Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 47
2024-11-01 22:07:38
“Chưa từng thấy tiểu thư này trước đây, nàng ấy nói thật không vậy?”
“Dù có thật hay không thì thịt nướng này cũng chẳng có gì... hừm, thơm thật đấy!”
“Cái gì? Các người không nghe gì sao? Tin đồn đã lan ra khắp nơi rồi, đây chính là yêu nữ tiểu thư gây họa trong bộ truyện *Yêu Cơ Tuyệt Thế Tiểu Độc Phi: Tà Thần Bá Đạo Yêu Ta* mà mọi người đồn đại đấy!”
Tô Lạc Lạc: “?????”
Thú nhân kia nói lớn quá nên Tô Lạc Lạc nghe thấy rõ từng chữ, khuôn mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được rằng đã xuyên không rồi mà vẫn bị đắm chìm trong những câu chuyện bá đạo tổng tài đầy phi lý. Cố giữ nụ cười bình thản, cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục quạt lửa để mùi thơm của thịt nướng lan ra xa hơn.
Thú nhân vừa nói cũng cảm thấy không hay, vội vàng chữa cháy: “Khụ khụ, đó chỉ là tin đồn thôi, chưa chắc là thật mà...”
Mùi thơm của món thịt nướng tỏi nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của đám thú nhân. Dù nhiều người vẫn thấy giá Tô Lạc Lạc đưa ra hơi cao, nhưng việc được ăn thử là điều mới mẻ đối với thú nhân, thế nên cũng có vài người bước lên nếm thử.
Vừa cắn một miếng đám thú nhân chẳng còn lòng dạ nào để buôn chuyện nữa.
Quào!!
Làm sao mà thịt nướng lại ngon vậy ta? Bề mặt không hề có vết cháy đen, lớp ngoài giòn tan với lớp mỡ nướng cháy vừa đủ, khi cắn vào, hương vị ngọt ngào của thịt và một mùi hương không thể diễn tả ập đến tràn đầy trong khoang miệng.
Đám thú nhân vốn đã quen ăn thịt nướng cháy khét và thịt nướng muối, giờ đây ngây người đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy vị giác được một phen sung sướng tột cùng.
“Đổi cho ta mười cân đi.” Một thú nhân phản ứng nhanh nhất lên tiếng, như ném một viên đá xuống hồ yên ả, tạo nên một loạt phản ứng dây chuyền, những thú nhân khác cũng tỉnh ngộ: “Cho hổ gia đổi hai mươi cân đi!”
“Ta cũng muốn! Này cái tên sói kia, xếp hàng đi!”
Chỉ trong chớp mắt, miếng thịt bò nướng của Tô Lạc Lạc đã hết sạch. Sài Tiểu Mạch đến đầu tiên bị đám thú nhân chen lấn đẩy xuống cuối hàng vì hắn ta không nhanh tay lấy con mồi.
“Trời ơi, các ngươi còn là thú nhân không hả? Ta chỉ do dự một chút mà các ngươi đã đổi hết rồi à??” Sài Tiểu Mạch kinh ngạc không thể tin nổi, hắn ta chỉ lưỡng lự mất giây để hồi tưởng lại hương vị thịt trong miệng, vậy mà Trần Ngũ và Triệu Tế Cẩu – mấy tên khốn nạn đó đã cướp sạch phần thịt của hắn ta rồi???
Đúng vậy, phần thịt của hắn ta.
Hắn ta là người phát hiện đầu tiên cơ mà!!!
Rõ ràng hắn ta là người phát hiện đầu tiên!
“Lần sau tới sớm nhé.”
Tô Lạc Lạc vừa kiểm kê thu hoạch vừa vui vẻ đáp lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã đổi được một trăm cân thịt nướng, nhờ tăng giá thêm một phần mười, cô lời được hai mươi cân thịt tươi. Dù cô rất mệt nhưng cũng đã thành công thực hiện chiến lược khan hiếm để thu hút khách hàng.
Những thú nhân không đổi được vẫn còn tiếc nuối, Sài Tiểu Mạch thì hỏi thẳng: “Này Tô Lạc Lạc, ngươi có thể nướng thêm không? Ta có thể chờ mà!”
Tô Lạc Lạc lắc đầu. Một trăm cân thịt cô đã nướng suốt cả một buổi, buổi tối còn phải chuẩn bị đồ ăn cho mình nữa, làm gì có thời gian nướng thêm được?
Sài Tiểu Mạch lập tức tỏ vẻ đau khổ, chỉ hận mình ra tay quá muộn, trước khi rời đi còn lầm bầm không ngừng rằng không hổ danh là “Yêu Cơ Tuyệt Thế Tiểu Độc Phi”, lòng dạ thật cứng rắn.
“Dù có thật hay không thì thịt nướng này cũng chẳng có gì... hừm, thơm thật đấy!”
“Cái gì? Các người không nghe gì sao? Tin đồn đã lan ra khắp nơi rồi, đây chính là yêu nữ tiểu thư gây họa trong bộ truyện *Yêu Cơ Tuyệt Thế Tiểu Độc Phi: Tà Thần Bá Đạo Yêu Ta* mà mọi người đồn đại đấy!”
Tô Lạc Lạc: “?????”
Thú nhân kia nói lớn quá nên Tô Lạc Lạc nghe thấy rõ từng chữ, khuôn mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không thể tin được rằng đã xuyên không rồi mà vẫn bị đắm chìm trong những câu chuyện bá đạo tổng tài đầy phi lý. Cố giữ nụ cười bình thản, cô giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục quạt lửa để mùi thơm của thịt nướng lan ra xa hơn.
Thú nhân vừa nói cũng cảm thấy không hay, vội vàng chữa cháy: “Khụ khụ, đó chỉ là tin đồn thôi, chưa chắc là thật mà...”
Mùi thơm của món thịt nướng tỏi nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của đám thú nhân. Dù nhiều người vẫn thấy giá Tô Lạc Lạc đưa ra hơi cao, nhưng việc được ăn thử là điều mới mẻ đối với thú nhân, thế nên cũng có vài người bước lên nếm thử.
Vừa cắn một miếng đám thú nhân chẳng còn lòng dạ nào để buôn chuyện nữa.
Quào!!
Làm sao mà thịt nướng lại ngon vậy ta? Bề mặt không hề có vết cháy đen, lớp ngoài giòn tan với lớp mỡ nướng cháy vừa đủ, khi cắn vào, hương vị ngọt ngào của thịt và một mùi hương không thể diễn tả ập đến tràn đầy trong khoang miệng.
Đám thú nhân vốn đã quen ăn thịt nướng cháy khét và thịt nướng muối, giờ đây ngây người đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy vị giác được một phen sung sướng tột cùng.
“Đổi cho ta mười cân đi.” Một thú nhân phản ứng nhanh nhất lên tiếng, như ném một viên đá xuống hồ yên ả, tạo nên một loạt phản ứng dây chuyền, những thú nhân khác cũng tỉnh ngộ: “Cho hổ gia đổi hai mươi cân đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta cũng muốn! Này cái tên sói kia, xếp hàng đi!”
Chỉ trong chớp mắt, miếng thịt bò nướng của Tô Lạc Lạc đã hết sạch. Sài Tiểu Mạch đến đầu tiên bị đám thú nhân chen lấn đẩy xuống cuối hàng vì hắn ta không nhanh tay lấy con mồi.
“Trời ơi, các ngươi còn là thú nhân không hả? Ta chỉ do dự một chút mà các ngươi đã đổi hết rồi à??” Sài Tiểu Mạch kinh ngạc không thể tin nổi, hắn ta chỉ lưỡng lự mất giây để hồi tưởng lại hương vị thịt trong miệng, vậy mà Trần Ngũ và Triệu Tế Cẩu – mấy tên khốn nạn đó đã cướp sạch phần thịt của hắn ta rồi???
Đúng vậy, phần thịt của hắn ta.
Hắn ta là người phát hiện đầu tiên cơ mà!!!
Rõ ràng hắn ta là người phát hiện đầu tiên!
“Lần sau tới sớm nhé.”
Tô Lạc Lạc vừa kiểm kê thu hoạch vừa vui vẻ đáp lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã đổi được một trăm cân thịt nướng, nhờ tăng giá thêm một phần mười, cô lời được hai mươi cân thịt tươi. Dù cô rất mệt nhưng cũng đã thành công thực hiện chiến lược khan hiếm để thu hút khách hàng.
Những thú nhân không đổi được vẫn còn tiếc nuối, Sài Tiểu Mạch thì hỏi thẳng: “Này Tô Lạc Lạc, ngươi có thể nướng thêm không? Ta có thể chờ mà!”
Tô Lạc Lạc lắc đầu. Một trăm cân thịt cô đã nướng suốt cả một buổi, buổi tối còn phải chuẩn bị đồ ăn cho mình nữa, làm gì có thời gian nướng thêm được?
Sài Tiểu Mạch lập tức tỏ vẻ đau khổ, chỉ hận mình ra tay quá muộn, trước khi rời đi còn lầm bầm không ngừng rằng không hổ danh là “Yêu Cơ Tuyệt Thế Tiểu Độc Phi”, lòng dạ thật cứng rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro