Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 49

2024-11-01 22:07:38

Otus nghe nàng nói xong, lại thấy nàng khóc nức nở mới vội vã lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Đây không phải lỗi của nàng.”

“Nhưng điện hạ à, ngài nghĩ xem, liệu hắn có chịu khổ nhiều không, giờ này hắn đang ở đâu?”

Otus thấy nàng áp sát vào người mình, lòng dạ rối bời, lại thương nàng quá đỗi lương thiện, lập tức nói: “Mật Nhi đừng khóc, ta sẽ giúp nàng đăng thông báo tìm đệ dệ của nàng ở các thành thú lớn. Về phần ô nhiễm trong cơ thể hắn, ta còn nhiều tinh tệ thanh lọc mà phụ hoàng đã ban cho, giờ chúng vô dụng với ta, sau khi ta và nàng liên kết rồi thì không cần dùng đến nữa.”

Lâm Mật Nhi muốn nghe chính câu này, nước mắt tuôn rơi không ngừng, khóe môi lại khẽ cong lên, e thẹn gọi “Otus.”

Nàng đâu có định tự mình vất vả ngàn dặm đi tìm người, hệ thống ngu ngốc kia chỉ biết bày ra mấy kế hoạch vô dụng. Nàng có sẵn nguồn nhân lực của Thập Nhất Hoàng Tử, sao không tận dụng chứ? Giờ chỉ cần diễn một chút, thông báo và tinh tệ thanh lọc đều có sẵn, sau khi tìm ra tin tức về vị Vương thú tộc đó thì nàng sẽ tìm cớ nói muốn đi tìm đệ đệ. Đôi bên đều không ảnh hưởng gì cả.

Đợi sau này nàng thu phục được vị Vương thú ấy thì Thập Nhất Hoàng Tử có là gì đâu chứ? Dù hắn ta có phát hiện ra sự thật thì cũng có làm được gì nàng đâu.

“Hôm nay có bấy nhiêu đây thôi hả?” Sài Tiểu Mạch ngồi trước quầy hàng với vẻ mặt tội nghiệp, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị đóng cửa quầy. Đuôi sói phía sau lưng hắn ta ve vẩy liên tục, cố gắng chiếm được sự thương cảm của đối phương.

Kể từ khi Tô Lạc Lạc - tân nương của tà thần thay thế bà Hoa Tượng để bán thịt nướng, các thú nhân ở điểm tụ họp như bị trúng bùa. Đến giờ ăn thì không ai có thể cưỡng lại việc mang theo con mồi đến đây cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phải nói rằng món nướng vị "tỏi" hai ngày đầu có thể còn bị cưỡng lại, nhưng sau đó, cô nương bị tà thần đánh dấu này lại tiếp tục sáng tạo ra hương vị "nước sốt ngọt", "nước sốt cay" và cả "tiêu muối" nữa. Mỗi khi đến giờ ăn, cả khu vực tụ họp tràn ngập hương vị thịt nướng đậm đà đến nỗi không một thú nhân nào có thể cưỡng lại được cả.

Nhưng điều đáng ghét nhất là mỗi ngày cô chỉ nướng 200 cân thịt, mỗi loại 40 cân, lại còn giới hạn bán nên mỗi thú nhân chỉ được mua tối đa 10 cân.

Mấy ngày nay, để tranh giành thịt nướng, các thú nhân của bộ tộc Tuyết Tùng và Hắc Thanh vốn trước đây sống ở chân núi và không di cư cùng đại tộc cũng đã mang cả nhà dời lên sống ở sườn đông của ngọn núi. Họ đào hang khắp nơi chỉ để có cơ hội giành được miếng thịt nướng nóng hổi vừa ra lò mỗi ngày, khiến cơ hội của hắn ta ngày càng giảm sút.

Thật đáng ghét!

“Hôm nay hết rồi.” Tô Lạc Lạc thẳng thừng phớt lờ đuôi sói ve vẩy của Sài Tiểu Mạch.

Sài Tiểu Mạch là một con sói lông tạp màu, lại đang trong giai đoạn trưởng thành từ vị thành niên sang thanh niên. Bộ lông đuôi của hắn ta lẫn lộn màu xám, nâu, đất, đen và trắng, có chỗ còn bị hói, nhìn không đẹp chút nào khi ve vẩy cả.

Dĩ nhiên, Tô Lạc Lạc là người chọn "thức ăn" dựa theo diện mạo thú nhân. Nếu đuôi sói này thuộc về thú nhân câm điếc bên cạnh thì…

Cô tưởng tượng một mỹ nhân lạnh lùng với đôi mắt phượng xanh lam hẹp dài nhìn cô, vừa ve vẩy đuôi vừa để mái tóc dài bạc rủ xuống vai rộng, Tô Lạc Lạc cắn môi, cảm thấy mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0