Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 36
2024-11-01 22:07:38
Lâm Mật Nhi: “…”
“Vậy ngươi nói xem, làm sao để giành lại hắn ta hả?” Lâm Mật Nhi nhớ lại cảnh bị giết, thực sự đã giác ngộ và muốn thay đổi số phận trong kiếp này.
[Theo cốt truyện thì nguyên hạch của Vương thú đã vỡ, cơ thể hắn đang chịu ô nhiễm nghiêm trọng, sớm muộn cũng sẽ tàn phế thôi. Gợi ý cho ký chủ: hãy ngay lập tức đến bên cạnh chăm sóc hắn.]
“Ô nhiễm nghiêm trọng? Ngươi bảo ta đến gần hắn á? Ngươi muốn hại chết ta à?” Lâm Mật Nhi không ngu: “Đúng là nữ nhân có thể thanh lọc ô nhiễm, nhưng ô nhiễm quá mạnh sẽ hủy hoại cơ thể ta đấy.”
Hơn nữa, nàng thậm chí không biết hiện tại y đang ở đâu, sao có thể đi tìm y được?
Thành phố Vương thú dù phồn hoa, quyền quý nhưng cũng tách biệt nhất khỏi đại lục thú nhân. Để đến được thành thú nhân gần nhất cũng phải mất ít nhất hơn một tháng và đó là khi có thú nhân cấp cao dẫn đường. Thêm vào đó, nàng còn phải lo liệu chuyện của Thái tử thứ mười một nên tạm thời không thể rời đi được.
[Gợi ý ký chủ thu thập Tinh Thạch Thanh Lọc, cố gắng tiến cấp. Tiểu Thống rất lạc quan về tương lai của nàng đấy ạ!]
Lâm Mật Nhi bực bội, nhưng không có cách nào đối phó với hệ thống, đành phải ngẫm nghĩ cách. Kiếp trước, nàng đã đạt được ước nguyện trở thành vương phi, từng thấy qua nhiều thứ tốt đẹp nên biết về Tinh Thạch Thanh Lọc. Đó là một loại bảo vật mà các quý tộc thú nhân thường sử dụng khi không có liên kết với nữ nhân. Nó có thể hấp thụ ô nhiễm trong cơ thể, nhưng giá thành rất đắt đỏ.
Xem ra, muốn giành lại Vương thú tương lai, nàng phải ở lại thành Vương thú một thời gian và chuẩn bị kỹ càng cho mọi thứ.
…
Tô Lạc Lạc không hề biết rằng thế giới cô đang sống không phải là một thế giới thú nhân cổ đại bình thường mà còn là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này cũng đã được trọng sinh.
Cô tỉnh dậy từ cơn mê, phát hiện mình đang nằm trong một hang đá lạ lẫm, trần hang rất cao, có nhiều bó thảo dược khô treo ngược, không khí phảng phất mùi khói củi và dược thảo.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Bên cạnh vang lên giọng nói của một nữ nhân lạ.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, thấy một gương mặt hiền từ, đó là một nữ nhân lớn tuổi, mặc váy lông gấu dày, trên đầu cài một bông hoa khô màu vàng, tay cầm một nắm len mịn đang se sợi len.
“Đây là đâu…”
Tô Lạc Lạc khẽ hỏi, giọng cô khàn đặc. Cô cố gắng ngồi dậy để nhìn rõ hơn, nhưng động vào vết thương trên cánh tay phải, đau đến mức mặt cô tái đi.
Trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở đêm tuyết lạnh lẽo đó. Cô chỉ nhớ mình đã cho thú nhân tàn tật bên cạnh uống thuốc, sau đó y khôi phục khả năng hành động và coi cô như con mồi, thậm chí còn cắn cô một phát nữa.
Sau đó thì… cô không còn nhớ gì nữa cả.
“Vết thương của ngươi vẫn chưa lành nên đừng vội dậy, cứ nằm nghỉ thêm chút nữa đi.” Bà Hoa Tượng cười hiền từ nhìn Tô Lạc Lạc, đứng dậy rót cho cô một ống trúc nước nóng.
“Cảm ơn ạ.”
Sau khi uống nước xong, Tô Lạc Lạc cảm thấy khá hơn nhiều. Cô nửa ngồi dậy, ngập ngừng hỏi: “Bà ơi, đây là đâu thế ạ? con đến đây khi nào? Còn thú nhân đi cùng con…”
“Đừng vội, từ từ nào.” Bà Hoa Tượng ngồi trở lại ghế, vừa sưởi ấm vừa chậm rãi nói: “Hiện giờ ngươi đang ở nhà ta, tại khu vực gần trại tập trung thú nhân lưu lạc ở sườn phía đông núi Tuyết Tùng.”
“Ba hôm trước, một thú nhân đã cõng ngươi đến đây, đưa cho ta và ông nhà ta không ít thú săn, bảo bọn ta chăm sóc ngươi thật tốt.” Giọng bà Hoa Tượng ấm áp, nhịp điệu chậm rãi: “Khi đó cô đang bị sốt rất cao nên đã không còn ý thức nữa.”
“Vậy ngươi nói xem, làm sao để giành lại hắn ta hả?” Lâm Mật Nhi nhớ lại cảnh bị giết, thực sự đã giác ngộ và muốn thay đổi số phận trong kiếp này.
[Theo cốt truyện thì nguyên hạch của Vương thú đã vỡ, cơ thể hắn đang chịu ô nhiễm nghiêm trọng, sớm muộn cũng sẽ tàn phế thôi. Gợi ý cho ký chủ: hãy ngay lập tức đến bên cạnh chăm sóc hắn.]
“Ô nhiễm nghiêm trọng? Ngươi bảo ta đến gần hắn á? Ngươi muốn hại chết ta à?” Lâm Mật Nhi không ngu: “Đúng là nữ nhân có thể thanh lọc ô nhiễm, nhưng ô nhiễm quá mạnh sẽ hủy hoại cơ thể ta đấy.”
Hơn nữa, nàng thậm chí không biết hiện tại y đang ở đâu, sao có thể đi tìm y được?
Thành phố Vương thú dù phồn hoa, quyền quý nhưng cũng tách biệt nhất khỏi đại lục thú nhân. Để đến được thành thú nhân gần nhất cũng phải mất ít nhất hơn một tháng và đó là khi có thú nhân cấp cao dẫn đường. Thêm vào đó, nàng còn phải lo liệu chuyện của Thái tử thứ mười một nên tạm thời không thể rời đi được.
[Gợi ý ký chủ thu thập Tinh Thạch Thanh Lọc, cố gắng tiến cấp. Tiểu Thống rất lạc quan về tương lai của nàng đấy ạ!]
Lâm Mật Nhi bực bội, nhưng không có cách nào đối phó với hệ thống, đành phải ngẫm nghĩ cách. Kiếp trước, nàng đã đạt được ước nguyện trở thành vương phi, từng thấy qua nhiều thứ tốt đẹp nên biết về Tinh Thạch Thanh Lọc. Đó là một loại bảo vật mà các quý tộc thú nhân thường sử dụng khi không có liên kết với nữ nhân. Nó có thể hấp thụ ô nhiễm trong cơ thể, nhưng giá thành rất đắt đỏ.
Xem ra, muốn giành lại Vương thú tương lai, nàng phải ở lại thành Vương thú một thời gian và chuẩn bị kỹ càng cho mọi thứ.
…
Tô Lạc Lạc không hề biết rằng thế giới cô đang sống không phải là một thế giới thú nhân cổ đại bình thường mà còn là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này cũng đã được trọng sinh.
Cô tỉnh dậy từ cơn mê, phát hiện mình đang nằm trong một hang đá lạ lẫm, trần hang rất cao, có nhiều bó thảo dược khô treo ngược, không khí phảng phất mùi khói củi và dược thảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Bên cạnh vang lên giọng nói của một nữ nhân lạ.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại, thấy một gương mặt hiền từ, đó là một nữ nhân lớn tuổi, mặc váy lông gấu dày, trên đầu cài một bông hoa khô màu vàng, tay cầm một nắm len mịn đang se sợi len.
“Đây là đâu…”
Tô Lạc Lạc khẽ hỏi, giọng cô khàn đặc. Cô cố gắng ngồi dậy để nhìn rõ hơn, nhưng động vào vết thương trên cánh tay phải, đau đến mức mặt cô tái đi.
Trí nhớ của cô vẫn còn dừng lại ở đêm tuyết lạnh lẽo đó. Cô chỉ nhớ mình đã cho thú nhân tàn tật bên cạnh uống thuốc, sau đó y khôi phục khả năng hành động và coi cô như con mồi, thậm chí còn cắn cô một phát nữa.
Sau đó thì… cô không còn nhớ gì nữa cả.
“Vết thương của ngươi vẫn chưa lành nên đừng vội dậy, cứ nằm nghỉ thêm chút nữa đi.” Bà Hoa Tượng cười hiền từ nhìn Tô Lạc Lạc, đứng dậy rót cho cô một ống trúc nước nóng.
“Cảm ơn ạ.”
Sau khi uống nước xong, Tô Lạc Lạc cảm thấy khá hơn nhiều. Cô nửa ngồi dậy, ngập ngừng hỏi: “Bà ơi, đây là đâu thế ạ? con đến đây khi nào? Còn thú nhân đi cùng con…”
“Đừng vội, từ từ nào.” Bà Hoa Tượng ngồi trở lại ghế, vừa sưởi ấm vừa chậm rãi nói: “Hiện giờ ngươi đang ở nhà ta, tại khu vực gần trại tập trung thú nhân lưu lạc ở sườn phía đông núi Tuyết Tùng.”
“Ba hôm trước, một thú nhân đã cõng ngươi đến đây, đưa cho ta và ông nhà ta không ít thú săn, bảo bọn ta chăm sóc ngươi thật tốt.” Giọng bà Hoa Tượng ấm áp, nhịp điệu chậm rãi: “Khi đó cô đang bị sốt rất cao nên đã không còn ý thức nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro