Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Muốn Ăn Không?...
2024-11-23 22:47:45
Nơi đó thực sự là một địa ngục, ngay lập tức bị phong tỏa, không ai dám vào.
Anh tìm mọi cách để vào được Bệnh viện Văn Khang An Khê. Nhưng khi bước vào phòng bệnh của mẹ, thứ anh nhìn thấy chỉ là thi thể của bà.
Không biết là do may mắn hay bất hạnh, bà không bị nhiễm virus tang thi mà chết vì bệnh tim.
Bà ấy bị kinh sợ bởi sự hỗn loạn của bệnh viện, đột nhiên lên cơn tim, nhưng không có bác sĩ nào kịp đến cấp cứu. Vì vậy bà đã chết một cách yên tĩnh trong phòng bệnh.
Anh mang thi thể của mẹ ra ngoài, giữ chặt bên mình cho đến khi thiêu thành tro, cuối cùng chôn bà ấy ở đây.
Bởi vì ngày trước, khi anh đến thăm bà, bà đã cười chỉ vào nghĩa trang này và nói với anh rằng nếu sau này bà ấy chết, thì hãy chôn bà ấy ở đó, gần bệnh viện, cũng tiện hơn.
Khi đó thực sự quá hỗn loạn, anh không kịp đau buồn, chôn cất mẹ xong rồi lại vội quay về Thành phố Du tìm Tiết Linh.
Máy bay, tàu cao tốc đều ngừng hoạt động, nên anh đã lái xe trở về. Trên đường rất nguy hiểm, anh đã bị trì hoãn một thời gian.
Khi anh quay lại Thành phố Du, anh không tìm thấy người nữa.
Sau đó, anh luôn tìm kiếm xung quanh Thành phố Du. Không ngờ rằng sau ngần ấy thời gian, khi đã không còn hy vọng, lại nhìn thấy người mình muốn tìm ở Thành phố An Khê.
Tại sao cô lại ở An Khê?
Hiện tại Tiết Linh không thể cho anh câu trả lời, Văn Cửu Tắc cũng không muốn nghĩ đến.
Anh nghĩ cô có thể đã đến để tìm mình.
Lần cuối hai người gặp nhau không mấy vui vẻ, cô đã đến tìm anh với tâm trạng như thế nào?
Cô đến vào thời gian hỗn loạn nhất sao? Không tìm thấy anh, cô có sợ hãi không? Cô đã trải qua chuyện gì, mới biến thành tang thi?
Hai người mà anh muốn bảo vệ nhất, người mà anh quan tâm nhất. Một người đã nằm dưới lớp đất bùn dưới chân anh, một người thì đang ở bên cạnh anh, đều đã chết.
Văn Cửu Tắc đột nhiên muốn cười, lặng lẽ chửi một câu, cuộc sống chết tiệt này, thật biết cách trêu đùa anh.
Ban đầu anh ngồi dưới gốc cây, nhưng dần dần lại nằm xuống, duỗi chân ra, bất chấp kê đầu lên những chiếc lá thông, nhắm mắt lại.
Tiết Linh giả vờ đi dạo quanh đó, thấy anh yên lặng một lúc lâu, thì lặng lẽ đến gần. Cô phát hiện anh lại ngủ thiếp đi.
Chắc không phải đang giả vờ ngủ chứ? Tiết Linh tiến lại gần, há to miệng về phía cổ anh. Cô đợi một lúc, Văn Cửu Tắc vẫn không động đậy.
Hơi thở anh đều đều, khuôn mặt ngủ say không có biểu cảm gì.
Thật sự ngủ rồi.
Tiết Linh không nói nên lời. Anh cũng lớn gan quá chứ, cứ thế mà ngủ thiếp đi, ngủ ngay tại đây ư?
Cô, một tang thi, còn ở bên cạnh anh đó. Anh thực sự không sợ cô cắn anh sao?
Với lại, xung quanh đây trời đất rộng mở, vẫn còn những tang thi khác mà!
Tiết Linh nghĩ đến đây liền quay đầu lại, thấy một tang thi đang ngửi mùi mà đi tới.
Anh tìm mọi cách để vào được Bệnh viện Văn Khang An Khê. Nhưng khi bước vào phòng bệnh của mẹ, thứ anh nhìn thấy chỉ là thi thể của bà.
Không biết là do may mắn hay bất hạnh, bà không bị nhiễm virus tang thi mà chết vì bệnh tim.
Bà ấy bị kinh sợ bởi sự hỗn loạn của bệnh viện, đột nhiên lên cơn tim, nhưng không có bác sĩ nào kịp đến cấp cứu. Vì vậy bà đã chết một cách yên tĩnh trong phòng bệnh.
Anh mang thi thể của mẹ ra ngoài, giữ chặt bên mình cho đến khi thiêu thành tro, cuối cùng chôn bà ấy ở đây.
Bởi vì ngày trước, khi anh đến thăm bà, bà đã cười chỉ vào nghĩa trang này và nói với anh rằng nếu sau này bà ấy chết, thì hãy chôn bà ấy ở đó, gần bệnh viện, cũng tiện hơn.
Khi đó thực sự quá hỗn loạn, anh không kịp đau buồn, chôn cất mẹ xong rồi lại vội quay về Thành phố Du tìm Tiết Linh.
Máy bay, tàu cao tốc đều ngừng hoạt động, nên anh đã lái xe trở về. Trên đường rất nguy hiểm, anh đã bị trì hoãn một thời gian.
Khi anh quay lại Thành phố Du, anh không tìm thấy người nữa.
Sau đó, anh luôn tìm kiếm xung quanh Thành phố Du. Không ngờ rằng sau ngần ấy thời gian, khi đã không còn hy vọng, lại nhìn thấy người mình muốn tìm ở Thành phố An Khê.
Tại sao cô lại ở An Khê?
Hiện tại Tiết Linh không thể cho anh câu trả lời, Văn Cửu Tắc cũng không muốn nghĩ đến.
Anh nghĩ cô có thể đã đến để tìm mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần cuối hai người gặp nhau không mấy vui vẻ, cô đã đến tìm anh với tâm trạng như thế nào?
Cô đến vào thời gian hỗn loạn nhất sao? Không tìm thấy anh, cô có sợ hãi không? Cô đã trải qua chuyện gì, mới biến thành tang thi?
Hai người mà anh muốn bảo vệ nhất, người mà anh quan tâm nhất. Một người đã nằm dưới lớp đất bùn dưới chân anh, một người thì đang ở bên cạnh anh, đều đã chết.
Văn Cửu Tắc đột nhiên muốn cười, lặng lẽ chửi một câu, cuộc sống chết tiệt này, thật biết cách trêu đùa anh.
Ban đầu anh ngồi dưới gốc cây, nhưng dần dần lại nằm xuống, duỗi chân ra, bất chấp kê đầu lên những chiếc lá thông, nhắm mắt lại.
Tiết Linh giả vờ đi dạo quanh đó, thấy anh yên lặng một lúc lâu, thì lặng lẽ đến gần. Cô phát hiện anh lại ngủ thiếp đi.
Chắc không phải đang giả vờ ngủ chứ? Tiết Linh tiến lại gần, há to miệng về phía cổ anh. Cô đợi một lúc, Văn Cửu Tắc vẫn không động đậy.
Hơi thở anh đều đều, khuôn mặt ngủ say không có biểu cảm gì.
Thật sự ngủ rồi.
Tiết Linh không nói nên lời. Anh cũng lớn gan quá chứ, cứ thế mà ngủ thiếp đi, ngủ ngay tại đây ư?
Cô, một tang thi, còn ở bên cạnh anh đó. Anh thực sự không sợ cô cắn anh sao?
Với lại, xung quanh đây trời đất rộng mở, vẫn còn những tang thi khác mà!
Tiết Linh nghĩ đến đây liền quay đầu lại, thấy một tang thi đang ngửi mùi mà đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro