Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 62
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Tùy Ly không bới ra được đồ của Ô Tinh Tinh từ trong đống rác.
Nhưng mà suy nghĩ lại, bới ra được chắc là cũng không dùng được nữa, vì thế Tùy Ly dừng tay lại.
Duệ Vương biết được động tĩnh này, nhanh chóng đến trước đống đổ nát.
Vừa nghe Tùy Ly muốn tìm cái gì.
Mồ hôi lạnh của Duệ Vương lập tức rơi xuống rồi, run rẩy nói: “Từ sau khi tiên trưởng rời đi, trong kinh không ít người đều muốn có thể dính một chút tiên khí trên người của tiên trưởng Vì thế, vì thế những thứ đồ trong đống đổ nát ngày đó, toàn bộ đều thu lại, đưa đến chỗ các quan lớn triều đình rồi. Bây giờ ta đi lấy về cho tiên trưởng.....”
Lần này hay rồi, cây trâm còn chưa tìm ra cho người ta thì không nói, bây giờ đến cả đồ còn lại của người ta cũng chia cho người khác.
Đây không phải đắc tội người ta sao?
Duệ Vương hối hận muộn màng, nơm nớp lo sợ chờ đợi Tùy Ly lên tiếng.
Lúc này Tùy Ly quay người lại, nâng mắt lên nhìn về phía Ô Tinh Tinh trên mai con rùa.
“Mua mới nhé.” Hắn ngừng một chút, hỏi: “Được không?”
Duệ Vương nghe xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn theo.
Ông ta lẩm bẩm trong lòng, không biết mấy ngày nay vị nữ tiên trưởng này đã đi đâu....
Ô Tinh tinh mím môi, không vui vẻ gật đầu, nói: “Phải mua năm cái, không, mười cái.”
Tùy Ly: “Được.”
Ô Tinh Tinh lúc này mới lười biếng nằm sấp xuống: “Được, vậy đi thôi.”
Tùy Ly nhảy lên trên mai con rùa.
Duệ Vương đứng tại chỗ, còn có một phần ngẩn ngơ.
Hả? Cứ như vậy.....được tha rồi sao?
Ông ta không nhịn được lại nhìn Ô Tinh Tinh, là bởi vì nàng? Bởi vì nàng, vị tiên trưởng Thanh Nguyên này mới dễ nói chuyện như thế.
Duệ Vương quay người đi, lại âm thầm nghẹn ngào một chút, con trai đó của ông ta không có được sự may mắn này rồi....
Tà tu đáng chết đó!
Con rùa cực lớn nhanh chóng đi về phía trước, lần nữa bỏ lại kinh thành ở đằng sau.
Ô Tinh Tinh cũng không chống đỡ được nữa, lại biến về một con mèo.
Tùy Ly ngừng một chút, vẫn là dưới ánh nhìn kinh ngạc của A Tiếu, vớt Ô Tinh Tinh lên, nhét vào trong tay áo.
A Tiếu muốn nói nhưng lại do dự.
Đừng làm chủ tử nghẹt thở đó.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại bị nàng ta ngậm ngùi nuốt ngược vào rồi.
Trên một đường đi sau đó, đều không thể tìm thấy gậy mài móng, bóng mài móng Ô Tinh Tinh muốn.
Ô Tinh Tinh ngoe nguẩy cái đuôi to, đến cả nhìn Tùy Ly cũng lười nhìn.
Tùy Ly xách nàng lên, thấp giọng hỏi: “Lúc đầu ngươi mua ở đâu vậy?”
Cùng lắm, lại đi vài bước quay lại.
Bây giờ trên người hắn không bị thương, tu vi càng tăng cao, cũng không cần vội vàng quay về. Chỉ cần kịp Đại Hội Luận Kiếm là được.
Ô Tinh Tinh ngoe nguẩy đuôi, đập trúng lên mặt của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh: !
A Tiếu: !!!
Không khí có một khoảnh khắc ngưng trệ.
Đến cả bản thân Tùy Ly cũng ngẩn ngơ
Chưa từng có người cả gan dám tát vào mặt của hắn như vậy?
Ô Tinh Tinh liếm môi, vội vàng cẩn thận từng li từng tí nhấc mông lên, nhẹ nhàng lại ngoe nguẩy đuôi.
Lần này lông đuôi của nàng chỉ là nhẹ nhàng lướt qua má của Tùy Ly.
Mang theo một chút ý tứ lấy lòng.
Ánh mắt Tùy Ly khẽ động, hắn lập tức giữ chặt đuôi của Ô Tinh Tinh lại: “Ngứa.”
Ô Tinh Tinh nghe hắn mở miệng, biết được hắn không tức giận.
Nàng vội vàng dùng đầu đẩy tay của hắn, lại vung vẩy chân, ra hiệu hắn thả nàng xuống.
Tùy Ly nhìn chằm chằm nàng vung vẩy chân một hồi, mới thả nàng xuống.
Hắn thờ ơ hỏi một câu: “Tại sao ngươi ở hình dạng này, thì không nói được nữa vậy?”
A Tiếu nói: “Cho nên tộc nhân của Hồ tộc mới cảm thấy trên người nàng có khiếm khuyết .....”
Tùy Ly cau mày, rất nhanh lại giãn ra.
A Tiếu lại nghĩ, nói: “Những thứ đồ đó của chủ tử, có thể.....là tộc trưởng làm đi.”
Tùy Ly cứng đờ: “Tên đó làm?”
A Tiếu do dự nói: “Ta cũng chỉ là đoán thôi, vốn dĩ trong tay chủ tử có rất nhiều đồ tộc trưởng làm. Chỉ là phần lớn đã hỏng gần hết rồi.”
Tùy Ly lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi.”
Sau đó cũng không hỏi gì nữa.
Qua rất lâu sau.
Hắn mới vừa cụp mắt xuống, nhéo lỗ tai của tiểu yêu quái, thấp giọng nói: “Khâm Thiên Xích cũng có thể lấy để mài răng, Tọa Hóa Linh Bồ cũng có thể lấy để mài móng. Dù cho ngươi dùng vạn vạn năm, cũng sẽ không hư hỏng quá nhiều.”
A Tiếu ngơ ngác.
Hai món này nàng ta đã từng nghe qua.
Món trước nghe nói là thước của đạo nhân thượng cổ, đánh một chưởng xuống, có thể đánh tan linh thức. Món sau là chiếc đệm hương bồ được làm bằng cách tu luyện, dùng nó ngồi thiền, linh khí mãi mãi không ngừng, tu vi tăng lên càng nhanh, là Tụ Linh Trận tự nhiên.
Những thứ này....
Nam nhân đều có sao?
Hơn nữa, hắn thật sự muốn lấy cho Ô Tinh Tinh mài móng mài răng sao?
A Tiếu cảm thấy suy nghĩ này thật sự quá là không thể tưởng tượng nổi.
Chắc là.....chắc là chỉ nói vậy thôi.
Không chừng đợi đến được địa giới của hắn, người này muốn lật mặt vô tình đuổi bọn họ đi.
Ô Tinh Tinh không hiểu, nàng ta lại rất hiểu. Tu sĩ là người giết yêu đó.
Mà nếu như bây giờ đã nhìn rõ, nam nhân chính là tu sĩ, hắn không giết bọn họ đã là tốt lắm rồi.
A Tiếu cúi đầu xuống, giấu các suy nghĩ trong lòng lại.
Giải quyết chuyện của Trường Thiên quốc, một đường tiếp theo đi rất nhanh.
Nửa tháng sau.
Bọn họ thông qua một chỗ truyền tống trận ở Bắc Trạch châu, đã đến Huyền Cực châu.
Vừa vào Huyền Cực châu đã hoàn toàn khác.
Bách tính địa phương nhìn thấy tu sĩ, không hề cảm thấy kỳ lạ, cũng sẽ không hở chút là quỳ lạy. Thậm chí không ít chỗ chú trọng võ thuật, bọn họ không cách nào bước lên con đường tu tiên, tập luyện hết sức □□ của bản thân.
A Tiếu cũng không hiểu gì về Huyền Cực châu, nàng ta nhìn Ô Tinh Tinh vẫn đang ngủ say trong tay áo của Tùy Ly.
A Tiếu run rẩy hỏi: “Huyền Cực châu có yêu quái không?”
Nhưng mà suy nghĩ lại, bới ra được chắc là cũng không dùng được nữa, vì thế Tùy Ly dừng tay lại.
Duệ Vương biết được động tĩnh này, nhanh chóng đến trước đống đổ nát.
Vừa nghe Tùy Ly muốn tìm cái gì.
Mồ hôi lạnh của Duệ Vương lập tức rơi xuống rồi, run rẩy nói: “Từ sau khi tiên trưởng rời đi, trong kinh không ít người đều muốn có thể dính một chút tiên khí trên người của tiên trưởng Vì thế, vì thế những thứ đồ trong đống đổ nát ngày đó, toàn bộ đều thu lại, đưa đến chỗ các quan lớn triều đình rồi. Bây giờ ta đi lấy về cho tiên trưởng.....”
Lần này hay rồi, cây trâm còn chưa tìm ra cho người ta thì không nói, bây giờ đến cả đồ còn lại của người ta cũng chia cho người khác.
Đây không phải đắc tội người ta sao?
Duệ Vương hối hận muộn màng, nơm nớp lo sợ chờ đợi Tùy Ly lên tiếng.
Lúc này Tùy Ly quay người lại, nâng mắt lên nhìn về phía Ô Tinh Tinh trên mai con rùa.
“Mua mới nhé.” Hắn ngừng một chút, hỏi: “Được không?”
Duệ Vương nghe xong, không nhịn được ngẩng đầu nhìn theo.
Ông ta lẩm bẩm trong lòng, không biết mấy ngày nay vị nữ tiên trưởng này đã đi đâu....
Ô Tinh tinh mím môi, không vui vẻ gật đầu, nói: “Phải mua năm cái, không, mười cái.”
Tùy Ly: “Được.”
Ô Tinh Tinh lúc này mới lười biếng nằm sấp xuống: “Được, vậy đi thôi.”
Tùy Ly nhảy lên trên mai con rùa.
Duệ Vương đứng tại chỗ, còn có một phần ngẩn ngơ.
Hả? Cứ như vậy.....được tha rồi sao?
Ông ta không nhịn được lại nhìn Ô Tinh Tinh, là bởi vì nàng? Bởi vì nàng, vị tiên trưởng Thanh Nguyên này mới dễ nói chuyện như thế.
Duệ Vương quay người đi, lại âm thầm nghẹn ngào một chút, con trai đó của ông ta không có được sự may mắn này rồi....
Tà tu đáng chết đó!
Con rùa cực lớn nhanh chóng đi về phía trước, lần nữa bỏ lại kinh thành ở đằng sau.
Ô Tinh Tinh cũng không chống đỡ được nữa, lại biến về một con mèo.
Tùy Ly ngừng một chút, vẫn là dưới ánh nhìn kinh ngạc của A Tiếu, vớt Ô Tinh Tinh lên, nhét vào trong tay áo.
A Tiếu muốn nói nhưng lại do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng làm chủ tử nghẹt thở đó.
Nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại bị nàng ta ngậm ngùi nuốt ngược vào rồi.
Trên một đường đi sau đó, đều không thể tìm thấy gậy mài móng, bóng mài móng Ô Tinh Tinh muốn.
Ô Tinh Tinh ngoe nguẩy cái đuôi to, đến cả nhìn Tùy Ly cũng lười nhìn.
Tùy Ly xách nàng lên, thấp giọng hỏi: “Lúc đầu ngươi mua ở đâu vậy?”
Cùng lắm, lại đi vài bước quay lại.
Bây giờ trên người hắn không bị thương, tu vi càng tăng cao, cũng không cần vội vàng quay về. Chỉ cần kịp Đại Hội Luận Kiếm là được.
Ô Tinh Tinh ngoe nguẩy đuôi, đập trúng lên mặt của Tùy Ly.
Ô Tinh Tinh: !
A Tiếu: !!!
Không khí có một khoảnh khắc ngưng trệ.
Đến cả bản thân Tùy Ly cũng ngẩn ngơ
Chưa từng có người cả gan dám tát vào mặt của hắn như vậy?
Ô Tinh Tinh liếm môi, vội vàng cẩn thận từng li từng tí nhấc mông lên, nhẹ nhàng lại ngoe nguẩy đuôi.
Lần này lông đuôi của nàng chỉ là nhẹ nhàng lướt qua má của Tùy Ly.
Mang theo một chút ý tứ lấy lòng.
Ánh mắt Tùy Ly khẽ động, hắn lập tức giữ chặt đuôi của Ô Tinh Tinh lại: “Ngứa.”
Ô Tinh Tinh nghe hắn mở miệng, biết được hắn không tức giận.
Nàng vội vàng dùng đầu đẩy tay của hắn, lại vung vẩy chân, ra hiệu hắn thả nàng xuống.
Tùy Ly nhìn chằm chằm nàng vung vẩy chân một hồi, mới thả nàng xuống.
Hắn thờ ơ hỏi một câu: “Tại sao ngươi ở hình dạng này, thì không nói được nữa vậy?”
A Tiếu nói: “Cho nên tộc nhân của Hồ tộc mới cảm thấy trên người nàng có khiếm khuyết .....”
Tùy Ly cau mày, rất nhanh lại giãn ra.
A Tiếu lại nghĩ, nói: “Những thứ đồ đó của chủ tử, có thể.....là tộc trưởng làm đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Ly cứng đờ: “Tên đó làm?”
A Tiếu do dự nói: “Ta cũng chỉ là đoán thôi, vốn dĩ trong tay chủ tử có rất nhiều đồ tộc trưởng làm. Chỉ là phần lớn đã hỏng gần hết rồi.”
Tùy Ly lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi.”
Sau đó cũng không hỏi gì nữa.
Qua rất lâu sau.
Hắn mới vừa cụp mắt xuống, nhéo lỗ tai của tiểu yêu quái, thấp giọng nói: “Khâm Thiên Xích cũng có thể lấy để mài răng, Tọa Hóa Linh Bồ cũng có thể lấy để mài móng. Dù cho ngươi dùng vạn vạn năm, cũng sẽ không hư hỏng quá nhiều.”
A Tiếu ngơ ngác.
Hai món này nàng ta đã từng nghe qua.
Món trước nghe nói là thước của đạo nhân thượng cổ, đánh một chưởng xuống, có thể đánh tan linh thức. Món sau là chiếc đệm hương bồ được làm bằng cách tu luyện, dùng nó ngồi thiền, linh khí mãi mãi không ngừng, tu vi tăng lên càng nhanh, là Tụ Linh Trận tự nhiên.
Những thứ này....
Nam nhân đều có sao?
Hơn nữa, hắn thật sự muốn lấy cho Ô Tinh Tinh mài móng mài răng sao?
A Tiếu cảm thấy suy nghĩ này thật sự quá là không thể tưởng tượng nổi.
Chắc là.....chắc là chỉ nói vậy thôi.
Không chừng đợi đến được địa giới của hắn, người này muốn lật mặt vô tình đuổi bọn họ đi.
Ô Tinh Tinh không hiểu, nàng ta lại rất hiểu. Tu sĩ là người giết yêu đó.
Mà nếu như bây giờ đã nhìn rõ, nam nhân chính là tu sĩ, hắn không giết bọn họ đã là tốt lắm rồi.
A Tiếu cúi đầu xuống, giấu các suy nghĩ trong lòng lại.
Giải quyết chuyện của Trường Thiên quốc, một đường tiếp theo đi rất nhanh.
Nửa tháng sau.
Bọn họ thông qua một chỗ truyền tống trận ở Bắc Trạch châu, đã đến Huyền Cực châu.
Vừa vào Huyền Cực châu đã hoàn toàn khác.
Bách tính địa phương nhìn thấy tu sĩ, không hề cảm thấy kỳ lạ, cũng sẽ không hở chút là quỳ lạy. Thậm chí không ít chỗ chú trọng võ thuật, bọn họ không cách nào bước lên con đường tu tiên, tập luyện hết sức □□ của bản thân.
A Tiếu cũng không hiểu gì về Huyền Cực châu, nàng ta nhìn Ô Tinh Tinh vẫn đang ngủ say trong tay áo của Tùy Ly.
A Tiếu run rẩy hỏi: “Huyền Cực châu có yêu quái không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro