Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Một Loại Tang T...
2024-11-24 15:18:53
Văn Cửu Tắc nói: “Được rồi, em đồng ý rồi, vậy thì không được đi lung tung đâu nhé.”
Anh đậu xe vào một sân vắng, khóa cửa sân từ bên ngoài.
Anh muốn đến Khưu Trang một chuyến, nhưng lái chiếc xe này quá thu hút sự chú ý. Anh chuẩn bị đổi một phương tiện đi lại không quá bắt mắt.
Sau khi tìm được một chiếc xe máy chạy xăng trong một hộ gia đình, Văn Cửu Tắc đội mũ bảo hiểm, cưỡi xe hướng về Khưu Trang.
Khu vực xung quanh Khưu Trang anh cũng rất quen thuộc. Ba năm không gặp, đã có thêm nhiều công trình mới, bên ngoài cùng còn lắp thêm một vòng tường rào lưới.
Chính là có thể ngăn tang thi, nhưng với thân thủ của Văn Cửu Tắc, chuyện này không thành vấn đề với anh.
Văn Cửu Tắc kiên nhẫn chờ đến khi trời tối, leo qua tường rào. Anh dựa theo trí nhớ tìm kiếm vị trí nhà họ Văn trong căn cứ Khưu Trang đã thay đổi diện mạo.
Trước đây nhà họ Văn sống trong một biệt thự phong cách cổ điển. Chi phí xây dựng rất cao, trước sau đều có vườn hoa, dựa núi hướng nước, phong thủy cực tốt.
Khi ông cụ Văn còn sống, con cháu của ông ta đều sống ở đó. Lúc Văn Cửu Tắc trở về nhà họ Văn cũng sống ở đó.
Ông cụ Văn mất rồi, tận thế cũng ba năm rồi, không ngờ họ vẫn còn sống ở đó.
Điều này thật ra lại tiện cho Văn Cửu Tắc, anh dễ dàng tìm thấy phòng của Văn Huyên.
Trong một ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có chưa đến mười người sống, cho dù có động tĩnh gì cũng không dễ bị người khác chú ý, rất tốt.
Văn Cửu Tắc như một con báo săn mồi trong bóng tối, bước chân đáp xuống đất không một tiếng động, đến trước cửa phòng Văn Huyên đang bật đèn.
Anh đứng yên ngoài cửa trong giây lát, lắng nghe động tĩnh trong phòng, sau đó gập ngón tay gõ nhẹ vào cửa.
“Ai đó?” Trong phòng truyền ra giọng nói khàn khàn.
Ban đầu Văn Cửu Tắc suýt chút không nhận ra đây là giọng của Văn Huyên. Giọng nói này khàn khàn khó nghe, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài cửa không có động tĩnh, Văn Huyên đi tới mở cửa, bước chân nghe có vẻ chậm chạp.
Rõ ràng anh ta nghĩ rằng bản thân đang ở trong căn cứ, ở trong nhà mình thì sẽ không có nguy hiểm gì, nên hoàn toàn không có tâm lý đề phòng.
Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, bên ngoài một lực mạnh đột ngột đẩy cửa ra, Văn Huyên bị quật ngã xuống đất.
Hiện tại phản ứng của anh ta chậm chạp, đến khi bị người ta đè chặt xuống đất mới nhận ra không ổn, liền mở miệng định chửi mắng.
Cằm anh ta bị một bàn tay thô bạo kéo trật. Sức lực của bàn tay đó rất lớn, lại thuận thế ép mặt anh ta xuống đất, bịt kín giọng nói của anh ta.
Má Văn Huyên cọ mạnh vào sàn nhà. Anh ta cố gắng nghiêng đầu, vặn đầu mình kêu lên răng rắc, mới nhìn rõ kẻ tấn công mình là ai.
Sau khi nhìn rõ Văn Cửu Tắc, anh ta gần như trợn mắt lên.
Văn Cửu Tắc, sao lại là anh!
Văn Cửu Tắc khóa chặt hai tay anh ta, dùng đầu gối đè lên lưng khiến anh ta không thể ngồi dậy, tay kia cầm dao ngắn.
Văn Huyên liếc mắt nhìn thấy ánh dao lóe lên một cái, cảm giác bên má lạnh ngắt, một miếng thịt mềm rơi phịch xuống đất. Đó là... tai của anh ta!
Văn Cửu Tắc dùng mũi dao nhấc tai lên quan sát một lúc.
Máu của tang thi có màu đỏ thẫm, khi cơ thể tang thi bị cắt ra, chỉ chảy ra rất ít máu, đồng thời sẽ đông lại rất nhanh.
Văn Cửu Tắc đột nhiên khẽ bật cười.
“Anh là tang thi.” Anh khẳng định, giọng điệu mang theo nghi ngờ và tò mò: “Nhưng tại sao anh trông khác biệt rất lớn so với tang thi thông thường?”
Anh đậu xe vào một sân vắng, khóa cửa sân từ bên ngoài.
Anh muốn đến Khưu Trang một chuyến, nhưng lái chiếc xe này quá thu hút sự chú ý. Anh chuẩn bị đổi một phương tiện đi lại không quá bắt mắt.
Sau khi tìm được một chiếc xe máy chạy xăng trong một hộ gia đình, Văn Cửu Tắc đội mũ bảo hiểm, cưỡi xe hướng về Khưu Trang.
Khu vực xung quanh Khưu Trang anh cũng rất quen thuộc. Ba năm không gặp, đã có thêm nhiều công trình mới, bên ngoài cùng còn lắp thêm một vòng tường rào lưới.
Chính là có thể ngăn tang thi, nhưng với thân thủ của Văn Cửu Tắc, chuyện này không thành vấn đề với anh.
Văn Cửu Tắc kiên nhẫn chờ đến khi trời tối, leo qua tường rào. Anh dựa theo trí nhớ tìm kiếm vị trí nhà họ Văn trong căn cứ Khưu Trang đã thay đổi diện mạo.
Trước đây nhà họ Văn sống trong một biệt thự phong cách cổ điển. Chi phí xây dựng rất cao, trước sau đều có vườn hoa, dựa núi hướng nước, phong thủy cực tốt.
Khi ông cụ Văn còn sống, con cháu của ông ta đều sống ở đó. Lúc Văn Cửu Tắc trở về nhà họ Văn cũng sống ở đó.
Ông cụ Văn mất rồi, tận thế cũng ba năm rồi, không ngờ họ vẫn còn sống ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều này thật ra lại tiện cho Văn Cửu Tắc, anh dễ dàng tìm thấy phòng của Văn Huyên.
Trong một ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có chưa đến mười người sống, cho dù có động tĩnh gì cũng không dễ bị người khác chú ý, rất tốt.
Văn Cửu Tắc như một con báo săn mồi trong bóng tối, bước chân đáp xuống đất không một tiếng động, đến trước cửa phòng Văn Huyên đang bật đèn.
Anh đứng yên ngoài cửa trong giây lát, lắng nghe động tĩnh trong phòng, sau đó gập ngón tay gõ nhẹ vào cửa.
“Ai đó?” Trong phòng truyền ra giọng nói khàn khàn.
Ban đầu Văn Cửu Tắc suýt chút không nhận ra đây là giọng của Văn Huyên. Giọng nói này khàn khàn khó nghe, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài cửa không có động tĩnh, Văn Huyên đi tới mở cửa, bước chân nghe có vẻ chậm chạp.
Rõ ràng anh ta nghĩ rằng bản thân đang ở trong căn cứ, ở trong nhà mình thì sẽ không có nguy hiểm gì, nên hoàn toàn không có tâm lý đề phòng.
Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, bên ngoài một lực mạnh đột ngột đẩy cửa ra, Văn Huyên bị quật ngã xuống đất.
Hiện tại phản ứng của anh ta chậm chạp, đến khi bị người ta đè chặt xuống đất mới nhận ra không ổn, liền mở miệng định chửi mắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cằm anh ta bị một bàn tay thô bạo kéo trật. Sức lực của bàn tay đó rất lớn, lại thuận thế ép mặt anh ta xuống đất, bịt kín giọng nói của anh ta.
Má Văn Huyên cọ mạnh vào sàn nhà. Anh ta cố gắng nghiêng đầu, vặn đầu mình kêu lên răng rắc, mới nhìn rõ kẻ tấn công mình là ai.
Sau khi nhìn rõ Văn Cửu Tắc, anh ta gần như trợn mắt lên.
Văn Cửu Tắc, sao lại là anh!
Văn Cửu Tắc khóa chặt hai tay anh ta, dùng đầu gối đè lên lưng khiến anh ta không thể ngồi dậy, tay kia cầm dao ngắn.
Văn Huyên liếc mắt nhìn thấy ánh dao lóe lên một cái, cảm giác bên má lạnh ngắt, một miếng thịt mềm rơi phịch xuống đất. Đó là... tai của anh ta!
Văn Cửu Tắc dùng mũi dao nhấc tai lên quan sát một lúc.
Máu của tang thi có màu đỏ thẫm, khi cơ thể tang thi bị cắt ra, chỉ chảy ra rất ít máu, đồng thời sẽ đông lại rất nhanh.
Văn Cửu Tắc đột nhiên khẽ bật cười.
“Anh là tang thi.” Anh khẳng định, giọng điệu mang theo nghi ngờ và tò mò: “Nhưng tại sao anh trông khác biệt rất lớn so với tang thi thông thường?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro