Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Đã biến thành t...
2024-11-14 22:47:47
Bộ dạng này của Su Kem nhắc nhở Đới Anh. Đới Anh đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nhìn kỹ tang thi bị anh họ giữ chặt ở ghế sau.
Người này, hình như là bạn gái trước của anh họ!
Cách đây mấy năm rồi, lúc đó cậu ấy mới mười bốn mười lăm tuổi, không nhớ rõ lắm.
Đó là khoảng thời gian anh họ học đại học gần nhà cậu ấy, thường qua giúp cậu ấy dắt chó đi dạo. Anh họ nói bạn gái anh rất thích chó, muốn dẫn Su Kem đi chơi với bạn gái.
Bạn gái của anh họ, cậu ấy chỉ gặp hai lần... Chắc là cô ấy rồi!
Cậu ấy nhớ chị gái này hình như cũng là người bản địa Thành phố Du như cậu ấy, sao cô lại chạy đến Thành phố An Khê xa như vậy?
Tiết Linh ngồi phía sau không để ý đến biểu cảm của cậu em họ. Khi thấy đầu con chó vàng xuất hiện, cô theo phản xạ né người ra sau.
Là chó! Nhìn rất quen mắt!
Cô nhớ con chó này. Bởi vì nó từng đuổi theo cô nửa tháng, mỗi ngày đều dọa cô chạy bán sống bán chết, để lại chút bóng ma tâm lý.
Chắc là bốn năm trước.
Khi đó cô và Văn Cửu Tắc mới xác định mối quan hệ không lâu. Cô không nhớ rõ mình vì sao muốn rèn luyện, buổi tối liền mời Văn Cửu Tắc đi chạy bộ đêm.
Nhưng việc rèn luyện còn khó duy trì hơn việc học. Cô chưa chạy hết một con phố đã thở hồng hộc kêu không chịu nổi nữa, hôm sau đã muốn bỏ cuộc, lề mề không chịu ra ngoài.
Văn Cửu Tắc lúc đó cười tủm tỉm nói đã có cách, thuyết phục cô ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau khi họ chạy trên đường, không biết từ đâu xuất hiện một con chó vàng lớn, rất hung dữ sủa cô.
Trước đây Tiết Linh không sợ chó lắm. Nhưng một con chó lớn như vậy hung hãn chạy tới, còn không ngừng sủa cô, phản ứng đầu tiên của cô là chạy.
Cô chạy phía trước, chó đuổi phía sau. Cô sợ hãi gọi Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc cười tủm tỉm chạy phía trước cô, có lúc còn chạy ngược lại, chẳng có ý giúp đỡ gì cả.
Anh chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở: “Chó sắp đuổi kịp rồi, sắp cắn vào mông em rồi!”
Cô chỉ có thể vừa mắng anh vừa chạy thục mạng, dưới sự truy đuổi của chó phát huy ý chí cực mạnh.
Về đến nhà mệt đến chết đi sống lại, Văn Cửu Tắc đỡ lấy nắm đấm của cô, an ủi nói gặp phải chó lớn hung dữ như vậy là điều ngoài ý muốn. Ngày mai họ sẽ đổi đường chạy chậm rãi.
Sau đó, ở một con đường khác, họ lại gặp phải con chó vàng hung dữ đó một lần nữa.
Vừa nhìn thấy cô, chú chó lông vàng bắt đầu đuổi theo cô.
...
Ngày ngày bị chó đuổi kéo dài nửa tháng, Tiết Linh mới phát hiện, con chó đó là của em họ Văn Cửu Tắc. Mỗi tối anh đều dắt chó ra đuổi cô.
Diễn xuất thật không tệ, cả người và chó đều thế, đóng giả rất giống. Nếu không phải cô tình cờ thấy anh dắt chó vàng cho nó ăn, khen nó làm tốt lắm, thì Tiết Linh vẫn còn bị lừa.
Sau ngần ấy thời gian, nghĩ lại chuyện này, Tiết Linh vẫn ngứa răng ngứa tay, muốn đấm một phát vào gương mặt cười tủm tỉm của Văn Cửu Tắc.
Anh là người sao? Hả? Anh là người sao?
Đàn ông cười tủm tỉm không có tên nào tử tế cả!
Tiết Linh nhăn nhó mặt mày né người ra sau. Văn Cửu Tắc ôm cô bỗng bật cười.
“Đã biến thành tang thi rồi, còn sợ sao?”
Người này, hình như là bạn gái trước của anh họ!
Cách đây mấy năm rồi, lúc đó cậu ấy mới mười bốn mười lăm tuổi, không nhớ rõ lắm.
Đó là khoảng thời gian anh họ học đại học gần nhà cậu ấy, thường qua giúp cậu ấy dắt chó đi dạo. Anh họ nói bạn gái anh rất thích chó, muốn dẫn Su Kem đi chơi với bạn gái.
Bạn gái của anh họ, cậu ấy chỉ gặp hai lần... Chắc là cô ấy rồi!
Cậu ấy nhớ chị gái này hình như cũng là người bản địa Thành phố Du như cậu ấy, sao cô lại chạy đến Thành phố An Khê xa như vậy?
Tiết Linh ngồi phía sau không để ý đến biểu cảm của cậu em họ. Khi thấy đầu con chó vàng xuất hiện, cô theo phản xạ né người ra sau.
Là chó! Nhìn rất quen mắt!
Cô nhớ con chó này. Bởi vì nó từng đuổi theo cô nửa tháng, mỗi ngày đều dọa cô chạy bán sống bán chết, để lại chút bóng ma tâm lý.
Chắc là bốn năm trước.
Khi đó cô và Văn Cửu Tắc mới xác định mối quan hệ không lâu. Cô không nhớ rõ mình vì sao muốn rèn luyện, buổi tối liền mời Văn Cửu Tắc đi chạy bộ đêm.
Nhưng việc rèn luyện còn khó duy trì hơn việc học. Cô chưa chạy hết một con phố đã thở hồng hộc kêu không chịu nổi nữa, hôm sau đã muốn bỏ cuộc, lề mề không chịu ra ngoài.
Văn Cửu Tắc lúc đó cười tủm tỉm nói đã có cách, thuyết phục cô ra khỏi nhà.
Không bao lâu sau khi họ chạy trên đường, không biết từ đâu xuất hiện một con chó vàng lớn, rất hung dữ sủa cô.
Trước đây Tiết Linh không sợ chó lắm. Nhưng một con chó lớn như vậy hung hãn chạy tới, còn không ngừng sủa cô, phản ứng đầu tiên của cô là chạy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chạy phía trước, chó đuổi phía sau. Cô sợ hãi gọi Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc cười tủm tỉm chạy phía trước cô, có lúc còn chạy ngược lại, chẳng có ý giúp đỡ gì cả.
Anh chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở: “Chó sắp đuổi kịp rồi, sắp cắn vào mông em rồi!”
Cô chỉ có thể vừa mắng anh vừa chạy thục mạng, dưới sự truy đuổi của chó phát huy ý chí cực mạnh.
Về đến nhà mệt đến chết đi sống lại, Văn Cửu Tắc đỡ lấy nắm đấm của cô, an ủi nói gặp phải chó lớn hung dữ như vậy là điều ngoài ý muốn. Ngày mai họ sẽ đổi đường chạy chậm rãi.
Sau đó, ở một con đường khác, họ lại gặp phải con chó vàng hung dữ đó một lần nữa.
Vừa nhìn thấy cô, chú chó lông vàng bắt đầu đuổi theo cô.
...
Ngày ngày bị chó đuổi kéo dài nửa tháng, Tiết Linh mới phát hiện, con chó đó là của em họ Văn Cửu Tắc. Mỗi tối anh đều dắt chó ra đuổi cô.
Diễn xuất thật không tệ, cả người và chó đều thế, đóng giả rất giống. Nếu không phải cô tình cờ thấy anh dắt chó vàng cho nó ăn, khen nó làm tốt lắm, thì Tiết Linh vẫn còn bị lừa.
Sau ngần ấy thời gian, nghĩ lại chuyện này, Tiết Linh vẫn ngứa răng ngứa tay, muốn đấm một phát vào gương mặt cười tủm tỉm của Văn Cửu Tắc.
Anh là người sao? Hả? Anh là người sao?
Đàn ông cười tủm tỉm không có tên nào tử tế cả!
Tiết Linh nhăn nhó mặt mày né người ra sau. Văn Cửu Tắc ôm cô bỗng bật cười.
“Đã biến thành tang thi rồi, còn sợ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro