Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 61
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Ô Tinh Tinh bị bắt lấy một phát này có hơi choáng váng, lông đều rơi hết mấy cọng, may mà lông của nàng vốn dĩ đã bay tứ tung, rơi rồi cũng nhìn không ra.
Nàng chóng mặt lắc lắc đầu, khó khăn nâng đầu lên, vươn dài cổ.
Hả?
Đây là ai?
Ô Tinh Tinh không thể nhận ra dáng vẻ bây giờ của Tùy Ly.
Nàng chầm chậm quay đầu qua, nhìn về phía bên còn lại.
Khóe miệng của tộc trưởng Hồ tộc nhếch lên, đáy mắt lộ ra một phần đắc ý: “Tinh Tinh, đi theo ta.”
Sắc mặt của Tùy Ly không thay đổi, chỉ là đôi mắt lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm cái đầu tròn vo của tiểu yêu quái, tay vẫn nắm lấy mông của nàng như cũ.
Ô Tinh Tinh nâng mắt, cuối cùng nhìn rõ diện mạo của tộc trưởng.
Tộc trưởng Hồ tộc: “Tinh Tinh, ta.....A!”
Ô Tinh Tinh đã cắn y một cái.
Y theo bản năng buông tay ra, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đợi đến khi lại nhìn qua, Ô Tinh Tinh đã nhanh chóng chui vào trong lòng của Tùy Ly rồi.
Tùy Ly hơi mím môi, cụp mắt xuống, ung dung thản nhiên vuốt lông trên người của Ô Tinh Tinh.
“Ô Tinh Tinh!” Tộc trưởng Hồ tộc hét lên một tiếng.
Y vô cùng mất mặt.
Đáy mắt của y hiện lên một tia lệ khí, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết hôm đó ta đến núi hoang thăm ngươi, thấy trong nhà không có người, tường sân lại sụp đổ tưởng là ngươi bị Đại trưởng lão giết chết. Sau khi trở về đã thay ngươi giết lão rồ không! Bây giờ ngươi sống tốt, còn muốn đi theo một người lạ, ngươi lại phụ lòng ta như thế?”
Ô Tinh Tinh mở miệng, lại chỉ phát ra hai tiếng “meo ô meo ô”
Nàng lại sốt ruột kêu tiếp: “Ngao ô ngao ô ~”
Ngược lại cũng không tốt hơn bao nhiêu cả.
Ô Tinh Tinh quýnh lên, lập tức biến thành hình người.
Đôi mắt Tùy Ly hơi nặng nề, không dám nhìn thêm một chút, nhanh chóng lấy một chiếc áo ngoài từ trong túi trữ vật ra, quấn chặt lấy Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh cũng đang nghĩ.
Hả?
Quần áo của mình đâu?
Nhưng dù sao điều này cũng không quan trọng.....
Ô Tinh Tinh cứ như vậy dựa vào lòng của Tùy Ly, ngẩng mặt lên, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Ai kêu ngươi đến núi hoang thăm ta?”
Tộc trưởng: “...”
Ô Tinh Tinh lại chỉ chỉ trỏ trỏ với y: “Ngươi giết nhầm đại trưởng lão, là ngươi có lỗi với lão đó. Không phải ta có lỗi với ngươi nha.”
Tộc trưởng: “...”
Lúc này gân xanh trên trán của Tùy Ly lại giật giật, hắn nhanh chóng giơ tay, nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của Ô Tinh Tinh, vô cảm nhét vào trong áo, quấn càng chặt hơn rồi.
Tộc trưởng nhìn thấy màn này, lại càng tức giận hơn.
Tộc trưởng sờ chỗ bị cắn chảy máu trên mu bàn tay, thấp giọng nói: “Lúc nhỏ ngươi cũng cắn ta như thế, ta không trách ngươi. Ngươi theo ta quay về, ngươi không thể rời khỏi Hồ Minh Cảnh.”
Hồ Minh Cảnh là trong vòng vài ngàn dặm về bốn phía lấy Hồ Minh Sơn làm trung tâm.
Ô Tinh Tinh: “Nhưng mà tại sao ta phải quay về chứ?”
Sắc mặt tộc trưởng càng lạnh, lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi là do ta nuôi lớn!”
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Ta không phải ngươi nuôi lớn, ngươi nuôi ta đến bảy tuổi, đã đuổi ta khỏi Hồ Minh Sơn rồi.”
Đôi mắt của Tùy Ly đã có chút thay đổi.
Vậy tiểu yêu quái làm thế nào sống tiếp được vậy?
Tộc trưởng mím môi, cố hết sức kiềm chế cơn tức giận, nói: “Đó là lúc trước, bây giờ không giống nữa, ngươi theo ta quay về. Bây giờ tuổi ngươi cũng còn nhỏ.....”
Nói đến đây, mắt của tộc trưởng đã có hơi đỏ rồi, y lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùy Ly, tiếp tục nói: “Ngọc Lăng lớn hơn ngươi cả trăm tuổi vừa mới thành hôn, ngươi lại muốn thành hôn sớm như thế! Ngươi biết hắn là người thế nào không? Đã dám ở cùng một chỗ với hắn!”
“Ta biết chứ, hắn còn tốt hơn so với người trong tộc.” Ô Tinh Tinh gật đầu.
Nàng đương nhiên là nói đại rồi.
Nhưng mà phu quân bản thân nhặt được, làm sao có thể nói không tốt được chứ!
Tùy Ly ở bên này ngón tay có hơi ngứa, hắn muốn vuốt đỉnh đầu của nàng.
Sau đó lại đột nhiên nhớ đến, nàng bây giờ đã không phải mèo nữa rồi.
“Tốt hơn so với người trong tộc sao?”
“Đúng, tốt hơn so với mỗi một người trong tộc.” Ô Tinh Tinh càng dùng sức gật đầu.
“Cũng tốt hơn so với ta sao?”
Ô Tinh Tinh càng càng dùng sức gật đầu hơn.
Tùy Ly hơi thả lỏng đôi môi mỉm chặt, hắn cụp mắt giơ tay, nâng cằm của Ô Tinh Tinh.
Cằm của thiếu nữ mềm mại, da dẻ mịn màng.
Cảm giác trên tay so với động vật lông mềm hoàn toàn khác, sờ qua lại vô cùng tốt.
Giọng điệu Ô Tinh Tinh bình tĩnh, không có oán giận, cũng không có phẫn nộ, nàng chỉ là nhẹ giọng trần thuật thôi: “Khi ta rời đi Hồ Minh Sơn, bọn họ đã kéo đuôi của ta đến rụng hết lông, còn dọa nạt ta, nói muốn cắt lỗ tai của ta đi. Lúc đó rất đau nha, đi đường cũng đi không vững nữa, ta lăn từ trên núi xuống. Lăn đến mức đen thùi lùi, rơi vào trấn, bị cục đá đập trúng chảy rất nhiều máu.....”
Tộc trưởng dùng sức mím môi, sắc mặt y u ám, nói: “...Ta không biết.”
“Vốn dĩ ta đau muốn chết, nhưng mà ta không chết.”
“Vốn dĩ ta lạnh muốn chết, nhưng mà ta không chết.”
“Con nhện sống trong núi cắn ta một cái, vốn dĩ ta phải chết, nhưng mà ta cũng không chết......”
Ô Tinh Tinh nâng mắt nhìn y, không có ý trách cứ, chỉ là có chút nghi hoặc: “Ngươi kêu ta đi mà, lúc đó ta vừa tham ăn vừa lười, lại sợ mệt. Ta ôm chân của ngươi khóc. Nhưng mà ngươi đã đóng cửa lại. Tại sao ngươi còn muốn lại đến núi hoang thăm ta chứ? Tại sao phải giết đại trưởng lão vì ta chứ?”
Tộc trưởng đứng yên, thân thể cứng đờ.
Cũng không mở miệng nữa.
Ô Tinh Tinh vừa nói xong, giống như không chống đỡ được nữa, chíu một cái lại biến thành mèo.
Tùy Ly nhanh tay nhanh mắt lập tức tóm lấy nàng, nhét vào trong lòng, hắn lạnh giọng nói với A Tiếu: “Đi.”
A Tiếu ngơ ngác nhìn tộc trưởng, lại nhìn Tùy Ly, rồi nhìn Ô Tinh Tinh trong lòng của Tùy Ly.
Nàng ta rũ mi mắt, sau đó nhanh chóng đi theo.
Một con rùa cực lớn bò ra từ trong sông đào bảo vệ thành.
Đám bách tính sợ hãi ngẩng đầu lên, vươn cổ dài ra.
Mắt nhìn con rùa đó, không, thần vật đi xa.
Bên ngoài cổng thành chỉ còn lại một thân hình màu đỏ.
Y đứng lặng hồi lâu, không có người nào dám xuất hiện.
Màu sắc đám mây ở chân trời cũng thay đổi.
Y liếm môi, nếm được một chút vị máu tanh từ trong miệng.
Hồi lâu, y mới nặn ra âm thanh từ trong cổ họng: “Vậy thì làm sao? Ta đã ấp ngươi gần trăm năm, vừa mới đợi được ngươi phá vỏ. Hắn so thế nào?”
Nói rồi.
Yquay người rời đi.
Giống như chỉ trong nháy mắt, mọi người không còn thấy thân hình đáng sợ đó nữa.
Bên này trên lưng con rùa.
Ô Tinh Tinh nghiêng nghiêng ngã ngã đi ra từ trong lòng của Tùy Ly, sau đó lại giơ móng vuốt móc túi trữ vật.
Tùy Ly nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó cởi túi trữ vật xuống quăng cho nàng.
Ô Tinh Tinh giơ móng vuốt ra, khó khăn mò mẫm bên trong túi.
Nàng mò hồi lâu.
Sau đó tức đến nỗi lập tức biến về hình người.
Ô Tinh Tinh yếu ớt mặc áo ngoài của Tùy Ly ngồi ở đó, bả vai và đôi chân đều lộ ở bên ngoài.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ vô cùng kinh ngạc nói: “Gậy mài móng và bóng mài móng của ta đâu rồi?”
Tùy Ly: “......”
Ô Tinh Tinh buồn đến nỗi đuôi mắt đều rủ xuống : “Còn có cỏ bạc hà của ta đâu? Mò không thấy nữa......Ta không vui, ta phải hít cỏ bạc hà.”
Tùy Ly hiếm thấy có một phần chột dạ.
Những thứ đồ hắn tưởng là tầm bậy tầm bạ, hình như là bị hắn vứt trong đống đổ nát rồi.
Ngày này.
Tiên trưởng mà mọi người nghĩ đã đi rồi, đột nhiên quay về trong kinh, đồng thời về đến trước phủ Duệ Vương, vương phủ đang chuẩn bị xây dựng lại bị lật tung hết lên.
Sau đó mọi người nhìn thấy vô số tàn tích tung tóe trên bầu trời.
Tiên trưởng mặc đồ trắng tuần mỹ đứng thẳng tắp ở đó, bới, bới rác sao?
Thiếu nữ bên cạnh hắn, ngồi trên thân con rùa, không vui vẻ nói: “Cái này không phải.”
“Cái này cũng không phải.”
Nàng chóng mặt lắc lắc đầu, khó khăn nâng đầu lên, vươn dài cổ.
Hả?
Đây là ai?
Ô Tinh Tinh không thể nhận ra dáng vẻ bây giờ của Tùy Ly.
Nàng chầm chậm quay đầu qua, nhìn về phía bên còn lại.
Khóe miệng của tộc trưởng Hồ tộc nhếch lên, đáy mắt lộ ra một phần đắc ý: “Tinh Tinh, đi theo ta.”
Sắc mặt của Tùy Ly không thay đổi, chỉ là đôi mắt lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm cái đầu tròn vo của tiểu yêu quái, tay vẫn nắm lấy mông của nàng như cũ.
Ô Tinh Tinh nâng mắt, cuối cùng nhìn rõ diện mạo của tộc trưởng.
Tộc trưởng Hồ tộc: “Tinh Tinh, ta.....A!”
Ô Tinh Tinh đã cắn y một cái.
Y theo bản năng buông tay ra, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đợi đến khi lại nhìn qua, Ô Tinh Tinh đã nhanh chóng chui vào trong lòng của Tùy Ly rồi.
Tùy Ly hơi mím môi, cụp mắt xuống, ung dung thản nhiên vuốt lông trên người của Ô Tinh Tinh.
“Ô Tinh Tinh!” Tộc trưởng Hồ tộc hét lên một tiếng.
Y vô cùng mất mặt.
Đáy mắt của y hiện lên một tia lệ khí, lạnh giọng nói: “Ngươi có biết hôm đó ta đến núi hoang thăm ngươi, thấy trong nhà không có người, tường sân lại sụp đổ tưởng là ngươi bị Đại trưởng lão giết chết. Sau khi trở về đã thay ngươi giết lão rồ không! Bây giờ ngươi sống tốt, còn muốn đi theo một người lạ, ngươi lại phụ lòng ta như thế?”
Ô Tinh Tinh mở miệng, lại chỉ phát ra hai tiếng “meo ô meo ô”
Nàng lại sốt ruột kêu tiếp: “Ngao ô ngao ô ~”
Ngược lại cũng không tốt hơn bao nhiêu cả.
Ô Tinh Tinh quýnh lên, lập tức biến thành hình người.
Đôi mắt Tùy Ly hơi nặng nề, không dám nhìn thêm một chút, nhanh chóng lấy một chiếc áo ngoài từ trong túi trữ vật ra, quấn chặt lấy Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh cũng đang nghĩ.
Hả?
Quần áo của mình đâu?
Nhưng dù sao điều này cũng không quan trọng.....
Ô Tinh Tinh cứ như vậy dựa vào lòng của Tùy Ly, ngẩng mặt lên, nghi hoặc hỏi ngược lại: “Ai kêu ngươi đến núi hoang thăm ta?”
Tộc trưởng: “...”
Ô Tinh Tinh lại chỉ chỉ trỏ trỏ với y: “Ngươi giết nhầm đại trưởng lão, là ngươi có lỗi với lão đó. Không phải ta có lỗi với ngươi nha.”
Tộc trưởng: “...”
Lúc này gân xanh trên trán của Tùy Ly lại giật giật, hắn nhanh chóng giơ tay, nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của Ô Tinh Tinh, vô cảm nhét vào trong áo, quấn càng chặt hơn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tộc trưởng nhìn thấy màn này, lại càng tức giận hơn.
Tộc trưởng sờ chỗ bị cắn chảy máu trên mu bàn tay, thấp giọng nói: “Lúc nhỏ ngươi cũng cắn ta như thế, ta không trách ngươi. Ngươi theo ta quay về, ngươi không thể rời khỏi Hồ Minh Cảnh.”
Hồ Minh Cảnh là trong vòng vài ngàn dặm về bốn phía lấy Hồ Minh Sơn làm trung tâm.
Ô Tinh Tinh: “Nhưng mà tại sao ta phải quay về chứ?”
Sắc mặt tộc trưởng càng lạnh, lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi là do ta nuôi lớn!”
Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Ta không phải ngươi nuôi lớn, ngươi nuôi ta đến bảy tuổi, đã đuổi ta khỏi Hồ Minh Sơn rồi.”
Đôi mắt của Tùy Ly đã có chút thay đổi.
Vậy tiểu yêu quái làm thế nào sống tiếp được vậy?
Tộc trưởng mím môi, cố hết sức kiềm chế cơn tức giận, nói: “Đó là lúc trước, bây giờ không giống nữa, ngươi theo ta quay về. Bây giờ tuổi ngươi cũng còn nhỏ.....”
Nói đến đây, mắt của tộc trưởng đã có hơi đỏ rồi, y lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùy Ly, tiếp tục nói: “Ngọc Lăng lớn hơn ngươi cả trăm tuổi vừa mới thành hôn, ngươi lại muốn thành hôn sớm như thế! Ngươi biết hắn là người thế nào không? Đã dám ở cùng một chỗ với hắn!”
“Ta biết chứ, hắn còn tốt hơn so với người trong tộc.” Ô Tinh Tinh gật đầu.
Nàng đương nhiên là nói đại rồi.
Nhưng mà phu quân bản thân nhặt được, làm sao có thể nói không tốt được chứ!
Tùy Ly ở bên này ngón tay có hơi ngứa, hắn muốn vuốt đỉnh đầu của nàng.
Sau đó lại đột nhiên nhớ đến, nàng bây giờ đã không phải mèo nữa rồi.
“Tốt hơn so với người trong tộc sao?”
“Đúng, tốt hơn so với mỗi một người trong tộc.” Ô Tinh Tinh càng dùng sức gật đầu.
“Cũng tốt hơn so với ta sao?”
Ô Tinh Tinh càng càng dùng sức gật đầu hơn.
Tùy Ly hơi thả lỏng đôi môi mỉm chặt, hắn cụp mắt giơ tay, nâng cằm của Ô Tinh Tinh.
Cằm của thiếu nữ mềm mại, da dẻ mịn màng.
Cảm giác trên tay so với động vật lông mềm hoàn toàn khác, sờ qua lại vô cùng tốt.
Giọng điệu Ô Tinh Tinh bình tĩnh, không có oán giận, cũng không có phẫn nộ, nàng chỉ là nhẹ giọng trần thuật thôi: “Khi ta rời đi Hồ Minh Sơn, bọn họ đã kéo đuôi của ta đến rụng hết lông, còn dọa nạt ta, nói muốn cắt lỗ tai của ta đi. Lúc đó rất đau nha, đi đường cũng đi không vững nữa, ta lăn từ trên núi xuống. Lăn đến mức đen thùi lùi, rơi vào trấn, bị cục đá đập trúng chảy rất nhiều máu.....”
Tộc trưởng dùng sức mím môi, sắc mặt y u ám, nói: “...Ta không biết.”
“Vốn dĩ ta đau muốn chết, nhưng mà ta không chết.”
“Vốn dĩ ta lạnh muốn chết, nhưng mà ta không chết.”
“Con nhện sống trong núi cắn ta một cái, vốn dĩ ta phải chết, nhưng mà ta cũng không chết......”
Ô Tinh Tinh nâng mắt nhìn y, không có ý trách cứ, chỉ là có chút nghi hoặc: “Ngươi kêu ta đi mà, lúc đó ta vừa tham ăn vừa lười, lại sợ mệt. Ta ôm chân của ngươi khóc. Nhưng mà ngươi đã đóng cửa lại. Tại sao ngươi còn muốn lại đến núi hoang thăm ta chứ? Tại sao phải giết đại trưởng lão vì ta chứ?”
Tộc trưởng đứng yên, thân thể cứng đờ.
Cũng không mở miệng nữa.
Ô Tinh Tinh vừa nói xong, giống như không chống đỡ được nữa, chíu một cái lại biến thành mèo.
Tùy Ly nhanh tay nhanh mắt lập tức tóm lấy nàng, nhét vào trong lòng, hắn lạnh giọng nói với A Tiếu: “Đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Tiếu ngơ ngác nhìn tộc trưởng, lại nhìn Tùy Ly, rồi nhìn Ô Tinh Tinh trong lòng của Tùy Ly.
Nàng ta rũ mi mắt, sau đó nhanh chóng đi theo.
Một con rùa cực lớn bò ra từ trong sông đào bảo vệ thành.
Đám bách tính sợ hãi ngẩng đầu lên, vươn cổ dài ra.
Mắt nhìn con rùa đó, không, thần vật đi xa.
Bên ngoài cổng thành chỉ còn lại một thân hình màu đỏ.
Y đứng lặng hồi lâu, không có người nào dám xuất hiện.
Màu sắc đám mây ở chân trời cũng thay đổi.
Y liếm môi, nếm được một chút vị máu tanh từ trong miệng.
Hồi lâu, y mới nặn ra âm thanh từ trong cổ họng: “Vậy thì làm sao? Ta đã ấp ngươi gần trăm năm, vừa mới đợi được ngươi phá vỏ. Hắn so thế nào?”
Nói rồi.
Yquay người rời đi.
Giống như chỉ trong nháy mắt, mọi người không còn thấy thân hình đáng sợ đó nữa.
Bên này trên lưng con rùa.
Ô Tinh Tinh nghiêng nghiêng ngã ngã đi ra từ trong lòng của Tùy Ly, sau đó lại giơ móng vuốt móc túi trữ vật.
Tùy Ly nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó cởi túi trữ vật xuống quăng cho nàng.
Ô Tinh Tinh giơ móng vuốt ra, khó khăn mò mẫm bên trong túi.
Nàng mò hồi lâu.
Sau đó tức đến nỗi lập tức biến về hình người.
Ô Tinh Tinh yếu ớt mặc áo ngoài của Tùy Ly ngồi ở đó, bả vai và đôi chân đều lộ ở bên ngoài.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ vô cùng kinh ngạc nói: “Gậy mài móng và bóng mài móng của ta đâu rồi?”
Tùy Ly: “......”
Ô Tinh Tinh buồn đến nỗi đuôi mắt đều rủ xuống : “Còn có cỏ bạc hà của ta đâu? Mò không thấy nữa......Ta không vui, ta phải hít cỏ bạc hà.”
Tùy Ly hiếm thấy có một phần chột dạ.
Những thứ đồ hắn tưởng là tầm bậy tầm bạ, hình như là bị hắn vứt trong đống đổ nát rồi.
Ngày này.
Tiên trưởng mà mọi người nghĩ đã đi rồi, đột nhiên quay về trong kinh, đồng thời về đến trước phủ Duệ Vương, vương phủ đang chuẩn bị xây dựng lại bị lật tung hết lên.
Sau đó mọi người nhìn thấy vô số tàn tích tung tóe trên bầu trời.
Tiên trưởng mặc đồ trắng tuần mỹ đứng thẳng tắp ở đó, bới, bới rác sao?
Thiếu nữ bên cạnh hắn, ngồi trên thân con rùa, không vui vẻ nói: “Cái này không phải.”
“Cái này cũng không phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro