Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Hay Là Tìm Chỗ...
2024-11-20 15:17:07
Lại nói, một tang thi mà giữ mình quá sạch sẽ, khác biệt với bầy tang thi thì rất nguy hiểm. Nếu gặp phải đoàn người, rất dễ bị giết đầu tiên.
Văn Cửu Tắc là con người, anh hiểu gì về trí tuệ sinh tồn của tang thi chứ!
“Hay là anh tìm chỗ giúp em tắm?” Văn Cửu Tắc nói.
Anh kéo áo phông đen của mình lên: “Anh cũng chưa tắm hai ba ngày rồi, hình như cũng có mùi.”
Ở góc độ của Tiết Linh, có thể nhìn thấy dưới chiếc áo phông kéo lên của anh, cơ bụng đẹp đẽ, còn có ngực... Anh làm sao mà luyện được vậy? Cảm giác còn quyến rũ hơn ba năm trước.
Cô nhắm mắt lại.
Xe còn chưa kịp khởi hành, Đới Anh và anh Mễ đã tìm đến.
“Anh họ, cả đêm anh không về.” Đới Anh lo lắng như đã làm sai chuyện: “Anh không định quay về nữa sao?”
“Không về.” Văn Cửu Tắc nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo.
Anh Mễ bước đến khuyên nhủ: “Tiểu Văn, chuyện này ai cũng có chỗ không đúng. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, cậu theo chúng tôi quay về đi. Dù sao cũng ở với nhau lâu như vậy rồi, chuyện phải có đầu có đuôi. Đợi chuyện bên chúng tôi xong rồi cậu muốn rời đi thì đi.”
“Tang thi đó cậu cũng có thể đưa về. Tôi đã nói với họ, chỉ cần cậu để ý kỹ tang thi không để nó làm hại người là được.”
“Các người hình như hiểu lầm rồi.” Văn Cửu Tắc dựa vào cửa xe, cười mà như không cười: “Họ nghĩ thế nào tôi không quan tâm. Tôi không định quay về không phải vì họ không đồng ý, mà là tôi không muốn họ làm hại Tiết Linh.”
Đới Anh ngây người. Gương mặt anh Mễ đầy vẻ không tán thành: “Cậu rất giỏi, nhưng cho dù giỏi đến mấy, một người ở một mình cũng sẽ có lúc không tiện. Vào thời điểm như thế này, là con người, giúp đỡ lẫn nhau mới là đạo sinh tồn.”
“Giúp đỡ lẫn nhau? Các người giúp tôi được gì, chẳng phải là tôi luôn giúp các người sao?”
Văn Cửu Tắc thay đổi hẳn thái độ lười biếng trước đó, ánh mắt và biểu cảm đều hùng hổ dọa người.
“Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa. Trước đó đã hứa đưa xăng và đạn dược qua đây, tôi lập tức đi ngay.”
Đới Anh khóc lóc đi với anh Mễ. Cậu ấy bị thái độ lạnh lùng của anh họ làm tổn thương. Cậu ấy không ngờ anh họ lại giận đến mức không thèm để ý đến mình nữa.
Trước đây họ không gặp nhau nhiều, chỉ có vài năm trước qua lại thường xuyên hơn một chút, nhưng dù sao họ cũng là người thân mà.
Tiết Linh lén quan sát từ phía sau cửa sổ xe, thấy họ chia tay không vui.
Văn Cửu Tắc vì cô mà trở mặt với đoàn xe, bây giờ muốn tách ra đi riêng.
Đây là tình huống gì?
Văn Cửu Tắc bỏ xăng và đạn dược vào xe, lái xe chở Tiết Linh rời khỏi đây, đi về hướng ngược lại với trại.
Lúc anh không cười, khuôn mặt dễ gây áp lực lớn cho người khác, trông có vẻ lạnh lùng khác thường.
Xe chạy một lúc trên đường, Văn Cửu Tắc không nghe thấy động tĩnh gì từ ghế sau, liền quay đầu nhìn thử.
Anh lại trở nên tươi cười, kéo dài giọng điệu đầy nghi vấn: “Hửm? Sao không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là bị mấy người vừa đến dọa sợ rồi sao?”
“Không sao đâu, chúng ta không quay về chỗ đông người đó nữa. Chúng ta tìm một nơi không có người, như vậy sẽ không ai đến làm hại em nữa.”
Văn Cửu Tắc là con người, anh hiểu gì về trí tuệ sinh tồn của tang thi chứ!
“Hay là anh tìm chỗ giúp em tắm?” Văn Cửu Tắc nói.
Anh kéo áo phông đen của mình lên: “Anh cũng chưa tắm hai ba ngày rồi, hình như cũng có mùi.”
Ở góc độ của Tiết Linh, có thể nhìn thấy dưới chiếc áo phông kéo lên của anh, cơ bụng đẹp đẽ, còn có ngực... Anh làm sao mà luyện được vậy? Cảm giác còn quyến rũ hơn ba năm trước.
Cô nhắm mắt lại.
Xe còn chưa kịp khởi hành, Đới Anh và anh Mễ đã tìm đến.
“Anh họ, cả đêm anh không về.” Đới Anh lo lắng như đã làm sai chuyện: “Anh không định quay về nữa sao?”
“Không về.” Văn Cửu Tắc nói bằng giọng điệu nhạt nhẽo.
Anh Mễ bước đến khuyên nhủ: “Tiểu Văn, chuyện này ai cũng có chỗ không đúng. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, cậu theo chúng tôi quay về đi. Dù sao cũng ở với nhau lâu như vậy rồi, chuyện phải có đầu có đuôi. Đợi chuyện bên chúng tôi xong rồi cậu muốn rời đi thì đi.”
“Tang thi đó cậu cũng có thể đưa về. Tôi đã nói với họ, chỉ cần cậu để ý kỹ tang thi không để nó làm hại người là được.”
“Các người hình như hiểu lầm rồi.” Văn Cửu Tắc dựa vào cửa xe, cười mà như không cười: “Họ nghĩ thế nào tôi không quan tâm. Tôi không định quay về không phải vì họ không đồng ý, mà là tôi không muốn họ làm hại Tiết Linh.”
Đới Anh ngây người. Gương mặt anh Mễ đầy vẻ không tán thành: “Cậu rất giỏi, nhưng cho dù giỏi đến mấy, một người ở một mình cũng sẽ có lúc không tiện. Vào thời điểm như thế này, là con người, giúp đỡ lẫn nhau mới là đạo sinh tồn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giúp đỡ lẫn nhau? Các người giúp tôi được gì, chẳng phải là tôi luôn giúp các người sao?”
Văn Cửu Tắc thay đổi hẳn thái độ lười biếng trước đó, ánh mắt và biểu cảm đều hùng hổ dọa người.
“Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa. Trước đó đã hứa đưa xăng và đạn dược qua đây, tôi lập tức đi ngay.”
Đới Anh khóc lóc đi với anh Mễ. Cậu ấy bị thái độ lạnh lùng của anh họ làm tổn thương. Cậu ấy không ngờ anh họ lại giận đến mức không thèm để ý đến mình nữa.
Trước đây họ không gặp nhau nhiều, chỉ có vài năm trước qua lại thường xuyên hơn một chút, nhưng dù sao họ cũng là người thân mà.
Tiết Linh lén quan sát từ phía sau cửa sổ xe, thấy họ chia tay không vui.
Văn Cửu Tắc vì cô mà trở mặt với đoàn xe, bây giờ muốn tách ra đi riêng.
Đây là tình huống gì?
Văn Cửu Tắc bỏ xăng và đạn dược vào xe, lái xe chở Tiết Linh rời khỏi đây, đi về hướng ngược lại với trại.
Lúc anh không cười, khuôn mặt dễ gây áp lực lớn cho người khác, trông có vẻ lạnh lùng khác thường.
Xe chạy một lúc trên đường, Văn Cửu Tắc không nghe thấy động tĩnh gì từ ghế sau, liền quay đầu nhìn thử.
Anh lại trở nên tươi cười, kéo dài giọng điệu đầy nghi vấn: “Hửm? Sao không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là bị mấy người vừa đến dọa sợ rồi sao?”
“Không sao đâu, chúng ta không quay về chỗ đông người đó nữa. Chúng ta tìm một nơi không có người, như vậy sẽ không ai đến làm hại em nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro