Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Gặp Lại
2024-11-14 22:47:47
Mặt trời chói chang, trên đường phố bốc lên mùi hỗn hợp của xăng, bụi bẩn cùng với cao su cháy.
Tiết Linh nằm trên đống tang thi bị bắn vào đầu, trên người của những đồng loại tang thi không coi trọng vệ sinh có mùi hôi bốc lên mũi cô.
Nhưng cô không nhúc nhích, cứ như thể đã chết thật sự.
So với nỗi sợ hãi bị đe dọa tính mạng, hiện giờ Tiết Linh cảm thấy ngượng ngùng hơn nhiều.
Gặp lại bạn trai cũ ba năm ở một nơi không ngờ tới... Cô chỉ muốn bỏ chạy!
Vừa rồi trong khoảnh khắc ấy, cô không kịp suy nghĩ nhiều, mà theo phản xạ nằm xuống giả chết, chỉ vì không muốn đối mặt với anh.
Người ta thường nói, lúc bạn chật vật nhất, người bạn không muốn gặp nhất chính là bạn trai cũ.
Lúc chia tay với tên khốn kia, cô hận không thể xé nhỏ anh ra, nhúng vào nước sốt mà ăn.
Cô từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ ngẩng cao đầu, lúc đó cô đã trở thành một phú bà, còn Văn Cửu Tắc thì sa cơ lỡ vận làm nghề thấp hèn.
Cô nhất định sẽ không nhận ra anh.
Nhưng hiện thực lại khác xa so với tưởng tượng của cô.
Lúc này cô đang đầu bù tóc rối chật vật nằm trên đống tang thi, chẳng khác nào một đống rác rưởi, Văn Cửu Tắc thì đang ngồi trên xe tiêu diệt tang thi, có lẽ anh cũng không nhận ra cô.
Nếu vừa rồi cô chỉ nằm xuống chậm một xíu thôi, có lẽ đã bị viên đạn của Văn Cửu Tắc bắn chết rồi.
Tiết Linh bực bội lo lắng, chỉ mong Văn Cửu Tắc thật sự không nhận ra mình.
Cô cầu nguyện bọn họ mau rời khỏi con phố này, để cô có thể lén lút bỏ trốn khi họ dọn dẹp xong đám tang thi.
Cô nhất định sẽ di chuyển đến một nơi khác, không bao giờ quay lại đây nữa.
Khi đầu óc vẫn còn đang rối loạn, đoàn xe đã đến gần. Tiết Linh nghe thấy ai đó ngạc nhiên hỏi: “Anh họ, anh đang làm gì vậy?”
Sau đó có tiếng bước chân đi thẳng về phía cô.
Tiết Linh: “…”
Cô thực sự không muốn thừa nhận rằng mình đã nhận ra tiếng bước chân của tên khốn Văn Cửu Tắc.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại bên cạnh cô.
Anh im lặng một lúc lâu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sao vậy? Là thấy cô quen mắt hay sao? Nhận ra cô rồi ư?
Tiết Linh nằm sấp mặt xuống, cảm thấy toàn thân bởi vì căng thẳng mà cứng đờ hết cả người.
Đã chết lâu như vậy, làm tang thi cũng đã được ba năm, việc hô hấp hay tim đập sớm đã biến mất. Nhưng lúc này Tiết Linh vẫn có cảm giác tim mình đang đập dữ dội.
Bỗng có một bàn tay đặt lên sau đầu cô.
Bàn tay của Văn Cửu Tắc rất lớn, ngón tay lại dài, chỉ một tay đã che hết đầu cô.
Bàn tay ấy đang lùa vào mái tóc rối tung của cô. Ngón tay Tiết Linh giật nhẹ một cách tự nhiên như bị điện giật.
Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô lại im lặng một lúc, như tự cười nói với chính mình: “Anh còn chưa bắn trúng em, sao đã ngã rồi.”
Tiết Linh nằm trên đống tang thi bị bắn vào đầu, trên người của những đồng loại tang thi không coi trọng vệ sinh có mùi hôi bốc lên mũi cô.
Nhưng cô không nhúc nhích, cứ như thể đã chết thật sự.
So với nỗi sợ hãi bị đe dọa tính mạng, hiện giờ Tiết Linh cảm thấy ngượng ngùng hơn nhiều.
Gặp lại bạn trai cũ ba năm ở một nơi không ngờ tới... Cô chỉ muốn bỏ chạy!
Vừa rồi trong khoảnh khắc ấy, cô không kịp suy nghĩ nhiều, mà theo phản xạ nằm xuống giả chết, chỉ vì không muốn đối mặt với anh.
Người ta thường nói, lúc bạn chật vật nhất, người bạn không muốn gặp nhất chính là bạn trai cũ.
Lúc chia tay với tên khốn kia, cô hận không thể xé nhỏ anh ra, nhúng vào nước sốt mà ăn.
Cô từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ ngẩng cao đầu, lúc đó cô đã trở thành một phú bà, còn Văn Cửu Tắc thì sa cơ lỡ vận làm nghề thấp hèn.
Cô nhất định sẽ không nhận ra anh.
Nhưng hiện thực lại khác xa so với tưởng tượng của cô.
Lúc này cô đang đầu bù tóc rối chật vật nằm trên đống tang thi, chẳng khác nào một đống rác rưởi, Văn Cửu Tắc thì đang ngồi trên xe tiêu diệt tang thi, có lẽ anh cũng không nhận ra cô.
Nếu vừa rồi cô chỉ nằm xuống chậm một xíu thôi, có lẽ đã bị viên đạn của Văn Cửu Tắc bắn chết rồi.
Tiết Linh bực bội lo lắng, chỉ mong Văn Cửu Tắc thật sự không nhận ra mình.
Cô cầu nguyện bọn họ mau rời khỏi con phố này, để cô có thể lén lút bỏ trốn khi họ dọn dẹp xong đám tang thi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhất định sẽ di chuyển đến một nơi khác, không bao giờ quay lại đây nữa.
Khi đầu óc vẫn còn đang rối loạn, đoàn xe đã đến gần. Tiết Linh nghe thấy ai đó ngạc nhiên hỏi: “Anh họ, anh đang làm gì vậy?”
Sau đó có tiếng bước chân đi thẳng về phía cô.
Tiết Linh: “…”
Cô thực sự không muốn thừa nhận rằng mình đã nhận ra tiếng bước chân của tên khốn Văn Cửu Tắc.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại bên cạnh cô.
Anh im lặng một lúc lâu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cô.
Sao vậy? Là thấy cô quen mắt hay sao? Nhận ra cô rồi ư?
Tiết Linh nằm sấp mặt xuống, cảm thấy toàn thân bởi vì căng thẳng mà cứng đờ hết cả người.
Đã chết lâu như vậy, làm tang thi cũng đã được ba năm, việc hô hấp hay tim đập sớm đã biến mất. Nhưng lúc này Tiết Linh vẫn có cảm giác tim mình đang đập dữ dội.
Bỗng có một bàn tay đặt lên sau đầu cô.
Bàn tay của Văn Cửu Tắc rất lớn, ngón tay lại dài, chỉ một tay đã che hết đầu cô.
Bàn tay ấy đang lùa vào mái tóc rối tung của cô. Ngón tay Tiết Linh giật nhẹ một cách tự nhiên như bị điện giật.
Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô lại im lặng một lúc, như tự cười nói với chính mình: “Anh còn chưa bắn trúng em, sao đã ngã rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro