hoàn thiện xong.
Hơn nữa còn mảnh đất trồng cây ăn quả, mình phải về dọn dẹp.”
Nghĩ đến những việc nhà, Kim cảm thấy nhức đầu.
Nhà cô ở làng Kiều Đông, phía nam thành phố Dung.
Cách đó không xa là làng Kiều Tây, nơi có nhiều nhà xưởng, nhà nào cũng xây thêm tầng để cho thuê phòng trọ.
Do Kiều Đông cách xa khu xưởng, nên giá thuê ở đây thấp hơn hẳn Kiều Tây, chỉ bằng một phần ba hoặc một nửa.
Ba Kim vốn là người làng Kiều Tây, nhưng từ khi ly hôn với mẹ cô cách đây 20 năm, ông chuyển vào thành phố ở.
Mẹ Kim thì đưa cô về làng Kiều Đông.
Từ năm 1987, mẹ cô bắt đầu xây nhà, đến năm 1992 đã xây hai căn nhà ba tầng.
Đầu năm ngoái, cậu lại thuyết phục mẹ xây thêm ba tầng nữa để tăng thu nhập từ việc cho thuê.
Ban đầu, cuộc sống khá ổn định, mẹ Kim vừa thu tiền cho thuê nhà, vừa mở quầy bán đồ ăn vặt ở sân trước.
Mảnh đất trồng cây ăn quả thì thuê người chăm sóc, mỗi năm cũng có thu nhập ổn định khoảng năm đến sáu nghìn tệ.
Tuy nhiên, cuối năm ngoái mẹ cô đột ngột qua đời, để lại toàn bộ gánh nặng trên vai Kim.
Trước khi vào học kỳ mới, Kim định cho thuê lại vườn cây nhưng cậu ngăn lại, còn bắt cô trồng thêm đào trên đất trống và tìm người trông quầy đồ ăn vặt thay mình.
Việc học kỳ này bận rộn quá mức đều là do cậu cố ý khiến Kim phải loay hoay không ngừng.
Lâm Hân Nhiên thở dài: “Sao cậu lại có một ông cậu thế này chứ!”
Từ trường đại học đến làng Kiều Đông, Kim phải bắt ba chuyến xe: đầu tiên là xe số 21 từ cổng trường đến trạm xe ở phía nam thành phố, rồi từ đó đi xe số 8 về làng Kiều Đông.
Thông thường, đi hết khoảng ba giờ đồng hồ nếu may mắn, còn nếu lỡ xe thì mất đến bốn tiếng là chuyện bình thường.
Học kỳ này, Kim cố gắng mỗi tháng về nhà một lần, chủ yếu để thu tiền thuê và kiểm tra vườn cây, quầy hàng.
Mỗi lần về, cô lại tranh thủ mang theo ít quần áo mùa đông còn lại trong ký túc xá về, hiện tại chỉ còn đồ mùa hè là cô giữ lại.
Dù Đại học Nam là trường tốt nhất tỉnh, nhưng tình hình xin việc hiện giờ không còn dễ dàng như trước, trường cũng không thể quyết định hoàn toàn về nơi làm việc của sinh viên sau khi tốt nghiệp.
Giờ đây, sinh viên được “tự do chọn lựa đôi bên”
khi tìm việc.
Với sự bùng nổ của các công ty tư nhân, ngày càng nhiều người chuyển sang làm việc ở đó, lương cao hơn hẳn so với các doanh nghiệp nhà nước, vốn đang đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro