Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Sao Lại Đột Nhi...
2024-12-02 15:19:58
Anh dường như không hề thấy mình nặng và nóng chút nào, thậm chí còn đè đầu lên người cô.
“Ừm… Trên người em có mùi hơi khó ngửi.” Anh đột nhiên nói.
Tiết Linh: “…”
Văn Cửu Tắc không đề phòng cô đột nhiên nổi điên, suýt nữa không giữ được cô.
“Sao lại đột nhiên quậy lên vậy, đói rồi à? Không lẽ nghe hiểu lời anh nói, tức giận rồi chứ gì?”
Nghe không hiểu! Nghe không hiểu tiếng chó sủa của anh!
Tiết Linh bỏ lại những cảm xúc còn sót lại của con người, hoàn toàn phát điên.
Văn Cửu Tắc thấy cô phản ứng kịch liệt, đành thả cô ra, rồi đứng cách đó không xa, vỗ tay về phía cô: “Muốn tấn công anh à? Đến đây, xem em có bắt được anh không?”
Khoảnh khắc đó, hận thù cũ từ trước ùa lên. Tiết Linh quên hết sự chênh lệch về thân thủ giữa hai người, cảm thấy không phục liền muốn xông lên đánh anh.
Văn Cửu Tắc chống hai tay, tránh né vài lần. Anh nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của cô, thậm chí còn bật cười, nói với cô: “Bước đi loạng chòa loạng choạng, giống con chim cánh cụt.”
Chỉ có thể nói, có vài người trở thành “bạn trai cũ” là có lý do.
Thực sự quá đáng!
Chạy đuổi nửa ngày, lửa giận của Tiết Linh đều tiêu tan, mà vẫn chưa đụng được một sợi lông của tên đàn ông khốn kiếp này.
Cô dừng lại tại chỗ, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã chết, sẽ không bị tức chết thêm một lần nữa.
Văn Cửu Tắc thong thả bước lại gần.
“Còn muốn chơi không?”
Tiết Linh bất ngờ duỗi tay móc vào eo anh. Văn Cửu Tắc vặn mình tránh thoát. Anh lại gần, đưa mặt cười toe toét: “Lần nữa chứ?”
Tiết Linh không muốn chơi nữa, quay đầu lắc lư trở về đống cỏ vừa nãy.
Văn Cửu Tắc theo sau cô thở dài: “Sao cảm giác em còn hoạt bát hơn trước nhỉ?”
Tôi cũng chết rồi! Anh còn nói tôi hoạt bát! Anh nghe thử xem mình đang nói cái gì vậy hả!
Tiết Linh ngã vào đống cỏ, muốn đổ người xuống đống cỏ. Đang đổ được nửa chừng thì một cánh tay chen ngang đỡ cô lại.
“Em muốn ngủ ở đây à, hay là lên xe ngủ đi.”
Anh đẩy cô trở lại ghế sau xe, lần này không trói cô lại, còn lấy ra một cái chăn đắp lên người cô.
Sau đó anh đóng cửa xe lại và đi ra ngoài.
Trong đêm tối, nụ cười của anh dần biến mất. Anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, ngồi ngoài xe suốt đêm không ngủ.
Tiết Linh tưởng rằng anh sẽ nhanh chóng lái xe đưa cô về trại. Nhưng không phải vậy, sáng hôm sau, anh vẫn ở đây.
Tiết Linh ngẩng đầu từ phía sau cửa sổ xe quan sát, thấy anh đang rửa mặt bên cạnh một rãnh nước, lau tóc hai cái, rồi vắt khăn đi về phía xe.
Cô lập tức nằm cứng đơ trở lại.
Cửa xe mà đầu cô đang tựa vào mở ra, một chiếc khăn lạnh ẩm ướt chà lên mặt cô.
Văn Cửu Tắc giơ khăn lên nhìn bụi bẩn trên đó, nói: “Bảo sao có mùi hôi. Em xem, bẩn thế này.”
Nắm đấm của Tiết Linh cũng cứng rồi.
Cô là một tang thi, cơ thể cứng nhắc, việc vệ sinh cá nhân rất phiền phức. Hơn nữa cô hòa mình vào đám tang thi. Những đồng loại đó cũng không quan tâm hàng ngày cô có rửa mặt không. Con người lại càng không quan tâm, nên khó tránh khỏi hơi xuề xòa.
“Ừm… Trên người em có mùi hơi khó ngửi.” Anh đột nhiên nói.
Tiết Linh: “…”
Văn Cửu Tắc không đề phòng cô đột nhiên nổi điên, suýt nữa không giữ được cô.
“Sao lại đột nhiên quậy lên vậy, đói rồi à? Không lẽ nghe hiểu lời anh nói, tức giận rồi chứ gì?”
Nghe không hiểu! Nghe không hiểu tiếng chó sủa của anh!
Tiết Linh bỏ lại những cảm xúc còn sót lại của con người, hoàn toàn phát điên.
Văn Cửu Tắc thấy cô phản ứng kịch liệt, đành thả cô ra, rồi đứng cách đó không xa, vỗ tay về phía cô: “Muốn tấn công anh à? Đến đây, xem em có bắt được anh không?”
Khoảnh khắc đó, hận thù cũ từ trước ùa lên. Tiết Linh quên hết sự chênh lệch về thân thủ giữa hai người, cảm thấy không phục liền muốn xông lên đánh anh.
Văn Cửu Tắc chống hai tay, tránh né vài lần. Anh nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của cô, thậm chí còn bật cười, nói với cô: “Bước đi loạng chòa loạng choạng, giống con chim cánh cụt.”
Chỉ có thể nói, có vài người trở thành “bạn trai cũ” là có lý do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực sự quá đáng!
Chạy đuổi nửa ngày, lửa giận của Tiết Linh đều tiêu tan, mà vẫn chưa đụng được một sợi lông của tên đàn ông khốn kiếp này.
Cô dừng lại tại chỗ, đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã chết, sẽ không bị tức chết thêm một lần nữa.
Văn Cửu Tắc thong thả bước lại gần.
“Còn muốn chơi không?”
Tiết Linh bất ngờ duỗi tay móc vào eo anh. Văn Cửu Tắc vặn mình tránh thoát. Anh lại gần, đưa mặt cười toe toét: “Lần nữa chứ?”
Tiết Linh không muốn chơi nữa, quay đầu lắc lư trở về đống cỏ vừa nãy.
Văn Cửu Tắc theo sau cô thở dài: “Sao cảm giác em còn hoạt bát hơn trước nhỉ?”
Tôi cũng chết rồi! Anh còn nói tôi hoạt bát! Anh nghe thử xem mình đang nói cái gì vậy hả!
Tiết Linh ngã vào đống cỏ, muốn đổ người xuống đống cỏ. Đang đổ được nửa chừng thì một cánh tay chen ngang đỡ cô lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em muốn ngủ ở đây à, hay là lên xe ngủ đi.”
Anh đẩy cô trở lại ghế sau xe, lần này không trói cô lại, còn lấy ra một cái chăn đắp lên người cô.
Sau đó anh đóng cửa xe lại và đi ra ngoài.
Trong đêm tối, nụ cười của anh dần biến mất. Anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, ngồi ngoài xe suốt đêm không ngủ.
Tiết Linh tưởng rằng anh sẽ nhanh chóng lái xe đưa cô về trại. Nhưng không phải vậy, sáng hôm sau, anh vẫn ở đây.
Tiết Linh ngẩng đầu từ phía sau cửa sổ xe quan sát, thấy anh đang rửa mặt bên cạnh một rãnh nước, lau tóc hai cái, rồi vắt khăn đi về phía xe.
Cô lập tức nằm cứng đơ trở lại.
Cửa xe mà đầu cô đang tựa vào mở ra, một chiếc khăn lạnh ẩm ướt chà lên mặt cô.
Văn Cửu Tắc giơ khăn lên nhìn bụi bẩn trên đó, nói: “Bảo sao có mùi hôi. Em xem, bẩn thế này.”
Nắm đấm của Tiết Linh cũng cứng rồi.
Cô là một tang thi, cơ thể cứng nhắc, việc vệ sinh cá nhân rất phiền phức. Hơn nữa cô hòa mình vào đám tang thi. Những đồng loại đó cũng không quan tâm hàng ngày cô có rửa mặt không. Con người lại càng không quan tâm, nên khó tránh khỏi hơi xuề xòa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro