Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 38
2024-11-01 22:07:38
“Ngươi vẫn là một thú nhân trẻ mà, trẻ hơn ông già này cả mấy trăm tuổi đấy, thế mà tốc độ lại chậm thế sao?”
Ông Hoa Tượng, với đôi tay mập mạp khoanh sau lưng ung dung dẫn đường phía trước.
Trông ông như một ông già tròn trĩnh, phúc hậu, chiều cao không quá lớn, tóc bạc trắng, để râu trắng dày trông rất dễ mến, hai má hồng hào. Ông mặc một bộ áo lông gấu giống với bà Hoa Tượng, khuôn mặt luôn nở nụ cười, chỉ có vùng da quanh mắt mới có chút nếp nhăn, còn mắt thì không thấy rõ.
Nhưng chính ông lão thú nhân có bốn tam giác đen trên vai này lại sở hữu tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa Zelcius một đoạn dài.
Gương mặt Zelcius lạnh như băng, đi theo sau ông Hoa Tượng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng—
Y vẫn chưa phát triển hoàn toàn, bị ô nhiễm từ mặt trời đỏ làm hỏng hình dạng thú của y, đôi chân của y cũng đã chịu những vết thương nghiêm trọng trong trận thú triều trước đó. Ở trạng thái hình người, tốc độ chiến binh thú cấp bốn đã là giới hạn của y.
“Đừng dùng ánh mắt hung dữ đó nhìn ông già này chứ.” Ông Hoa Tượng dừng bước, quay lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo của thú nhân câm điếc còn chưa đến tuổi trưởng thành, miệng cười hiền hậu, nhưng trong lòng lại thở dài:
Đúng là bướng bỉnh thạt.
Rõ ràng đã bị thương nặng thế, xương chân gần như gãy hết, nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng, dựa vào sự ô nhiễm khủng khiếp đến mức sắp mất kiểm soát, ép xương găm vào máu thịt mà lao về phía trước mà không nói một lời.
Giống như một con thú hoang đã bị vứt bỏ vô số lần.
“Không biết tiểu cô nương kia đã an ủi hắn thế nào mà không bị y cắn chết.” Ông Hoa Tượng lẩm bẩm, nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm, ngược lại còn tăng thêm chút ít, như thể ông đang thấy thú vị.
Một con thú hoang sắp chết lại muốn nuôi dưỡng một tiểu cô nương yếu ớt còn hơn cả loài hoa pha lê, mà cô nương đó lại còn có tiếng xấu. Đã lâu lắm rồi ông vẫn chưa gặp chuyện thú vị như thế này.
Sau khi rời khỏi núi Tuyết Tùng, băng qua một vùng đồng băng và bụi rậm rộng lớn, khi thảm thực vật xung quanh hoàn toàn được thay thế bởi những khối đá màu xám đen cao lớn gồ ghề, đích đến của hai người cuối cùng đã hiện ra:
Đó là một thị trấn không lớn không nhỏ, được xây dựng hoàn toàn dựa vào núi đá xám đen, chỉ có một bức tường khổng lồ cao chục mét ở lối vào. Cánh cổng lớn của thị trấn được làm từ thân cây khổng lồ, đã cũ kỹ và có vẻ rách nát vì thời gian.
“Muốn vào Thải Tinh cần nộp ba viên tinh tệ mỗi thú nhân.” Mười mấy thú nhân cao lớn mặc áo giáp làm từ xương thú, tay cầm lưỡi kiếm hình răng cưa sắc bén, cưỡi những con thằn lằn da sáng như thép đứng oai phong trước cổng.
Ông Hoa Tượng dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho thú nhân phía sau trả tiền.
Zelcius với gương mặt cứng đờ, đôi mày kiếm nhíu chặt.
— Qua vô số kiếp luân hồi, y luôn dựa vào sức mạnh áp đảo của mình để lên ngôi, săn mồi và quyền lực chỉ trong tầm tay. Mỗi khi y xuất hiện, tất cả mọi người đều kính cẩn dâng hiến mọi thứ cho y.
Tinh tệ đối với y chẳng khác gì cỏ dại ven đường, chỉ là những thứ vô dụng, hư ảo và không cần thiết.
Nói cách khác: Zelcius kiêu ngạo đã "mua hàng không cần trả tiền" trong rất nhiều năm.
Một kẻ nghèo rớt mồng tơi, trong túi không có nổi một viên tinh tệ.
“Đưa tiểu cô nương của ngươi đi hái thuốc thế mà ngươi lại không chịu trả tiền.” Ông Hoa Tượng bĩu môi, với vẻ mặt đầy tiếc nuối, lục lọi trong túi da thú nhỏ bên người, lôi ra sáu viên tinh tệ, thanh toán chi phí rồi hòa vào dòng người.
Ông Hoa Tượng, với đôi tay mập mạp khoanh sau lưng ung dung dẫn đường phía trước.
Trông ông như một ông già tròn trĩnh, phúc hậu, chiều cao không quá lớn, tóc bạc trắng, để râu trắng dày trông rất dễ mến, hai má hồng hào. Ông mặc một bộ áo lông gấu giống với bà Hoa Tượng, khuôn mặt luôn nở nụ cười, chỉ có vùng da quanh mắt mới có chút nếp nhăn, còn mắt thì không thấy rõ.
Nhưng chính ông lão thú nhân có bốn tam giác đen trên vai này lại sở hữu tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa Zelcius một đoạn dài.
Gương mặt Zelcius lạnh như băng, đi theo sau ông Hoa Tượng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng—
Y vẫn chưa phát triển hoàn toàn, bị ô nhiễm từ mặt trời đỏ làm hỏng hình dạng thú của y, đôi chân của y cũng đã chịu những vết thương nghiêm trọng trong trận thú triều trước đó. Ở trạng thái hình người, tốc độ chiến binh thú cấp bốn đã là giới hạn của y.
“Đừng dùng ánh mắt hung dữ đó nhìn ông già này chứ.” Ông Hoa Tượng dừng bước, quay lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo của thú nhân câm điếc còn chưa đến tuổi trưởng thành, miệng cười hiền hậu, nhưng trong lòng lại thở dài:
Đúng là bướng bỉnh thạt.
Rõ ràng đã bị thương nặng thế, xương chân gần như gãy hết, nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng, dựa vào sự ô nhiễm khủng khiếp đến mức sắp mất kiểm soát, ép xương găm vào máu thịt mà lao về phía trước mà không nói một lời.
Giống như một con thú hoang đã bị vứt bỏ vô số lần.
“Không biết tiểu cô nương kia đã an ủi hắn thế nào mà không bị y cắn chết.” Ông Hoa Tượng lẩm bẩm, nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm, ngược lại còn tăng thêm chút ít, như thể ông đang thấy thú vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một con thú hoang sắp chết lại muốn nuôi dưỡng một tiểu cô nương yếu ớt còn hơn cả loài hoa pha lê, mà cô nương đó lại còn có tiếng xấu. Đã lâu lắm rồi ông vẫn chưa gặp chuyện thú vị như thế này.
Sau khi rời khỏi núi Tuyết Tùng, băng qua một vùng đồng băng và bụi rậm rộng lớn, khi thảm thực vật xung quanh hoàn toàn được thay thế bởi những khối đá màu xám đen cao lớn gồ ghề, đích đến của hai người cuối cùng đã hiện ra:
Đó là một thị trấn không lớn không nhỏ, được xây dựng hoàn toàn dựa vào núi đá xám đen, chỉ có một bức tường khổng lồ cao chục mét ở lối vào. Cánh cổng lớn của thị trấn được làm từ thân cây khổng lồ, đã cũ kỹ và có vẻ rách nát vì thời gian.
“Muốn vào Thải Tinh cần nộp ba viên tinh tệ mỗi thú nhân.” Mười mấy thú nhân cao lớn mặc áo giáp làm từ xương thú, tay cầm lưỡi kiếm hình răng cưa sắc bén, cưỡi những con thằn lằn da sáng như thép đứng oai phong trước cổng.
Ông Hoa Tượng dừng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho thú nhân phía sau trả tiền.
Zelcius với gương mặt cứng đờ, đôi mày kiếm nhíu chặt.
— Qua vô số kiếp luân hồi, y luôn dựa vào sức mạnh áp đảo của mình để lên ngôi, săn mồi và quyền lực chỉ trong tầm tay. Mỗi khi y xuất hiện, tất cả mọi người đều kính cẩn dâng hiến mọi thứ cho y.
Tinh tệ đối với y chẳng khác gì cỏ dại ven đường, chỉ là những thứ vô dụng, hư ảo và không cần thiết.
Nói cách khác: Zelcius kiêu ngạo đã "mua hàng không cần trả tiền" trong rất nhiều năm.
Một kẻ nghèo rớt mồng tơi, trong túi không có nổi một viên tinh tệ.
“Đưa tiểu cô nương của ngươi đi hái thuốc thế mà ngươi lại không chịu trả tiền.” Ông Hoa Tượng bĩu môi, với vẻ mặt đầy tiếc nuối, lục lọi trong túi da thú nhỏ bên người, lôi ra sáu viên tinh tệ, thanh toán chi phí rồi hòa vào dòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro