Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Một Loại Tang T...
2024-11-24 15:18:53
Hiện nay, Khưu Trang là căn cứ duy nhất còn sót lại ở Thành phố An Khê, vẫn có khá nhiều người. Dựa vào uy thế trước đây của nhà họ Văn, bây giờ một trong những người phụ trách căn cứ chính là chú hai của Văn Cửu Tắc, ba của Văn Huyên.
“Khá loạn?” Văn Cửu Tắc hỏi.
“Chỉ là mấy ngày gần đây, có một đoàn xe của căn cứ khác đến An Khê, đang chuyển đồ ở khu nhà máy. Người trong Khưu Trang biết được đã báo lên, dượng liền phái người đi ngăn cản họ.”
Khu nhà máy... đó chẳng phải là đoàn xe của nhóm người Đới Anh sao.
Trong tận thế, những thứ bỏ hoang vô chủ đều được ngầm hiểu là ai lấy được thì của người đó. Giống như những máy móc ở khu nhà máy ngoại ô Thành phố An Khê, trước đó để ở đó không ai lấy, bây giờ lại làm ầm ĩ chuyện gì đây?
“Hiện giờ tình hình sao rồi, hai bên đánh nhau rồi à?”
“Nghe nói có một trận chiến đấu dữ dội, hai bên đều có người bị thương nhưng không ai chết. Đoàn xe tới từ bên ngoài không mang được gì đi, nên bị đuổi đi rồi.”
Phương Hiển Văn kể lại tình hình mà cậu ấy biết: “Vậy nên, lo sợ những người đó núp ở đây chưa đi, căn cứ còn phái bọn em ra tuần tra. Xác nhận họ thực sự đi rồi.”
Văn Cửu Tắc cười khẩy: “Văn lão nhị không phải vẫn luôn tự nhận mình là người rộng lượng sao? Tại sao những thứ sắt vụn đồng nát mình không cần lại không cho người khác nhặt.”
Phương Hiển Văn ngượng ngùng: “Ôi, dượng không muốn quản đâu. Đây còn không phải là ý của anh Huyên sao?”
“Anh cũng biết mà, tính cách của anh họ rất ngang ngược. Anh ấy nói Thành phố An Khê là địa bàn của chúng ta, đồ trong An Khê cũng là của chúng ta, người ngoài đến lấy chính là khiêu khích. Dù chúng ta không cần cũng không thể để người khác được lợi. Anh ấy kiên quyết muốn quản, dượng chỉ có thể nghe theo.”
“Văn Huyên?” Văn Cửu Tắc bỗng nhiên lặp lại đầy nghi hoặc.
“Ừ, đúng rồi, chính là ý của anh Huyên.” Phương Hiển Văn không hiểu tại sao sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.
“Văn Huyên bây giờ sao rồi?” Văn Cửu Tắc thu lại biểu cảm, tay chơi đùa với chuôi dao ngắn.
“Không được tốt lắm, anh Huyên hình như bị thương từ ba năm trước. Sức khỏe vẫn luôn không tốt, sắc mặt trắng bệch. Hiện tại cũng không thích ra ngoài gặp người, cả ngày chỉ ở trong phòng.”
Phương Hiển Văn nói đến đây, cẩn thận hỏi: “Anh Tắc, anh vẫn còn hận anh ấy à? Chuyện đã qua lâu rồi mà...”
Văn Cửu Tắc nở nụ cười nhạt, đuổi Phương Hiển Văn đi.
Nhìn Phương Hiển Văn vẫy tay rời đi, vẻ mặt hờ hững của anh chuyển thành suy tư.
Văn Huyên vẫn còn sống.
Nhưng chuyện này không thể nào. Ba năm trước lúc anh rời khỏi Khưu Trang, đã tận mắt chứng kiến Văn Huyên bị nhiễm virus tang thi, anh mới rời đi.
Văn Huyên bị nhiễm virus tang thi, tại sao lại không biến thành tang thi, mà hiện giờ vẫn còn sống?
Anh tung con dao ngắn trong tay lên rồi bắt lấy, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tiết Linh ngồi trong xe, thấy Văn Cửu Tắc ở bên ngoài trò chuyện xong với người ta, rồi lên xe nói với cô:
“Lát nữa anh phải đi một chuyến, tối nay có lẽ cũng sẽ không về. Em chờ ở đây đừng đi xa, có được không?”
“Nếu em đồng ý, anh sẽ không trói em lại nhốt trong xe.”
Tiết Linh: “...”
Nếu là một tang thi bình thường, làm sao hiểu được, làm sao đồng ý?
Cô gầm gừ vài tiếng lộn xộn.
“Khá loạn?” Văn Cửu Tắc hỏi.
“Chỉ là mấy ngày gần đây, có một đoàn xe của căn cứ khác đến An Khê, đang chuyển đồ ở khu nhà máy. Người trong Khưu Trang biết được đã báo lên, dượng liền phái người đi ngăn cản họ.”
Khu nhà máy... đó chẳng phải là đoàn xe của nhóm người Đới Anh sao.
Trong tận thế, những thứ bỏ hoang vô chủ đều được ngầm hiểu là ai lấy được thì của người đó. Giống như những máy móc ở khu nhà máy ngoại ô Thành phố An Khê, trước đó để ở đó không ai lấy, bây giờ lại làm ầm ĩ chuyện gì đây?
“Hiện giờ tình hình sao rồi, hai bên đánh nhau rồi à?”
“Nghe nói có một trận chiến đấu dữ dội, hai bên đều có người bị thương nhưng không ai chết. Đoàn xe tới từ bên ngoài không mang được gì đi, nên bị đuổi đi rồi.”
Phương Hiển Văn kể lại tình hình mà cậu ấy biết: “Vậy nên, lo sợ những người đó núp ở đây chưa đi, căn cứ còn phái bọn em ra tuần tra. Xác nhận họ thực sự đi rồi.”
Văn Cửu Tắc cười khẩy: “Văn lão nhị không phải vẫn luôn tự nhận mình là người rộng lượng sao? Tại sao những thứ sắt vụn đồng nát mình không cần lại không cho người khác nhặt.”
Phương Hiển Văn ngượng ngùng: “Ôi, dượng không muốn quản đâu. Đây còn không phải là ý của anh Huyên sao?”
“Anh cũng biết mà, tính cách của anh họ rất ngang ngược. Anh ấy nói Thành phố An Khê là địa bàn của chúng ta, đồ trong An Khê cũng là của chúng ta, người ngoài đến lấy chính là khiêu khích. Dù chúng ta không cần cũng không thể để người khác được lợi. Anh ấy kiên quyết muốn quản, dượng chỉ có thể nghe theo.”
“Văn Huyên?” Văn Cửu Tắc bỗng nhiên lặp lại đầy nghi hoặc.
“Ừ, đúng rồi, chính là ý của anh Huyên.” Phương Hiển Văn không hiểu tại sao sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi.
“Văn Huyên bây giờ sao rồi?” Văn Cửu Tắc thu lại biểu cảm, tay chơi đùa với chuôi dao ngắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được tốt lắm, anh Huyên hình như bị thương từ ba năm trước. Sức khỏe vẫn luôn không tốt, sắc mặt trắng bệch. Hiện tại cũng không thích ra ngoài gặp người, cả ngày chỉ ở trong phòng.”
Phương Hiển Văn nói đến đây, cẩn thận hỏi: “Anh Tắc, anh vẫn còn hận anh ấy à? Chuyện đã qua lâu rồi mà...”
Văn Cửu Tắc nở nụ cười nhạt, đuổi Phương Hiển Văn đi.
Nhìn Phương Hiển Văn vẫy tay rời đi, vẻ mặt hờ hững của anh chuyển thành suy tư.
Văn Huyên vẫn còn sống.
Nhưng chuyện này không thể nào. Ba năm trước lúc anh rời khỏi Khưu Trang, đã tận mắt chứng kiến Văn Huyên bị nhiễm virus tang thi, anh mới rời đi.
Văn Huyên bị nhiễm virus tang thi, tại sao lại không biến thành tang thi, mà hiện giờ vẫn còn sống?
Anh tung con dao ngắn trong tay lên rồi bắt lấy, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tiết Linh ngồi trong xe, thấy Văn Cửu Tắc ở bên ngoài trò chuyện xong với người ta, rồi lên xe nói với cô:
“Lát nữa anh phải đi một chuyến, tối nay có lẽ cũng sẽ không về. Em chờ ở đây đừng đi xa, có được không?”
“Nếu em đồng ý, anh sẽ không trói em lại nhốt trong xe.”
Tiết Linh: “...”
Nếu là một tang thi bình thường, làm sao hiểu được, làm sao đồng ý?
Cô gầm gừ vài tiếng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro