Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 44

2024-11-01 22:07:38

Giá này còn khá cao.

Tô Lạc Lạc cảm kích nhìn bà Hoa Tượng, cô hiểu rằng bà đang lo cho mình.

Mỗi ngày ở đây tốn mười tinh tệ, nhưng mùa đông củi lửa rất đắt, bà Hoa Tượng còn lo cho cô cả bữa ăn. Đợi khi khỏe lại, mỗi ngày cô nấu hai bữa là có thể trừ vào tiền ăn và tiền ở, coi như không phải trả tiền.

“Nhưng nếu con nấu không ngon thì ta sẽ không để con làm nữa đâu.” Bà Hoa Tượng cười hiền từ.

Tô Lạc Lạc đương nhiên là lập tức gật đầu đồng ý, trong lòng vô cùng tự tin.

Sau mạt thế, cô là thành viên yếu nhất đội, không thể chiến đấu, nên cô thường đảm nhận việc hậu cần, chế biến các món ngon cho cả đội. Mấy năm như vậy, cô chưa học được gì nhiều nhưng tay nghề nấu nướng thì đã đạt đến trình độ tinh thông.

“Bà yên tâm, con nấu ăn ngon lắm đó.* Tô Lạc Lạc nói rồi định bò dậy khỏi tấm da thú, nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Vừa đứng dậy cô đã thấy chóng mặt, toàn thân đau nhức.

Cắn răng chịu đau, cô gắng gượng bước vào bếp, tay vịn vào vách đá để giữ thăng bằng. Dù chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng vài ngày uống thảo dược cũng khiến cô khỏe hơn trước nhiều, sức lực cũng dần trở lại. Nấu một bữa không phải vấn đề.

Vì thú nhân thường ăn tối là bữa chính, bà Hoa Tượng nói tối nay có thể có khách đến, nên Tô Lạc Lạc chọn món nướng làm món chính.

Nhà bếp của bà Hoa Tượng là một căn phòng đá độc lập có nhiều lỗ thông hơi, hình chữ "L" bên trong có một kho chứa đầy thịt tươi, thịt khô và các loại củ dễ bảo quản. Chỉ có điều rau củ tươi và trái cây rất ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gia vị chỉ có hai thứ, muối hạt và mật ong.

Nhưng mật ong ở đây không phải gia vị, mà được coi là dược liệu, chỉ có một hũ nhỏ để bà Hoa Tượng tiếp khách, nên không thể dùng làm món thịt nướng mật ong được.

May mắn thay, thịt đã được làm sẵn và cắt ra, có thể đem ra nướng ngay. Lò nướng và than củi cũng sẵn có, cô chỉ cần nướng lên là xong.

Sau khi tính toán trong đầu, Tô Lạc Lạc không vội làm ngay mà cúi xuống chọn vài loại củ và rau trông giống gia vị, cắt thử từng chút một để nếm vị.

Cô khá may mắn, tìm được một loại củ có vị giống tỏi. Loại này lớn hơn tỏi rất nhiều, không kết thành từng tép mà chỉ là một khối cầu méo mó màu vàng nâu, có vị cay hơn tỏi. Tô Lạc Lạc từng thấy có giống cái ăn sống loại củ này ở nơi trú ẩn, vừa ăn vừa khóc, không hề có đồ ăn kèm, cứ nhai sống như thế thôi.

Tô Lạc Lạc cũng tìm thấy một loại rau có lá dày mọng nước. Loại rau này nhìn như một chiếc lá cải đơn lẻ nhưng dày hơn rất nhiều, to bằng bàn tay, màu xanh ngọc, nhiều nước. Lá bị đông cứng, khi cắt ra và làm ấm thì nước màu xanh nhạt bên trong tuôn ra, ngọt khé cổ.

Ngoài hai thứ này, cô còn chọn thêm vài loại củ và rau khô không có mùi vị gì để làm món phụ.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Lạc Lạc chọn vài cái nồi xương vừa vặn, nhìn vào thùng gỗ lớn đầy nước suối trong lành, rồi xắn tay áo lên bắt đầu cắt rau củ.

Bữa ăn này mất gần hai canh giờ (1 canh giờ = 2 tiếng) để chuẩn bị. Đến khi làm xong, hai cánh tay cô mỏi nhừ, chỉ riêng việc bóc “tỏi” cũng đã bóc hơn mười củ lớn. May mà mỗi củ của thế giới này to bằng mười củ tỏi thường, nếu không chắc cô mệt lả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0