Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Su Kem
2024-11-14 22:47:47
Anh ném khẩu súng giảm thanh trong tay cho cậu ấy từ cửa xe, còn bản thân thì xông thẳng vào đống tang thi.
“Vừa rồi anh làm em sợ chết khiếp. Anh họ, anh không phản ứng kịp sao...”
Đới Anh vừa nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì. Cậu ấy nhìn anh họ đang giữ tang thi, lại nhìn nét mặt của anh.
“Anh họ, con tang thi này, là người quen của anh sao?”
Nếu không thì bình thường gặp tang thi, anh họ không nói hai lời lập tức giải quyết ngay, sao lại như thế này, chỉ khống chế mà không ra tay.
Bên hông anh còn cài con dao găm có thể chém đứt cổ tang thi, hiện tại không hề có ý định rút ra.
“Ừ.” Văn Cửu Tắc cứ thế kéo Tiết Linh trở về đoàn xe.
Mọi người trong đoàn xe đều nhìn họ, đội trưởng Mễ cũng có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Đới Anh chú ý đến ánh mắt của họ, định khuyên hai câu, nhưng cậu ấy nhìn thấy anh họ bình tĩnh nên không dám mở miệng.
“Đừng đứng đó, mau lái xe đi.” Văn Cửu Tắc nói.
Anh mở cửa xe, ném Tiết Linh lên, bản thân cũng nhẩy lên theo. Đới Anh thấy vậy vội mở cửa ghế lái tiếp tục lái xe.
Chiếc xe này là của Văn Cửu Tắc. Bình thường là Đới Anh phụ trách lái xe, còn anh thì ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi, hoặc ngồi trên nóc xe dọn tang thi.
Trên xe có một tang thi, người bình thường đều sẽ căng thẳng, hơn nữa anh họ trông vừa bình thường lại vừa không bình thường. Đới Anh tuy lái xe nhưng tâm trí thấp thỏm, liên tục nhìn ra sau.
Tiết Linh không ngờ lại phát triển như thế này. Cô ghi nhớ thân phận tang thi của mình, miễn cưỡng gào lên vài tiếng trong xe, vừa mới bắt đầu giãy giụa, lại bị đè xuống.
Văn Cửu Tắc ép hai cánh tay cô ra sau lưng nắm chặt. Tay kia đeo găng tay da bịt cái miệng đang há ra của cô, ép cô ngồi lên người anh.
Cả người rơi vào lòng anh, lưng chặt chẽ áp vào lồng ngực của anh. Tiết Linh quên luôn cả việc đóng vai tang thi nổi loạn.
A... Anh? Tôi? Thế này?
Người Văn Cửu Tắc lúc nào cũng rất nóng. Tiết Linh cảm thấy bàn tay che trên mặt mình nóng đến mức không chịu được. Cô nghiêng đầu muốn tránh ra, kết quả lại bị anh dùng lực mạnh hơn giữ chặt lại.
Tiết Linh cảm nhận được đầu anh cúi xuống, dựa vào cổ cô, tạo thành một cái ôm thân mật hoàn chỉnh.
Tư thế ôm thế này trước đây không hiếm, nhưng hình như họ đã chia tay rồi. Quan trọng nhất là, bây giờ cô là tang thi!
Cô, là, tang, thi!
Bạn trai cũ còn khiến người ta sợ hơn cả tang thi. Mấy năm không gặp, anh điên rồi sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Văn Cửu Tắc vốn dĩ không phải là người bình thường.
Cô bị nhiệt độ từ người Văn Cửu Tắc hun nóng, muốn né ra, lúc này bỗng chú ý đến ghế phụ xuất hiện một cái đầu chó.
Con chó lông vàng ngồi ở ghế phụ và chủ của nó đều đang nhìn hai người ở ghế sau.
Đới Anh ngồi ghế lái lộ ra biểu cảm hoảng hốt, trong sự kinh hoàng pha lẫn lúng túng, chẳng khác nào đang diễn lại Tiết Linh.
Chú chó thì không như thế. Nó dùng đôi mắt đen ướt nhìn Tiết Linh, lưỡi hơi thè ra, chẳng hề cảm thấy có gì sai với cảnh tượng trước mắt.
Đới Anh mới nhớ ra trên xe còn có chó của minh. Su Kem rất thông minh. Khi gặp tang thi nó sẽ phát ra tiếng sủa cảnh báo, từng bảo vệ cậu ấy khi đối phó với tang thi, là một chú chó dũng cảm không sợ tang thi.
Đới Anh định mở miệng an ủi Su Kem, bảo nó đừng sủa tang thi trong xe.
Nhưng Su Kem nhìn hai người phía sau một lúc, chỉ gâu gâu hai tiếng, không phải là tiếng sủa thù địch thường thấy khi gặp tang thi.
Hơn nữa cái đuôi lớn của nó còn quét tới quét lui trên ghế xe, như cái chổi lông gà.
Đây là phản ứng chỉ có khi gặp người quen.
“Vừa rồi anh làm em sợ chết khiếp. Anh họ, anh không phản ứng kịp sao...”
Đới Anh vừa nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì. Cậu ấy nhìn anh họ đang giữ tang thi, lại nhìn nét mặt của anh.
“Anh họ, con tang thi này, là người quen của anh sao?”
Nếu không thì bình thường gặp tang thi, anh họ không nói hai lời lập tức giải quyết ngay, sao lại như thế này, chỉ khống chế mà không ra tay.
Bên hông anh còn cài con dao găm có thể chém đứt cổ tang thi, hiện tại không hề có ý định rút ra.
“Ừ.” Văn Cửu Tắc cứ thế kéo Tiết Linh trở về đoàn xe.
Mọi người trong đoàn xe đều nhìn họ, đội trưởng Mễ cũng có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Đới Anh chú ý đến ánh mắt của họ, định khuyên hai câu, nhưng cậu ấy nhìn thấy anh họ bình tĩnh nên không dám mở miệng.
“Đừng đứng đó, mau lái xe đi.” Văn Cửu Tắc nói.
Anh mở cửa xe, ném Tiết Linh lên, bản thân cũng nhẩy lên theo. Đới Anh thấy vậy vội mở cửa ghế lái tiếp tục lái xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc xe này là của Văn Cửu Tắc. Bình thường là Đới Anh phụ trách lái xe, còn anh thì ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi, hoặc ngồi trên nóc xe dọn tang thi.
Trên xe có một tang thi, người bình thường đều sẽ căng thẳng, hơn nữa anh họ trông vừa bình thường lại vừa không bình thường. Đới Anh tuy lái xe nhưng tâm trí thấp thỏm, liên tục nhìn ra sau.
Tiết Linh không ngờ lại phát triển như thế này. Cô ghi nhớ thân phận tang thi của mình, miễn cưỡng gào lên vài tiếng trong xe, vừa mới bắt đầu giãy giụa, lại bị đè xuống.
Văn Cửu Tắc ép hai cánh tay cô ra sau lưng nắm chặt. Tay kia đeo găng tay da bịt cái miệng đang há ra của cô, ép cô ngồi lên người anh.
Cả người rơi vào lòng anh, lưng chặt chẽ áp vào lồng ngực của anh. Tiết Linh quên luôn cả việc đóng vai tang thi nổi loạn.
A... Anh? Tôi? Thế này?
Người Văn Cửu Tắc lúc nào cũng rất nóng. Tiết Linh cảm thấy bàn tay che trên mặt mình nóng đến mức không chịu được. Cô nghiêng đầu muốn tránh ra, kết quả lại bị anh dùng lực mạnh hơn giữ chặt lại.
Tiết Linh cảm nhận được đầu anh cúi xuống, dựa vào cổ cô, tạo thành một cái ôm thân mật hoàn chỉnh.
Tư thế ôm thế này trước đây không hiếm, nhưng hình như họ đã chia tay rồi. Quan trọng nhất là, bây giờ cô là tang thi!
Cô, là, tang, thi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn trai cũ còn khiến người ta sợ hơn cả tang thi. Mấy năm không gặp, anh điên rồi sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Văn Cửu Tắc vốn dĩ không phải là người bình thường.
Cô bị nhiệt độ từ người Văn Cửu Tắc hun nóng, muốn né ra, lúc này bỗng chú ý đến ghế phụ xuất hiện một cái đầu chó.
Con chó lông vàng ngồi ở ghế phụ và chủ của nó đều đang nhìn hai người ở ghế sau.
Đới Anh ngồi ghế lái lộ ra biểu cảm hoảng hốt, trong sự kinh hoàng pha lẫn lúng túng, chẳng khác nào đang diễn lại Tiết Linh.
Chú chó thì không như thế. Nó dùng đôi mắt đen ướt nhìn Tiết Linh, lưỡi hơi thè ra, chẳng hề cảm thấy có gì sai với cảnh tượng trước mắt.
Đới Anh mới nhớ ra trên xe còn có chó của minh. Su Kem rất thông minh. Khi gặp tang thi nó sẽ phát ra tiếng sủa cảnh báo, từng bảo vệ cậu ấy khi đối phó với tang thi, là một chú chó dũng cảm không sợ tang thi.
Đới Anh định mở miệng an ủi Su Kem, bảo nó đừng sủa tang thi trong xe.
Nhưng Su Kem nhìn hai người phía sau một lúc, chỉ gâu gâu hai tiếng, không phải là tiếng sủa thù địch thường thấy khi gặp tang thi.
Hơn nữa cái đuôi lớn của nó còn quét tới quét lui trên ghế xe, như cái chổi lông gà.
Đây là phản ứng chỉ có khi gặp người quen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro