Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 54
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Tùy Ly im lặng chốc lát, không từ chối.
Đợi đến khi vào trong viện của Quý Viên, hạ nhân lại “A” một tiếng, nói: “Hôm nay sao quận vương phi cũng ở đây? Ngày thường đều ở Thanh Hà Viện mà.”
Tùy Ly nhìn theo.
Chỉ thấy một nha hoàn, cầm một bức tranh chân dung, đứng trước mặt quận vương phi.
Thấy Tùy Ly đi đến, quận vương phi đè sự đau buồn trong lòng xuống, vội vàng làm lễ với hắn.
Tùy Ly bước về phía trước, lúc này mới nhìn rõ toàn bộ bức chân dung đó.
Trong tranh một nam tử trẻ tuổi, mặc đồ màu xanh, kiếm vắt bên thắt lưng.
Dịu dàng tuấn tú, kiếm vắt bên thắt lưng, có vài phần hương vị hăng hái.
Hóa ra tiểu yêu quái thích như thế này à?
Lúc này hạ nhân lại dẫn Tùy Ly đi về hướng thư phòng, thấp giọng nói: “Bên trong để sách quý, tranh chữ ngày thường của tiểu quận vương.....”
Hạ nhân muốn nói nhưng lại do dự
Hắn ta trông mong vị tiên trưởng này, có thể mượn những thứ đồ này, tìm tiểu quận vương về, nhưng mà hắn ta là một hạ nhân, lại sợ mở miệng đột ngột, ngược lại chọc tiên trưởng không vui.
Đợi đẩy cửa ra, không cần bước vào trong, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tranh chữ treo trên tường trước.
Hạ nhân nói: “Đó là tiểu quận vương nửa tháng trước viết đó ạ.”
Sách ở trên là được viết bởi người xưa Tô Đông Pha.
[Băng cơ tự sinh lại ốm. Vậy càng tồi tệ hơn. Ngày dài buông rèm nhìn chạng vạng. Cho đến lúc chạng vạng, chuyển sang mất hồn. Quân còn biết tương tư khổ.....]
Tùy Ly không xem tiếp nữa.
Hắn cũng từng học thư pháp.
Tùy Ly: “Chữ này.”
Hạ nhân: “Dạ?”
Tùy Ly: “Thật xấu.”
Hạ nhân lập tức đỏ bừng mặt, không dám lên tiếng nữa.
Tùy Ly cũng cảm thấy thật sự không có gì để xem, quay người rời đi.
Người này không biết võ.
Nếu như là một võ phu lợi hại, làm sao đến cả một món binh khí cũng không có
trong phòng chứ? Càng không cần nhắc đến cọc để luyện võ.
Có thể thấy kiếm vắt bên thắt lưng đó, cũng chẳng qua là trang trí mà thôi.
Giống như hắn ta đi theo tà tu kia, e rằng đã chết một cách triệt để rồi.
Lại nói ở bên khác.
Ô Tinh Tinh nghiêm túc ở đó nghĩ một lúc, có cần đi nhặt xác cho Quý Viên không nhỉ. Đợi ngẩng đầu lên......
“Hả? Phu quân đi đâu rồi?” Ô Tinh Tinh hỏi A Tiếu.
A Tiếu: “Có thể tức giận đi ra ngoài rồi?” A Tiếu dốc hết sức thổi phồng hẹp hòi của con người Tùy Ly.
“Tại sao tức giận vậy?”
A Tiếu ngơ ngác, trong lòng nói, ghen tuông?
Nhưng nam nhân lạnh lùng, thậm chí độc ác này, cũng sẽ ghen tuông sao?
Chủ tớ bên này vẫn chưa thảo luận ra kết quả, ngược lại Tùy Ly đã trở về rồi.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Tùy Ly còn chưa đứng vững, đã nghe thấy tiếng nói thanh thúy của Ô Tinh Tinh: “Ta nghĩ xong rồi.”
Nghĩ xong cái gì rồi?
Ô Tinh Tinh ngẩng mặt nhìn hắn, nói: “Không đi nhặt xác cho hắn ta.”
Sắc mặt Tùy Ly không đổi, ngồi xuống một bên, nhàn nhạt hỏi: “Không thích hắn ta nữa sao?”
Ô Tinh Tinh: “Chuyện có phân chia nặng nhẹ, trước mắt hiển nhiên là đưa phu quân về quê nhà càng quan trọng hơn.”
Tùy Ly mím môi, thấp giọng đáp lại: “Được.”
Bỏ đi
Tùy Ly lại nói: “Ngày mai ta vẽ một lá bùa, để người của vương phủ cầm lá bùa đi chỉ hướng, đi tìm thi thể của Quý Viên là được.”
Ô Tinh Tinh gật đầu: “Phu quân biết nhiều thật, còn biết vẽ bùa. Phu quân còn biết vẽ cái gì nữa?”
Tùy Ly nhìn vào đôi mắt trong sáng như pha lê của nàng.
Trong lòng nói, còn có thể luyện hóa tiểu yêu quái ngươi để vẽ một tấm bùa nữa.
Ô Tinh Tinh không nhận được câu trả lời của Tùy Ly, cũng không cảm thấy thất vọng.
Nàng tự mình chép miệng, nói: “Dù sao hắn ta cũng đã chết rồi, tuyệt đối không thể để chết thêm một người nữa....Nếu như còn tìm không được cây trâm, chúng ta cứ đi thôi.”
Tùy Ly: “...........”
Cho nên lý do hắn thắng Quý Viên, chỉ đơn giản là hắn là người sống, Quý Viên là người chết sao?
“Tiên trưởng có ở đây không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của hạ nhân.
Ô Tinh Tinh đáp lời: “Có.”
Hạ nhân cầm bút mực giấy nghiên bước vào, nói: “Mời tiên trưởng vẽ hình dáng của cây trâm lên trên, trong phủ đã triệu tập người, đang đợi đi tìm đây ạ.”
Ô Tinh Tinh vội vàng trượt từ trên ghế dài xuống, nhấc bút chấm mực
......Vẽ ra cây gậy lửa.
Hạ nhân: “Cây trâm của tiên trưởng trông như thế này ạ?”
Ô Tinh Tinh cau mày: “Hiển nhiên không phải, giấy bút này không dễ sử dụng lắm.”
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly: “Phu quân biết dùng không?”
Tùy Ly: “Biết.”
Hắn đã từng vẽ lại bức Lãng Hoàn Kim Liên treo trong động phủ của tu sĩ thượng cổ, đệ tử của Thái Ất Tông, là dựa vào bức tranh đó, mới bình an vô sự đi ra khỏi bí cảnh động phủ.
Ô Tinh Tinh nghe hắn nói “Biết”, ngoan ngoãn đợi một lát.
Chỉ là hồi lâu cũng không đợi được câu “Ta đến giúp ngươi” tiếp theo của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh chỉ có thể lại gọi: “Phu quân, ngươi vẽ thay ta đi.”
“Ta cũng chưa từng thấy hình dáng của cây trâm đó, sao mà vẽ?” Tùy Ly hỏi ngược lại nàng.
Hạ nhân ở một bên lau mồ hôi trên trán, nói: “Không bằng....Không bằng tiểu nhân đi thư phòng của tiểu quận vượng lại tìm thử. Tiểu quân vương rất thích vẽ đồ vật bên người. Có lẽ, có lẽ vẽ nó lại rồi thì sao?”
Tùy Ly nhìn thoáng qua hắn ta.
Tùy Ly: “Cũng không phải là không có cách khác.”
Đôi mắt của Ô Tinh Tinh lập tức sáng lên, nàng đi xuống ghế, đến trước mặt Tùy Ly, nhìn chằm chằm hắn: “Có cách gì?”
Tùy Ly: “Ngươi mở thức hải của ngươi ra, ta thâm nhập vào trong thức hải của ngươi, hiển nhiên có thể từ trong trí nhớ tìm ra được.”
Ô Tinh Tinh ghé vào bên tai của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thức hải là gì?”
Tùy Ly: “.......”
Xém chút nữa là quên, đây là tiểu yêu quái chưa trải sự đời.
Tùy Ly nghiêng mặt qua, thấp giọng nói với nàng: “Ngươi đến cả cái này cũng không biết, vậy thì không còn cách nào rồi.”
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì sốt ruột, lập tức ngồi lên trên người hắn.
Trâm tua rua ngọc trai trên đầu của nàng, lập tức lướt qua trán của Tùy Ly. Cơ thể của Tùy Ly cứng đờ, lại không nỡ đẩy nàng ra trước mặt nhiều người như thế.
Ô Tinh Tinh đặt cầm lên vai của hắn, sáp lại càng gần hơn, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói: “Ngươi để ta vào trong thức hải của ngươi, ngươi dạy ta.”
Những sợi tóc của nàng bay lung tung, nhẹ nhàng vờn qua trên má của Tùy Ly.
Giống như làm cho toàn thân đều trở nên có hơi ngứa.
Tùy Ly cụp mắt, lập tức giữ lấy mấy sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng cuộn lại.
Sau đó tóc đó không bay lung tung được nữa.
Quả nhiên là tiểu yêu quái không hiểu gì hết, toàn nói những lời vô nghĩa.
Thức hải của tu sĩ, làm gì có thể tùy tiện xâm nhập được chứ?
Nếu như hắn không cẩn thận một chút, có thể nghiền nát linh thức khi nàng tiến vào.
Hạ nhân ở một bên lại lau mồ hôi, cứ cảm thấy đây không phải thứ bản thân nên thấy.
Hắn ta nhẹ giọng nói: “Hay là tiểu nhân đi tìm thử trước?”
Tùy Ly cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Đứng lại.”
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức đè một bên cổ của Ô Tinh Tinh xuống, nhẹ nhàng vuốt ve một cái.
“Ngứa.” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Tùy Ly không lên tiếng.
Chỗ đó là điểm yếu của tiểu yêu quái, nếu như trong lòng tiểu yêu quái muốn gây rối, hắn dễ dàng có thể bóp chết nàng.
Hắn nắm lấy bên cổ tay còn lại của Ô Tinh Tinh, kéo tay của nàng lên, cũng đặt lên một bên cổ của bản thân.
Hắn nói: “Nếu như linh thức của người đau đớn, thì nhéo ta một cái, biết chưa?”
Sức lực của nàng, hiển nhiên không giết hắn được.
Nhưng mà đủ để làm hắn nhớ được, đừng đó nghiền nát linh thức của nàng.
Ô Tinh Tinh chưa từng thấy chuyện thế này, vội vàng đáp lời: “Được.”
Tùy Ly lập tức đóng bốn giác quan lại.
Ô Tinh Tinh thấy hắn nhắm mắt, cũng vội vàng nhắm mắt theo.
Chỉ có hạ nhân ở một bên kinh ngạc vừa sợ hãi vừa đau khổ, tóm lại là khổ không thể nói.
Ngài để ta đứng ở đây, chính là để nhìn cái này sao?
Tiểu quận vương bọn ta đều chết ở bên ngoài rồi, ngài còn ở trong nhà tiểu quận vương, thân mật với vị hôn thê trước của hắn ta như thế, có phải là có một chút xíu quá đáng không?
Đợi đến khi vào trong viện của Quý Viên, hạ nhân lại “A” một tiếng, nói: “Hôm nay sao quận vương phi cũng ở đây? Ngày thường đều ở Thanh Hà Viện mà.”
Tùy Ly nhìn theo.
Chỉ thấy một nha hoàn, cầm một bức tranh chân dung, đứng trước mặt quận vương phi.
Thấy Tùy Ly đi đến, quận vương phi đè sự đau buồn trong lòng xuống, vội vàng làm lễ với hắn.
Tùy Ly bước về phía trước, lúc này mới nhìn rõ toàn bộ bức chân dung đó.
Trong tranh một nam tử trẻ tuổi, mặc đồ màu xanh, kiếm vắt bên thắt lưng.
Dịu dàng tuấn tú, kiếm vắt bên thắt lưng, có vài phần hương vị hăng hái.
Hóa ra tiểu yêu quái thích như thế này à?
Lúc này hạ nhân lại dẫn Tùy Ly đi về hướng thư phòng, thấp giọng nói: “Bên trong để sách quý, tranh chữ ngày thường của tiểu quận vương.....”
Hạ nhân muốn nói nhưng lại do dự
Hắn ta trông mong vị tiên trưởng này, có thể mượn những thứ đồ này, tìm tiểu quận vương về, nhưng mà hắn ta là một hạ nhân, lại sợ mở miệng đột ngột, ngược lại chọc tiên trưởng không vui.
Đợi đẩy cửa ra, không cần bước vào trong, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tranh chữ treo trên tường trước.
Hạ nhân nói: “Đó là tiểu quận vương nửa tháng trước viết đó ạ.”
Sách ở trên là được viết bởi người xưa Tô Đông Pha.
[Băng cơ tự sinh lại ốm. Vậy càng tồi tệ hơn. Ngày dài buông rèm nhìn chạng vạng. Cho đến lúc chạng vạng, chuyển sang mất hồn. Quân còn biết tương tư khổ.....]
Tùy Ly không xem tiếp nữa.
Hắn cũng từng học thư pháp.
Tùy Ly: “Chữ này.”
Hạ nhân: “Dạ?”
Tùy Ly: “Thật xấu.”
Hạ nhân lập tức đỏ bừng mặt, không dám lên tiếng nữa.
Tùy Ly cũng cảm thấy thật sự không có gì để xem, quay người rời đi.
Người này không biết võ.
Nếu như là một võ phu lợi hại, làm sao đến cả một món binh khí cũng không có
trong phòng chứ? Càng không cần nhắc đến cọc để luyện võ.
Có thể thấy kiếm vắt bên thắt lưng đó, cũng chẳng qua là trang trí mà thôi.
Giống như hắn ta đi theo tà tu kia, e rằng đã chết một cách triệt để rồi.
Lại nói ở bên khác.
Ô Tinh Tinh nghiêm túc ở đó nghĩ một lúc, có cần đi nhặt xác cho Quý Viên không nhỉ. Đợi ngẩng đầu lên......
“Hả? Phu quân đi đâu rồi?” Ô Tinh Tinh hỏi A Tiếu.
A Tiếu: “Có thể tức giận đi ra ngoài rồi?” A Tiếu dốc hết sức thổi phồng hẹp hòi của con người Tùy Ly.
“Tại sao tức giận vậy?”
A Tiếu ngơ ngác, trong lòng nói, ghen tuông?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nam nhân lạnh lùng, thậm chí độc ác này, cũng sẽ ghen tuông sao?
Chủ tớ bên này vẫn chưa thảo luận ra kết quả, ngược lại Tùy Ly đã trở về rồi.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Tùy Ly còn chưa đứng vững, đã nghe thấy tiếng nói thanh thúy của Ô Tinh Tinh: “Ta nghĩ xong rồi.”
Nghĩ xong cái gì rồi?
Ô Tinh Tinh ngẩng mặt nhìn hắn, nói: “Không đi nhặt xác cho hắn ta.”
Sắc mặt Tùy Ly không đổi, ngồi xuống một bên, nhàn nhạt hỏi: “Không thích hắn ta nữa sao?”
Ô Tinh Tinh: “Chuyện có phân chia nặng nhẹ, trước mắt hiển nhiên là đưa phu quân về quê nhà càng quan trọng hơn.”
Tùy Ly mím môi, thấp giọng đáp lại: “Được.”
Bỏ đi
Tùy Ly lại nói: “Ngày mai ta vẽ một lá bùa, để người của vương phủ cầm lá bùa đi chỉ hướng, đi tìm thi thể của Quý Viên là được.”
Ô Tinh Tinh gật đầu: “Phu quân biết nhiều thật, còn biết vẽ bùa. Phu quân còn biết vẽ cái gì nữa?”
Tùy Ly nhìn vào đôi mắt trong sáng như pha lê của nàng.
Trong lòng nói, còn có thể luyện hóa tiểu yêu quái ngươi để vẽ một tấm bùa nữa.
Ô Tinh Tinh không nhận được câu trả lời của Tùy Ly, cũng không cảm thấy thất vọng.
Nàng tự mình chép miệng, nói: “Dù sao hắn ta cũng đã chết rồi, tuyệt đối không thể để chết thêm một người nữa....Nếu như còn tìm không được cây trâm, chúng ta cứ đi thôi.”
Tùy Ly: “...........”
Cho nên lý do hắn thắng Quý Viên, chỉ đơn giản là hắn là người sống, Quý Viên là người chết sao?
“Tiên trưởng có ở đây không?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của hạ nhân.
Ô Tinh Tinh đáp lời: “Có.”
Hạ nhân cầm bút mực giấy nghiên bước vào, nói: “Mời tiên trưởng vẽ hình dáng của cây trâm lên trên, trong phủ đã triệu tập người, đang đợi đi tìm đây ạ.”
Ô Tinh Tinh vội vàng trượt từ trên ghế dài xuống, nhấc bút chấm mực
......Vẽ ra cây gậy lửa.
Hạ nhân: “Cây trâm của tiên trưởng trông như thế này ạ?”
Ô Tinh Tinh cau mày: “Hiển nhiên không phải, giấy bút này không dễ sử dụng lắm.”
Nàng quay đầu nhìn Tùy Ly: “Phu quân biết dùng không?”
Tùy Ly: “Biết.”
Hắn đã từng vẽ lại bức Lãng Hoàn Kim Liên treo trong động phủ của tu sĩ thượng cổ, đệ tử của Thái Ất Tông, là dựa vào bức tranh đó, mới bình an vô sự đi ra khỏi bí cảnh động phủ.
Ô Tinh Tinh nghe hắn nói “Biết”, ngoan ngoãn đợi một lát.
Chỉ là hồi lâu cũng không đợi được câu “Ta đến giúp ngươi” tiếp theo của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh chỉ có thể lại gọi: “Phu quân, ngươi vẽ thay ta đi.”
“Ta cũng chưa từng thấy hình dáng của cây trâm đó, sao mà vẽ?” Tùy Ly hỏi ngược lại nàng.
Hạ nhân ở một bên lau mồ hôi trên trán, nói: “Không bằng....Không bằng tiểu nhân đi thư phòng của tiểu quận vượng lại tìm thử. Tiểu quân vương rất thích vẽ đồ vật bên người. Có lẽ, có lẽ vẽ nó lại rồi thì sao?”
Tùy Ly nhìn thoáng qua hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Ly: “Cũng không phải là không có cách khác.”
Đôi mắt của Ô Tinh Tinh lập tức sáng lên, nàng đi xuống ghế, đến trước mặt Tùy Ly, nhìn chằm chằm hắn: “Có cách gì?”
Tùy Ly: “Ngươi mở thức hải của ngươi ra, ta thâm nhập vào trong thức hải của ngươi, hiển nhiên có thể từ trong trí nhớ tìm ra được.”
Ô Tinh Tinh ghé vào bên tai của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thức hải là gì?”
Tùy Ly: “.......”
Xém chút nữa là quên, đây là tiểu yêu quái chưa trải sự đời.
Tùy Ly nghiêng mặt qua, thấp giọng nói với nàng: “Ngươi đến cả cái này cũng không biết, vậy thì không còn cách nào rồi.”
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì sốt ruột, lập tức ngồi lên trên người hắn.
Trâm tua rua ngọc trai trên đầu của nàng, lập tức lướt qua trán của Tùy Ly. Cơ thể của Tùy Ly cứng đờ, lại không nỡ đẩy nàng ra trước mặt nhiều người như thế.
Ô Tinh Tinh đặt cầm lên vai của hắn, sáp lại càng gần hơn, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói: “Ngươi để ta vào trong thức hải của ngươi, ngươi dạy ta.”
Những sợi tóc của nàng bay lung tung, nhẹ nhàng vờn qua trên má của Tùy Ly.
Giống như làm cho toàn thân đều trở nên có hơi ngứa.
Tùy Ly cụp mắt, lập tức giữ lấy mấy sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng cuộn lại.
Sau đó tóc đó không bay lung tung được nữa.
Quả nhiên là tiểu yêu quái không hiểu gì hết, toàn nói những lời vô nghĩa.
Thức hải của tu sĩ, làm gì có thể tùy tiện xâm nhập được chứ?
Nếu như hắn không cẩn thận một chút, có thể nghiền nát linh thức khi nàng tiến vào.
Hạ nhân ở một bên lại lau mồ hôi, cứ cảm thấy đây không phải thứ bản thân nên thấy.
Hắn ta nhẹ giọng nói: “Hay là tiểu nhân đi tìm thử trước?”
Tùy Ly cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Đứng lại.”
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức đè một bên cổ của Ô Tinh Tinh xuống, nhẹ nhàng vuốt ve một cái.
“Ngứa.” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Tùy Ly không lên tiếng.
Chỗ đó là điểm yếu của tiểu yêu quái, nếu như trong lòng tiểu yêu quái muốn gây rối, hắn dễ dàng có thể bóp chết nàng.
Hắn nắm lấy bên cổ tay còn lại của Ô Tinh Tinh, kéo tay của nàng lên, cũng đặt lên một bên cổ của bản thân.
Hắn nói: “Nếu như linh thức của người đau đớn, thì nhéo ta một cái, biết chưa?”
Sức lực của nàng, hiển nhiên không giết hắn được.
Nhưng mà đủ để làm hắn nhớ được, đừng đó nghiền nát linh thức của nàng.
Ô Tinh Tinh chưa từng thấy chuyện thế này, vội vàng đáp lời: “Được.”
Tùy Ly lập tức đóng bốn giác quan lại.
Ô Tinh Tinh thấy hắn nhắm mắt, cũng vội vàng nhắm mắt theo.
Chỉ có hạ nhân ở một bên kinh ngạc vừa sợ hãi vừa đau khổ, tóm lại là khổ không thể nói.
Ngài để ta đứng ở đây, chính là để nhìn cái này sao?
Tiểu quận vương bọn ta đều chết ở bên ngoài rồi, ngài còn ở trong nhà tiểu quận vương, thân mật với vị hôn thê trước của hắn ta như thế, có phải là có một chút xíu quá đáng không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro