Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 48
2024-11-01 22:07:38
May mà Tô Lạc Lạc không nghe thấy, nếu không, cả đời này Sài Tiểu Mạch đừng hòng đổi được thịt nướng nữa.
Tô Lạc Lạc dọn dẹp chỗ ngồi xong, sau đó chuẩn bị phần thịt nướng tối nay cô và bà Hoa Tượng sẽ ăn. Hai người cùng nhau thưởng thức một bữa ăn ngon lành coi như xong công việc hôm nay.
Cô bỏ phần thịt thừa vào một chiếc hộp gỗ gọi là “hộp giữ nhiệt Hỏa Đằng Mộc” để bảo quản, tâm trạng vô cùng phấn chấn: Sắp nhận lương rồi!
“Một bữa ăn là năm đồng tinh tệ, cộng thêm hai mươi cân thịt tươi lời được. Chỗ thịt bò lông dài và thịt thỏ tuyết này, theo giá bốn cân thịt tươi đổi một cân thịt khô, một đồng tinh tệ đổi một cân thịt khô, tổng cộng cô kiếm được mười đồng tinh tệ.”
Bà Hoa Tượng ngồi bên cạnh tính toán sổ sách, mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra mười đồng tinh tệ rồi hỏi: “Con muốn trừ vào nợ hay nhận tiền trước? Các con nợ ta nhiều lắm, mà ta cũng không hối đâu.”
Tô Lạc Lạc: “...”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Con muốn lấy tiền trước.”
“Một con chim trong tay còn hơn mười con trong bụi”, có chút tinh tệ phòng thân vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, giây sau, cô đã nghe thấy bà Hoa Tượng cười híp mắt bảo: “Lần này ta sẽ không tính phí gia vị nướng,nhưng lần sau thì sẽ phải trả tiền đấy nhé.”
Tô Lạc Lạc: “...” Cô biết ngay mà!
...
Cùng lúc đó, tại thành phố Thú Nhân xa xôi.
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy của Thập Nhất Hoàng Tử (Hoàng tử thứ mười một)
Lâm Mật Nhi mặc một chiếc váy ngủ bằng da thú trong suốt, nằm sấp trên chiếc giường êm ái, những đường cong quyến rũ của cơ thể lúc ẩn lúc hiện.
Nàng nhấc đôi chân nhỏ lên, chống cằm, chu môi, trông như đã mệt mỏi rã rời.
Thập Nhất Hoàng Tử Otus vừa bước vào cửa, đã thấy cảnh tượng đầy quyến rũ ấy, bụng dưới lập tức căng cứng, vô thức quay mặt đi: “Mật Nhi, xin lỗi, ta tưởng nàng vẫn chưa ngủ.”
Lúc này Lâm Mật Nhi như tỉnh ngủ hẳn, dụi dụi mắt, khẽ “a” một tiếng rồi nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn che người lại, ngượng ngùng nói: “Điện hạ, giờ này ngài đến đây có chuyện gì vậy?”
Vì đã từng cứu Thập Nhất Hoàng Tử nên Lâm Mật Nhi được cung cấp những thứ tốt nhất từ ăn mặc đến sinh hoạt. Cái chăn mà nàng đang đắp được dệt từ lông vũ của Hỏa Điểu, mỏng manh mà ấm áp, dưới sự che đậy hờ hững của nàng vẫn lộ ra những đường cong tinh tế.
“Ta… ta nghe nói nàng bị bệnh nên đến thăm.” Otus có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, làn da trắng trẻo, chưa có nhiều kinh nghiệm về chuyện này. Ánh mắt hắn ta mới khẽ liếc qua thôi mà mặt đã đỏ bừng lên.
Nghe đến đây, Lâm Mật Nhi lập tức xuống giường, đi chân trần bước đến ôm lấy Otus từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Điện hạ à, ta không bị bệnh, ta chỉ…”
Nàng vừa nói vừa bắt đầu thổn thức, khiến Otus không khỏi đau lòng, hắn ta xoay người lại, ôm nàng vào lòng: “Mật Nhi, có chuyện gì xảy ra sao? Có phải vị hôn thê độc ác của ta lại bắt nạt nàng không? Nàng nói cho ta nghe đi, ta sẽ thay nàng đòi lại công bằng.”
Lâm Mật Nhi lắc đầu, chỉ rơi nước mắt liên tục: “Không phải, không phải là nàng ta. Ta… ta không dám nói, sợ nói ra rồi ngài sẽ không thích ta nữa.”
“Không đâu, bất kể chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ luôn thích nàng.” Otus vội vàng cam đoan.
Thấy không khí đã đủ, Lâm Mật Nhi mới nghẹn ngào nói: “Điện hạ, mấy ngày nay ta mơ thấy mình có một người đệ đệ cùng cha khác mẹ... Hắn ta bị điếc bẩm sinh, trong cơ thể còn nhiều ô nhiễm, phụ thân của ta đã vứt bỏ hắn không lâu sau khi hắn ra đời. Lúc đó ta còn nhỏ, ký ức mơ hồ, nhưng gần đây ta luôn mơ thấy hắn…”
Tô Lạc Lạc dọn dẹp chỗ ngồi xong, sau đó chuẩn bị phần thịt nướng tối nay cô và bà Hoa Tượng sẽ ăn. Hai người cùng nhau thưởng thức một bữa ăn ngon lành coi như xong công việc hôm nay.
Cô bỏ phần thịt thừa vào một chiếc hộp gỗ gọi là “hộp giữ nhiệt Hỏa Đằng Mộc” để bảo quản, tâm trạng vô cùng phấn chấn: Sắp nhận lương rồi!
“Một bữa ăn là năm đồng tinh tệ, cộng thêm hai mươi cân thịt tươi lời được. Chỗ thịt bò lông dài và thịt thỏ tuyết này, theo giá bốn cân thịt tươi đổi một cân thịt khô, một đồng tinh tệ đổi một cân thịt khô, tổng cộng cô kiếm được mười đồng tinh tệ.”
Bà Hoa Tượng ngồi bên cạnh tính toán sổ sách, mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra mười đồng tinh tệ rồi hỏi: “Con muốn trừ vào nợ hay nhận tiền trước? Các con nợ ta nhiều lắm, mà ta cũng không hối đâu.”
Tô Lạc Lạc: “...”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Con muốn lấy tiền trước.”
“Một con chim trong tay còn hơn mười con trong bụi”, có chút tinh tệ phòng thân vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, giây sau, cô đã nghe thấy bà Hoa Tượng cười híp mắt bảo: “Lần này ta sẽ không tính phí gia vị nướng,nhưng lần sau thì sẽ phải trả tiền đấy nhé.”
Tô Lạc Lạc: “...” Cô biết ngay mà!
...
Cùng lúc đó, tại thành phố Thú Nhân xa xôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cung điện xa hoa lộng lẫy của Thập Nhất Hoàng Tử (Hoàng tử thứ mười một)
Lâm Mật Nhi mặc một chiếc váy ngủ bằng da thú trong suốt, nằm sấp trên chiếc giường êm ái, những đường cong quyến rũ của cơ thể lúc ẩn lúc hiện.
Nàng nhấc đôi chân nhỏ lên, chống cằm, chu môi, trông như đã mệt mỏi rã rời.
Thập Nhất Hoàng Tử Otus vừa bước vào cửa, đã thấy cảnh tượng đầy quyến rũ ấy, bụng dưới lập tức căng cứng, vô thức quay mặt đi: “Mật Nhi, xin lỗi, ta tưởng nàng vẫn chưa ngủ.”
Lúc này Lâm Mật Nhi như tỉnh ngủ hẳn, dụi dụi mắt, khẽ “a” một tiếng rồi nhanh chóng ngồi dậy, kéo chăn che người lại, ngượng ngùng nói: “Điện hạ, giờ này ngài đến đây có chuyện gì vậy?”
Vì đã từng cứu Thập Nhất Hoàng Tử nên Lâm Mật Nhi được cung cấp những thứ tốt nhất từ ăn mặc đến sinh hoạt. Cái chăn mà nàng đang đắp được dệt từ lông vũ của Hỏa Điểu, mỏng manh mà ấm áp, dưới sự che đậy hờ hững của nàng vẫn lộ ra những đường cong tinh tế.
“Ta… ta nghe nói nàng bị bệnh nên đến thăm.” Otus có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, làn da trắng trẻo, chưa có nhiều kinh nghiệm về chuyện này. Ánh mắt hắn ta mới khẽ liếc qua thôi mà mặt đã đỏ bừng lên.
Nghe đến đây, Lâm Mật Nhi lập tức xuống giường, đi chân trần bước đến ôm lấy Otus từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Điện hạ à, ta không bị bệnh, ta chỉ…”
Nàng vừa nói vừa bắt đầu thổn thức, khiến Otus không khỏi đau lòng, hắn ta xoay người lại, ôm nàng vào lòng: “Mật Nhi, có chuyện gì xảy ra sao? Có phải vị hôn thê độc ác của ta lại bắt nạt nàng không? Nàng nói cho ta nghe đi, ta sẽ thay nàng đòi lại công bằng.”
Lâm Mật Nhi lắc đầu, chỉ rơi nước mắt liên tục: “Không phải, không phải là nàng ta. Ta… ta không dám nói, sợ nói ra rồi ngài sẽ không thích ta nữa.”
“Không đâu, bất kể chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ luôn thích nàng.” Otus vội vàng cam đoan.
Thấy không khí đã đủ, Lâm Mật Nhi mới nghẹn ngào nói: “Điện hạ, mấy ngày nay ta mơ thấy mình có một người đệ đệ cùng cha khác mẹ... Hắn ta bị điếc bẩm sinh, trong cơ thể còn nhiều ô nhiễm, phụ thân của ta đã vứt bỏ hắn không lâu sau khi hắn ra đời. Lúc đó ta còn nhỏ, ký ức mơ hồ, nhưng gần đây ta luôn mơ thấy hắn…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro