Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 46
2024-11-01 22:07:38
“Đổi thịt nướng?” Tô Lạc Lạc có vẻ hơi bất ngờ.
“Đúng vậy, bọn thú nhân chúng ta có thể dùng con mồi đổi lấy thịt nướng đấy.”
Sài Tiểu Mạch vốn là người ăn nói không khéo lắm, bình thường mỗi lần ra chợ buôn bán, hắn ta thường lắm lời mà vẫn không nói đến điểm chính, luôn phải nhờ Sài Nhị cứu nguy. Nhưng lần này không biết có phải do mùi vị thịt nướng kích thích hay không mà làm hắn ta sốt ruột vô cùng, mới có hai ba câu đã nói rõ sự việc với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc: “???”
“Ngươi đợi chút.” Cô nói rồi quay người bước vào trong động đá qua cửa nhỏ nối với bếp, hỏi lại bà Hoa Tượng cho chắc chắn. Sau khi xác nhận chuyện này, cô mới gói một miếng bò bít tết mới nướng xong để đổi cho Sài Tiểu Mạch.
“Chà, thơm quá.”
Sài Tiểu Mạch là một con sói đồng quê chưa từng được nếm thử món nướng nào ngoài muối. Đặc biệt là miếng thịt nướng với lớp da bóng nhẫy, từng miếng vừa vặn một miếng khi ở dạng thú hình, lại thoang thoảng mùi khét vừa đủ, khiến hắn ta gần như chảy nước miếng ngay khi Tô Lạc Lạc dùng chiếc lá lớn bọc miếng thịt lại. Hắn ta lập tức giơ tay định cầm lấy.
Thấy hắn ta như vậy, Tô Lạc Lạc chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức tăng giá đổi thịt nướng lên thêm một phần mười.
Cô không phải tự ý tăng giá, thịt nướng giống như xử lý con mồi mà chỉ mang lại một chút lợi nhuận, nhưng quá trình nướng làm mất nước của thịt, hơn nữa giá trị của từng loại thịt dã thú cũng khác nhau. Hiện đang là mùa đông, những con mồi thú nhân dễ săn được chỉ có vài loại: thỏ tuyết, bò lông dài, linh dương tuyết, lợn lông dài (loại trọng lượng siêu khủng).
Giá đổi thịt tươi lấy thịt nướng thường là 2 cân thịt tươi đổi 1 cân thịt nướng, nếu là những con mồi hiếm như nai tuyết hay cừu sừng xoắn, thì 1 cân thịt tươi có thể đổi được 1 cân thịt nướng thông thường. Dĩ nhiên, thú nhân cũng có thể mang thịt đến để cô nướng hộ, chỉ phải trả một phần công nướng mà thôi.
“Sao giá lại cao hơn trước thế?”
Sài Tiểu Mạch ngửi ra ngay miếng thịt Tô Lạc Lạc nướng chỉ là thịt bò lông dài bình thường. Hắn ta cũng mang bò lông dài đến, vậy theo giá cũ thì chỉ cần hai cân đổi một cân.
Thú nhân thường hành xử thô lỗ, nhưng đối với con mồi và thức ăn lại vô cùng coi trọng. Do đó, dù là bộ lạc nhỏ bé đến đâu cũng có phương pháp cân đo và tính toán trọng lượng con mồi. Điều này không phải do tính toán chi li mà là bản năng sinh tồn.
Tô Lạc Lạc nghe vậy mới mỉm cười: “Thịt nướng của ta nướng có thêm bí quyết riêng, để pha chế ra nước sốt ngon như này cũng tốn tiền lắm đấy.”
Cô không nói sai. Loại củ giống tỏi mà cô dùng có giá trị dược liệu, rau củ dùng để ép nước cũng không hề rẻ, chưa kể cô còn phải dùng mỡ thú để làm dầu trước khi nướng, tổng cộng lại cũng tốn kém khá nhiều.
Tô Lạc Lạc nói xong thì thấy xung quanh đã có không ít thú nhân tụ tập lại, cô quyết định thái vài miếng từ miếng thịt bò đã nướng xong, dùng đũa gắp bỏ vào một cái đĩa gỗ: “Nếu ngươi thấy không đáng giá, sao không thử trước một miếng xem? Những ai muốn đổi thịt nướng cũng có thể đến thử như nào.”
Đám thú nhân lập tức xôn xao: “Gì cơ? Không cần mang con mồi vẫn được ăn thử à?”
“Không được, giá quá đắt rồi. Mùa đông này kiếm đồ ăn khó khăn lắm, đổi ai thì đổi, ta vẫn ra quầy của Tiểu Tử thôi.”
“Đúng vậy, bọn thú nhân chúng ta có thể dùng con mồi đổi lấy thịt nướng đấy.”
Sài Tiểu Mạch vốn là người ăn nói không khéo lắm, bình thường mỗi lần ra chợ buôn bán, hắn ta thường lắm lời mà vẫn không nói đến điểm chính, luôn phải nhờ Sài Nhị cứu nguy. Nhưng lần này không biết có phải do mùi vị thịt nướng kích thích hay không mà làm hắn ta sốt ruột vô cùng, mới có hai ba câu đã nói rõ sự việc với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc: “???”
“Ngươi đợi chút.” Cô nói rồi quay người bước vào trong động đá qua cửa nhỏ nối với bếp, hỏi lại bà Hoa Tượng cho chắc chắn. Sau khi xác nhận chuyện này, cô mới gói một miếng bò bít tết mới nướng xong để đổi cho Sài Tiểu Mạch.
“Chà, thơm quá.”
Sài Tiểu Mạch là một con sói đồng quê chưa từng được nếm thử món nướng nào ngoài muối. Đặc biệt là miếng thịt nướng với lớp da bóng nhẫy, từng miếng vừa vặn một miếng khi ở dạng thú hình, lại thoang thoảng mùi khét vừa đủ, khiến hắn ta gần như chảy nước miếng ngay khi Tô Lạc Lạc dùng chiếc lá lớn bọc miếng thịt lại. Hắn ta lập tức giơ tay định cầm lấy.
Thấy hắn ta như vậy, Tô Lạc Lạc chợt nảy ra ý nghĩ, lập tức tăng giá đổi thịt nướng lên thêm một phần mười.
Cô không phải tự ý tăng giá, thịt nướng giống như xử lý con mồi mà chỉ mang lại một chút lợi nhuận, nhưng quá trình nướng làm mất nước của thịt, hơn nữa giá trị của từng loại thịt dã thú cũng khác nhau. Hiện đang là mùa đông, những con mồi thú nhân dễ săn được chỉ có vài loại: thỏ tuyết, bò lông dài, linh dương tuyết, lợn lông dài (loại trọng lượng siêu khủng).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giá đổi thịt tươi lấy thịt nướng thường là 2 cân thịt tươi đổi 1 cân thịt nướng, nếu là những con mồi hiếm như nai tuyết hay cừu sừng xoắn, thì 1 cân thịt tươi có thể đổi được 1 cân thịt nướng thông thường. Dĩ nhiên, thú nhân cũng có thể mang thịt đến để cô nướng hộ, chỉ phải trả một phần công nướng mà thôi.
“Sao giá lại cao hơn trước thế?”
Sài Tiểu Mạch ngửi ra ngay miếng thịt Tô Lạc Lạc nướng chỉ là thịt bò lông dài bình thường. Hắn ta cũng mang bò lông dài đến, vậy theo giá cũ thì chỉ cần hai cân đổi một cân.
Thú nhân thường hành xử thô lỗ, nhưng đối với con mồi và thức ăn lại vô cùng coi trọng. Do đó, dù là bộ lạc nhỏ bé đến đâu cũng có phương pháp cân đo và tính toán trọng lượng con mồi. Điều này không phải do tính toán chi li mà là bản năng sinh tồn.
Tô Lạc Lạc nghe vậy mới mỉm cười: “Thịt nướng của ta nướng có thêm bí quyết riêng, để pha chế ra nước sốt ngon như này cũng tốn tiền lắm đấy.”
Cô không nói sai. Loại củ giống tỏi mà cô dùng có giá trị dược liệu, rau củ dùng để ép nước cũng không hề rẻ, chưa kể cô còn phải dùng mỡ thú để làm dầu trước khi nướng, tổng cộng lại cũng tốn kém khá nhiều.
Tô Lạc Lạc nói xong thì thấy xung quanh đã có không ít thú nhân tụ tập lại, cô quyết định thái vài miếng từ miếng thịt bò đã nướng xong, dùng đũa gắp bỏ vào một cái đĩa gỗ: “Nếu ngươi thấy không đáng giá, sao không thử trước một miếng xem? Những ai muốn đổi thịt nướng cũng có thể đến thử như nào.”
Đám thú nhân lập tức xôn xao: “Gì cơ? Không cần mang con mồi vẫn được ăn thử à?”
“Không được, giá quá đắt rồi. Mùa đông này kiếm đồ ăn khó khăn lắm, đổi ai thì đổi, ta vẫn ra quầy của Tiểu Tử thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro