Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Từ Cục Bột Thàn...
2024-11-22 21:20:19
Sau khi tốt nghiệp trung học, mẹ cô nói rằng cô đã lớn rồi, nhiệm vụ của mẹ cũng đã hoàn thành. Mẹ cô kết hôn lần thứ hai, tìm cho cô một người ba dượng, cùng ông ấy định cư ở xa.
Vẻ mặt như trút được gánh nặng của mẹ khiến Tiết Linh từ chối theo mẹ đến gia đình mới, cô chọn thuê nhà ở riêng.
Không chỉ trước mặt người thân, mà ở trường học, Tiết Linh cũng được công nhận là một người tốt không có tính khí.
Nếu như tìm cô giúp đỡ, cho dù là việc khó xử thế nào, chỉ cần nhờ thêm vài câu, cô cũng sẽ đồng ý.
Cô sợ người khác sẽ tức giận vì bị từ chối, sợ người khác ghét cô và không để ý đến cô.
Mọi người đều nói cô hiền lành, tốt bụng, không có tính khí. Nói mãi thành quen, Tiết Linh dần tự mình chui vào khuôn khổ những lời khen đó, vô thức cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người để đáp ứng sự mong đợi xung quanh.
Căn bệnh cũ không thể cứu chữa này kéo dài đến đại học. Bởi vì không giỏi từ chối, cô đã gặp rất nhiều rắc rối, trong đó điều khiến Tiết Linh phiền lòng nhất là những lời tỏ tình theo đuổi đủ kiểu.
Thực ra, cô không phải là người đẹp xuất sắc, chỉ là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng. Nhưng chính vì ngoại hình không quá nổi bật này mà nhiều chàng trai lại muốn thử.
Đa phần bọn họ không thực sự thích cô, chỉ là thấy cô phù hợp làm bạn gái, khả năng bị từ chối sẽ thấp hơn.
Cho dù bị cô từ chối, nhưng vì cô không bao giờ phản ứng gay gắt, họ cũng sẽ nghĩ rằng cô đang từ chối mà lại như ngầm đồng ý, không muốn từ bỏ.
Lúc Tiết Linh đứng trước mặt một nam sinh không mấy thân quen là Văn Cửu Tắc, nói với vẻ đầy bất lực “Tôi không biết từ chối”, cô đã nghĩ đến việc sau này cái người vừa tỏ tình thất bại sẽ tiếp tục làm phiền cô như thế nào.
Cô cảm thấy tâm trạng rất tệ và mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục trò chuyện.
Văn Cửu Tắc ở trước mặt nói: "Không biết từ chối người khác à? Tôi không tin."
Biểu cảm của anh có hơi không tin và có phần đùa cợt.
Tiết Linh cũng không biết tại sao mình lại nóng nảy, cô vội vàng giải thích: "Thật mà, tôi..."
Văn Cửu Tắc ngắt lời cô, tay chống lên lan can cười nói: "Vậy cô làm bạn gái tôi đi, thế nào?"
Tiết Linh lại ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ đang chờ đợi trò vui của anh, như một kẻ bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Văn Cửu Tắc cũng ngẩn người. Anh chỉ định chọc tức cô một câu, không ngờ cô lại thực sự đồng ý như vậy.
Anh im lặng một lúc, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một lúc, nói: "Được rồi, bây giờ thì tôi tin rồi."
Tiết Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào thùng rác bên cạnh. Vừa rồi đầu óc cô hoàn toàn tắt ngúm.
“Cô nghĩ gì vậy?” Văn Cửu Tắc dường như đang cố hiểu luồng suy nghĩ của cô.
Tiết Linh kiềm chế sự xấu hổ muốn bỏ chạy. Dưới ánh mắt của Văn Cửu Tắc, cô cố gắng tìm ra một lý do hợp lý từ trong não:
“Bởi vì, cái kia, vừa rồi nam sinh kia chắc chắn sẽ còn đến tìm tôi. Trước đó cũng có người như vậy, mấy chuyện này khá phiền, nên tôi nghĩ nếu có bạn trai, sẽ không xảy ra những chuyện này nữa…”
Vẻ mặt như trút được gánh nặng của mẹ khiến Tiết Linh từ chối theo mẹ đến gia đình mới, cô chọn thuê nhà ở riêng.
Không chỉ trước mặt người thân, mà ở trường học, Tiết Linh cũng được công nhận là một người tốt không có tính khí.
Nếu như tìm cô giúp đỡ, cho dù là việc khó xử thế nào, chỉ cần nhờ thêm vài câu, cô cũng sẽ đồng ý.
Cô sợ người khác sẽ tức giận vì bị từ chối, sợ người khác ghét cô và không để ý đến cô.
Mọi người đều nói cô hiền lành, tốt bụng, không có tính khí. Nói mãi thành quen, Tiết Linh dần tự mình chui vào khuôn khổ những lời khen đó, vô thức cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người để đáp ứng sự mong đợi xung quanh.
Căn bệnh cũ không thể cứu chữa này kéo dài đến đại học. Bởi vì không giỏi từ chối, cô đã gặp rất nhiều rắc rối, trong đó điều khiến Tiết Linh phiền lòng nhất là những lời tỏ tình theo đuổi đủ kiểu.
Thực ra, cô không phải là người đẹp xuất sắc, chỉ là một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng. Nhưng chính vì ngoại hình không quá nổi bật này mà nhiều chàng trai lại muốn thử.
Đa phần bọn họ không thực sự thích cô, chỉ là thấy cô phù hợp làm bạn gái, khả năng bị từ chối sẽ thấp hơn.
Cho dù bị cô từ chối, nhưng vì cô không bao giờ phản ứng gay gắt, họ cũng sẽ nghĩ rằng cô đang từ chối mà lại như ngầm đồng ý, không muốn từ bỏ.
Lúc Tiết Linh đứng trước mặt một nam sinh không mấy thân quen là Văn Cửu Tắc, nói với vẻ đầy bất lực “Tôi không biết từ chối”, cô đã nghĩ đến việc sau này cái người vừa tỏ tình thất bại sẽ tiếp tục làm phiền cô như thế nào.
Cô cảm thấy tâm trạng rất tệ và mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục trò chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Cửu Tắc ở trước mặt nói: "Không biết từ chối người khác à? Tôi không tin."
Biểu cảm của anh có hơi không tin và có phần đùa cợt.
Tiết Linh cũng không biết tại sao mình lại nóng nảy, cô vội vàng giải thích: "Thật mà, tôi..."
Văn Cửu Tắc ngắt lời cô, tay chống lên lan can cười nói: "Vậy cô làm bạn gái tôi đi, thế nào?"
Tiết Linh lại ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào gương mặt có vẻ đang chờ đợi trò vui của anh, như một kẻ bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Văn Cửu Tắc cũng ngẩn người. Anh chỉ định chọc tức cô một câu, không ngờ cô lại thực sự đồng ý như vậy.
Anh im lặng một lúc, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô một lúc, nói: "Được rồi, bây giờ thì tôi tin rồi."
Tiết Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào thùng rác bên cạnh. Vừa rồi đầu óc cô hoàn toàn tắt ngúm.
“Cô nghĩ gì vậy?” Văn Cửu Tắc dường như đang cố hiểu luồng suy nghĩ của cô.
Tiết Linh kiềm chế sự xấu hổ muốn bỏ chạy. Dưới ánh mắt của Văn Cửu Tắc, cô cố gắng tìm ra một lý do hợp lý từ trong não:
“Bởi vì, cái kia, vừa rồi nam sinh kia chắc chắn sẽ còn đến tìm tôi. Trước đó cũng có người như vậy, mấy chuyện này khá phiền, nên tôi nghĩ nếu có bạn trai, sẽ không xảy ra những chuyện này nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro