Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 35
2024-11-01 22:07:38
Ngược lại, nàng cúi đầu xuống, dưới mái tóc nâu xoăn che phủ, lộ ra biểu cảm kinh hãi, như là không dám tin vào mọi thứ xung quanh và chính đôi mắt mình vậy.
Nàng ngây ngốc quỳ tại chỗ, mãi đến khi vị đại giám mục trên đài đọc xong đoạn kinh cầu nguyện cuối cùng, các tín đồ tản ra thành từng nhóm nhỏ nàng mới dần hồi phục lý trí.
“Bermilia, ngươi sao vậy?” Một nữ nhân trẻ tuổi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục thấy sắc mặt Lâm Mật Nhi hơi khác lạ, moiws quan tâm tiến lên hỏi.
Bermilia, tức là Lâm Mật Nhi vội vàng phất tay, nở một nụ cười yếu ớt vừa đủ: “Ta không sao, chắc là tối qua điện hạ giữ mình nói chuyện hơi muộn chút thôi.”
“Oh~” Nữ nhân kia thốt ra âm thanh mờ ám, mấy nữ nhân quý tộc đứng bên cạnh chờ xem trò cười của Lâm Mật Nhi đều lườm nguýt rồi bỏ đi vì thấy chán.
Lâm Mật Nhi duy trì dáng vẻ thanh nhã suốt dọc đường, sau khi tiếp xúc với nhiều quý tộc mới quay về phòng của mình.
Nàng đóng cửa lại, rồi bước vào thư phòng riêng biệt kín đáo. Lúc này, Lâm Mật Nhi mới để cảm xúc của mình bộc phát ra ngoài, nàng giật tóc mình, ngồi xổm xuống đất, miệng liên tục gào thét——
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ?”
“Sao cuối cùng người trở thành Vương thú lại là hắn ta!”
“Tại sao lại là hắn ta?”
“Cho mình trọng sinh thì trọng sinh, sao lại để mình quay về sau khi đã lập kế hoạch phản bội hắn chứ?”
“Hệ thống! Những gì ngươi nói là thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?”
Lâm Mật Nhi bỗng nhớ ra điều gì đó, như nắm được cọng rơm cứu mạng mà chất vấn: “Ngươi nhất định là đang lừa ta, sao tên thú nhân câm điếc đó có thể trở thành Vương thú tương lai được, còn thống trị cả đại lục này nữa, đúng là nực cười thật mà.”
[Ký chủ, chúng tôi không bao giờ đùa cợt trong Hệ thống vãn hồi cả. Ký ức của cô không hề bị che giấu chút nào đâu. Cô không nhớ rõ mình đã bị hắn bóp chết như thế nào sao?]
Âm thanh điện tử lạnh lùng vừa dứt, Lâm Mật Nhi ngay lập tức im bặt.
Làm sao nàng có thể quên cách mình bị y bóp chết chứ? Đó là một buổi chiều bình thường. Sau khi biết tên thú nhân câm điếc tên Nhập Tứ đã trở thành Vương thú, nàng lập tức dẫn chồng và gia đình bỏ trốn, nhưng lại vô tình chạm trán y trên đường, giống như lần đầu tiên gặp y vậy.
Rồi kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng bạc đó chỉ khẽ liếc nhìn nàng. Sau đó, một chiến binh thú nhân bên cạnh y vươn tay về phía gia đình cô.
Một bàn tay khổng lồ tựa như dã thú, che kín cả bầu trời.
Gia đình nàng bị nắm chặt trong bàn tay đó. Âm thanh dài dằng dặc của da thịt bị nghiền nát vang lên. Nàng nhìn thấy chân trái mình từng chút một bị nghiền thành mảnh vụn rồi đến chân phải.
Lâm Mật Nhi rùng mình, không dám tiếp tục nghi ngờ nữa. Đôi mắt đỏ hoe của nàng dần trở nên kiên định.
Nàng quyết định sẽ cố gắng giành lại tình cảm từ tên thú nhân câm điếc mà nàng đã từng phản bội, với sự giúp đỡ của hệ thống.
Dù hiện tại y đã xấu xí, thô lỗ và không thể nhìn nổi, nhưng vì y sẽ trở thành Vương thú quyền lực trong tương lai nên nàng đành cố gắng không chê bai y vậy.
“Vậy ta phải làm thế nào để giành lại hắn?” Cố gắng thốt ra tên Vương thú tương lai xong, Lâm Mật Nhi nhíu mày hỏi.
[Nhập Tứ chỉ là bí danh, tên thật của hắn không phải là như vậy.]
Lâm Mật Nhi ngán ngẩm: “Vậy tên thật của hắn là gì?”
[Đây là cốt truyện ẩn trong “Trọng sinh sau khi ta giành lại Vương thú bạo tàn mà ta đã phản bội”, ký chủ cần tự mình khám phá ạ.]
Nàng ngây ngốc quỳ tại chỗ, mãi đến khi vị đại giám mục trên đài đọc xong đoạn kinh cầu nguyện cuối cùng, các tín đồ tản ra thành từng nhóm nhỏ nàng mới dần hồi phục lý trí.
“Bermilia, ngươi sao vậy?” Một nữ nhân trẻ tuổi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục thấy sắc mặt Lâm Mật Nhi hơi khác lạ, moiws quan tâm tiến lên hỏi.
Bermilia, tức là Lâm Mật Nhi vội vàng phất tay, nở một nụ cười yếu ớt vừa đủ: “Ta không sao, chắc là tối qua điện hạ giữ mình nói chuyện hơi muộn chút thôi.”
“Oh~” Nữ nhân kia thốt ra âm thanh mờ ám, mấy nữ nhân quý tộc đứng bên cạnh chờ xem trò cười của Lâm Mật Nhi đều lườm nguýt rồi bỏ đi vì thấy chán.
Lâm Mật Nhi duy trì dáng vẻ thanh nhã suốt dọc đường, sau khi tiếp xúc với nhiều quý tộc mới quay về phòng của mình.
Nàng đóng cửa lại, rồi bước vào thư phòng riêng biệt kín đáo. Lúc này, Lâm Mật Nhi mới để cảm xúc của mình bộc phát ra ngoài, nàng giật tóc mình, ngồi xổm xuống đất, miệng liên tục gào thét——
“Sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ?”
“Sao cuối cùng người trở thành Vương thú lại là hắn ta!”
“Tại sao lại là hắn ta?”
“Cho mình trọng sinh thì trọng sinh, sao lại để mình quay về sau khi đã lập kế hoạch phản bội hắn chứ?”
“Hệ thống! Những gì ngươi nói là thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?”
Lâm Mật Nhi bỗng nhớ ra điều gì đó, như nắm được cọng rơm cứu mạng mà chất vấn: “Ngươi nhất định là đang lừa ta, sao tên thú nhân câm điếc đó có thể trở thành Vương thú tương lai được, còn thống trị cả đại lục này nữa, đúng là nực cười thật mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ký chủ, chúng tôi không bao giờ đùa cợt trong Hệ thống vãn hồi cả. Ký ức của cô không hề bị che giấu chút nào đâu. Cô không nhớ rõ mình đã bị hắn bóp chết như thế nào sao?]
Âm thanh điện tử lạnh lùng vừa dứt, Lâm Mật Nhi ngay lập tức im bặt.
Làm sao nàng có thể quên cách mình bị y bóp chết chứ? Đó là một buổi chiều bình thường. Sau khi biết tên thú nhân câm điếc tên Nhập Tứ đã trở thành Vương thú, nàng lập tức dẫn chồng và gia đình bỏ trốn, nhưng lại vô tình chạm trán y trên đường, giống như lần đầu tiên gặp y vậy.
Rồi kẻ khoác trên mình chiếc áo choàng bạc đó chỉ khẽ liếc nhìn nàng. Sau đó, một chiến binh thú nhân bên cạnh y vươn tay về phía gia đình cô.
Một bàn tay khổng lồ tựa như dã thú, che kín cả bầu trời.
Gia đình nàng bị nắm chặt trong bàn tay đó. Âm thanh dài dằng dặc của da thịt bị nghiền nát vang lên. Nàng nhìn thấy chân trái mình từng chút một bị nghiền thành mảnh vụn rồi đến chân phải.
Lâm Mật Nhi rùng mình, không dám tiếp tục nghi ngờ nữa. Đôi mắt đỏ hoe của nàng dần trở nên kiên định.
Nàng quyết định sẽ cố gắng giành lại tình cảm từ tên thú nhân câm điếc mà nàng đã từng phản bội, với sự giúp đỡ của hệ thống.
Dù hiện tại y đã xấu xí, thô lỗ và không thể nhìn nổi, nhưng vì y sẽ trở thành Vương thú quyền lực trong tương lai nên nàng đành cố gắng không chê bai y vậy.
“Vậy ta phải làm thế nào để giành lại hắn?” Cố gắng thốt ra tên Vương thú tương lai xong, Lâm Mật Nhi nhíu mày hỏi.
[Nhập Tứ chỉ là bí danh, tên thật của hắn không phải là như vậy.]
Lâm Mật Nhi ngán ngẩm: “Vậy tên thật của hắn là gì?”
[Đây là cốt truyện ẩn trong “Trọng sinh sau khi ta giành lại Vương thú bạo tàn mà ta đã phản bội”, ký chủ cần tự mình khám phá ạ.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro